Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 37. Phong Thu Sơn Trang (Hai)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 37 – Phong Thu sơn trang (Hai)

Bốn người dùng cơm xong, liền đi xuống lầu.

A Nô vô cùng hưng phấn, một đường đi dọc theo con phố, không chịu buông tha một sạp hàng nào. Trong lúc đi dạo tất nhiên sẽ cùng Phong Nhiễm đấu chút võ mồm.

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi hai người sóng vai đi tới, ngẫu nhiên nói vài chuyện phiếm, cũng rất thong thả.

Chắc là do trước đó có một trận mưa, cho nên tối nay bầu trời có vẻ trong suốt. Mặc dù đêm đã về khuya, náo nhiệt cũng giảm dần, nhưng không hề thiếu người vui chơi tụ tập.

Những người bán hàng rong trên đường chủ yếu bán mấy thứ linh tinh gì đó, Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi bất quá chỉ ngắm nhìn. Còn A Nô giống như bị mê hoặc, dụ dỗ Phong Nhiễm chiếm chút tiện nghi, kích nàng trả tiền những thứ mình mua, nhất thời hưng phấn vô cùng. Phong Nhiễm vốn định nói với Hoa Dĩ Mạt mấy câu, lại luôn bị A Nô đánh gãy, tức giận đến nỗi quên đi ý định ban đầu, cùng A Nô chuyên tâm đấu võ mồm.

"Hai người họ thật ra rất có duyên, hoan hỉ oan gia thích làm ầm ĩ.". Hoa Dĩ Mạt nhìn bóng dáng hai người chạy xa đằng trước, bất đắc dĩ lắc đầu nói.

"Chắc là do ở Quỷ Y Quật lâu ngày nên buồn chán. Đúng là tâm tính tiểu hài tử, đi ra ngoài chơi tất nhiên sẽ vui mừng.". Tô Trần Nhi nhẹ nhàng cười.

"Tâm tính tiểu hài tử sao......". Hoa Dĩ Mạt thì thào lập lại một lần, sau đó cúi đầu.

"Hoa Dĩ Mạt...... Ngươi bao nhiêu tuổi?". Tô Trần Nhi bỗng nhiên mở miệng hỏi Hoa Dĩ Mạt, nhìn đối phương hình như có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Trần Nhi có hứng thú sao?". Hoa Dĩ Mạt ngẩn ra sau đó liền cười tươi, "Nếu nói ta đã quên thì ngươi tin không?".

"Đã quên?". Ánh mắt Tô Trần Nhi có chút nghi ngờ.

"Ta chưa từng tính tuổi của mình...... Ta nhớ, tuổi tác cũng chỉ là một con số.". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt hiện lên một tia hận ý, "Mười ba năm, ta luôn luôn tìm kiếm, người nọ lại giống như bốc hơi, biến mất không thấy tung tích.".

Tô Trần Nhi cẩn thận nhìn Hoa Dĩ Mạt, bỗng nhiên nói: "Cùng tỷ tỷ ngươi có liên quan?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt đề phòng nhìn Tô Trần Nhi, thanh âm nháy mắt lạnh như băng: "Vì sao ngươi biết?".

Ánh mắt Tô Trần Nhi lại nhu hòa như trước, giống như ánh sáng cuối chân trời, tốt đẹp lại xa xôi: "Khi ngươi rơi vào Ảo Cảnh từng nói qua, ta cũng chỉ tùy ý đoán thôi.".

"Ta còn nói gì nữa?". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy thanh âm mới hơi dịu đi một chút.

"Ngươi chỉ nói...... Muốn giết người.". Tô Trần Nhi yên lặng nhìn Hoa Dĩ Mạt, hạ mi mắt, thản nhiên nói: "Ảo Cảnh là nơi chấp niệm trong lòng được phơi bày, có lẽ, chấp niệm của ngươi là như vậy.".

Hoa Dĩ Mạt trầm mặc, không muốn nhắc lại.

"Mười hai năm trước.". Tô Trần Nhi bỗng nhiên lại mở miệng, chậm rãi nói, "Ta mất đi một người quan trọng nhất trong cuộc đời. Mà trước kia nữa...... chỉ trong một cái chớp mắt, cũng mất đi một người.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được Tô Trần Nhi nói, thần sắc hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn sườn mặt Tô Trần Nhi xa xa, không rõ vì sao nàng đột nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Tô Trần Nhi lại khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Nhớ lại trước kia từng có một thầy tướng số nói mệnh của ta quá cứng rắng, khắc phụ, khắc mẫu, khắc phu, khắc tử. Người có số mạng bình thường căn bản không thể áp chế. Khi đó, hôn sự của ta cùng Quân Viêm đã định trước. Quân Viêm tất nhiên là không tin, sợ ta tin, lại cảm thấy ta sẽ mất hứng, cho nên đó là lần đầu tiên người tốt tính như hắn vậy mà lại nổi giận với thầy tướng số.". Dường như Tô Trần Nhi nhớ tới cảnh tượng khi đó, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Kỳ thật, vì sao ta phải mất hứng. Loại chuyện này, ai tin thì sẽ tin, ai không tin thì sẽ không tin .".

"A, ông thầy tướng số đó cũng thú vị thật, nói ra như vậy cũng không sợ làm bể chén cơm.". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy cười rộ lên, "Vậy Trần Nhi tin, hay là không tin?".

Tô Trần Nhi lại nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Tin hay không, thì có liên quan gì? Có nhiều người luôn muốn biết những chuyện gì sẽ xảy đến với mình, cho dù cực khổ hay may mắn, biết được thì có gì hay, càng thêm lo lắng mà thôi. Chuyện sau đó, nên xảy ra, vẫn sẽ xảy ra. Ta tin hay không tin cũng như nhau thôi.".

Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không giống như vì thế mà bộ dáng buồn khổ, trong mắt mang theo chút thưởng thức: "Trần Nhi cứ xem như thế là khám phá thế gian hay sao?". Dừng một chút, lại nói: "Ngươi mới vừa nói, mất đi hai người quan trọng nhất, như vậy, Nguyễn Quân Viêm không tính sao?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, cước bộ hơi dừng một chút, sau đó mới bước tiếp, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu: "Hắn vẫn còn đó, không phải sao? Chuyện của thế gian, trừ bỏ âm dương cách xa nhau, những chuyện còn lại cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải đường cùng. Chỉ có âm dương cách xa ...... Mới là chân chính mất đi, muốn thay đổi cũng không có cách.".

"Vậy...... Nếu ta giết hắn thì sao?". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt mắt hơi hơi nheo lại, thần sắc không chút để ý.

"Ta nợ hắn rất nhiều.". Tô Trần Nhi cũng không ngạc nhiên khi Hoa Dĩ Mạt nói như vậy, nàng chỉ thản nhiên mở miệng, "Nếu hắn thật vì ta mà chết, chuyện ta có thể làm, cũng sẽ làm hết khả năng như vậy thôi.".

Nói xong, Tô Trần Nhi quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, nhẹ giọng nói: "Ngươi sẽ làm vậy sao?".

Hoa Dĩ Mạt mở miệng nhưng không nói gì.

"Chủ nhân!". Giọng nói vui vẻ của A Nô bỗng nhiên đánh vỡ trầm mặc của hai người, "Chủ nhân, các ngươi đi thật chậm, A Nô xém chút tìm không được.".

Hoa Dĩ Mạt liếc mắt A Nô: "Tìm chúng ta làm gì?".

A Nô hưng phấn nói: "Phía trước nghe nói có người vì một nữ nhân mà đánh nhau, rất náo nhiệt .".

Thanh âm của Phong Nhiễm cũng truyền đến, mang theo ý khinh thường: "Ngươi thích mấy chuyện này lắm sao.".

A Nô quay đầu khinh miệt đánh giá Phong Nhiễm: "Những chuyện này vĩnh viễn sẽ không phát sinh trên người ngươi cho nên tất nhiên ngươi sẽ không hứng thú.".

"Ngươi!". Phong Nhiễm cảm thấy không đáng phải cãi vả, chỉ hừ một tiếng, ở trong lòng oán thầm một câu, cũng không mở miệng.

Khi nói chuyện, bốn người đi về phía trước, quả nhiên thấy phía trước có nhiều người vây quanh một chỗ, mơ hồ có thể nghe được tiếng binh khí tương giao.

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi đi tới phía trước nhìn lên, chỉ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y nghiêng người tránh thoát đại đao, tay cầm quạt,"Ba" một tiếng, đập vào trên đầu một nam tử khác.

*Cẩm y: Y phục bằng gấm.

Hai mắt nam tử kia vừa chớp, liền hôn mê bất tỉnh.

"Thu phục.". Cẩm y nam tử cười đắc ý, sau đó quay đầu hướng nữ tử phía sau vẫn cười mà không nói: "Linh Lam cô nương có sợ không?".

"Ha ha, năng lực Khương công tử như vậy, tất nhiên Linh Lam sẽ không sao.".

Tiếng nói chuyện giống như tiếng chim trong u cốc, thanh thúy linh động. Lộ ra ngoài vải che mặt là mắt phượng dài, mi thanh mục tú, mị sắc khôn cùng, đủ để điên đảo chúng sinh.

"Vậy không biết Linh Lam cô nương có thời gian không, tiểu sinh có thể may mắn mời một ly?". Khương Kì lại cười nói.

"Đêm nay không được, ta đang chờ người.". Nữ tử được gọi Linh Lam cười đến đôi mắt cong lên, đáy mắt mênh mông như khói bay lượn trên sông, tươi cười nhìn về phía nhóm người Hoa Dĩ Mạt.

Một lát sau, ánh mắt chuyển tới trên người Phong Nhiễm, xa xa hướng Phong Nhiễm nói: "Phong Nhị cô nương, đã lâu không gặp.".

Bên trong quán rượu.

Linh Lam sớm tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ, vén tay áo, cười vui vẻ vì tất cả mọi người rót một chén rượu, sau đó bưng chén rượu của mình lên, hướng mấy người nói: "Hoa cô nương, Tô cô nương, lần đầu gặp mặt, Linh Lam kính hai vị một ly.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được Linh Lam gọi nàng, vô cùng tò mò, nhẹ nhàng chọn mi nói: "Linh Lam cô nương...... lại biết ta sao?".

"Mặc dù chưa từng nhìn thấy......". Khóe mắt Linh Lam sáng tỏ nhìn Tô Trần Nhi liếc mắt, ý vị thâm trường nói: "Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Tô Trần Nhi tất nhiên là nhận ra. Huống chi chuyện của Tô cô nương cùng Nguyễn công tử, người trong giang hồ không ai không biết. Hôm nay lại xuất hiện bên cạnh ngươi, chính xác là Quỷ Y Hoa Dĩ Mạt, không thể lầm.".

Khóe môi Hoa Dĩ Mạt gợi lên một chút ý cười, nâng chén rượu ý bảo: "Linh Lam cô nương thật có mắt nhìn.".

Linh Lam cười uống cạn chén rượu, lại rót một chén khác, quay đầu hướng Phong Nhiễm nói: "Không biết Phong Nhị cô nương còn nhớ Linh Lam không?".

Phong Nhiễm gật gật đầu, khách khí nói: "Tất nhiên nhớ rõ. Linh Lam tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, gặp rồi thì không thể quên được. Sáu năm trước, Phong Thu sơn trang may mắn ổn định được nội loạn, từng gặp Linh Lam tỷ tỷ một lần. Sau lại gặp một lần nữa.".

"Ha ha, Phong Nhị cô nương có trí nhớ thật tốt.". Linh Lam cười đến mị hoặc, "Lần này đến tham gia hôn sự của tỷ tỷ ngươi, cũng coi như Phong trang chủ coi trọng Linh Lam. Ngày hôm trước đến Lâm Thạch Thành, cũng không vội vã đến quý trang, mà dừng lại chổ này. Lâm Thạch Thành này, cũng là đã lâu không tới.".

Phong Nhiễm gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi: "Vậy, không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?".

"Bất quá chỉ là việc nhỏ thôi, gặp gỡ một tên không vừa mắt, Khương công tử ra mặt thay ta giáo huấn hắn một phen.". Linh Lam giải thích đại khái, quay đầu nhìn về phía Tô Trần Nhi, đáy mắt hưng trí dạt dào, "Linh Lam có chút ngưỡng mộ Tô cô nương, nghe giang hồ đồn đãi vẫn còn có chút lo lắng, giờ phút này gặp Tô cô nương cùng Hoa cô nương bình an vô sự, mới thoáng yên tâm. Như vậy xem ra, chuyện hưng sư động chúng của phủ Nguyễn Gia, cũng đã qua.".

*Chuyện hưng sư động chúng: Chuyện làm chấn động nhiều người, làm chú ý đến nhiều người.

Tô Trần Nhi thấy Linh Lam nói chuyện với mình, cũng lịch sự gật đầu, nói: "Đa tạ Linh Lam cô nương quan tâm.".

Linh Lam lại nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, thanh âm nhẹ nhàng: "Về phần Quỷ Y...... so với Linh Lam dự đoán, thì trẻ hơn rất nhiều.".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, cũng không lên tiếng, chậm rãi nhấp chén rượu nhạt.

Tầm mắt Linh Lam cuối cùng dừng trên người A Nô.

A Nô đi dạo cũng hơi lâu, bây giờ lại đói bụng, thấy mấy người nói chuyện phiếm cũng không để ý tới, chuyên tâm ăn đến vui vẻ thỏa mãn. Bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ như chuông bạc, ngay sau đó liền có giọng nói vang lên: "Vị cô nương này...... thật thú vị. Có phải A Nô cô nương bên cạnh Quỷ Y?".

A Nô nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu lên, nhìn mỹ nhân trước mặt liếc mắt một cái, trấn định đem đồ ăn nuốt xuống, gật gật đầu tỏ vẻ cam chịu. Dừng một chút đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?".

Linh Lam nghe được A Nô hỏi, nhịn không được cười rộ lên, A Nô không hiểu ra sao, không biết có cái gì buồn cười chứ.

"A Nô cô nương và Hoa cô nương sống trong Quỷ Y Quật lâu ngày, không biết Linh Lam cũng là chuyện bình thường.". Linh Lam hơi hơi thu tươi cười lại, mở miệng đáp, "Ngươi có thể gọi ta Linh Lam tỷ tỷ.".

"Tại sao A Nô phải gọi ngươi tỷ tỷ?". A Nô nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy có chút thiệt thòi.

"Ta lớn hơn ngươi, tất nhiên là tỷ tỷ ngươi.". Linh Lam nghiêm túc nói.

"A Nô không biết mình bảo nhiêu tuổi, làm sao so sánh với ngươi được?". A Nô liếc mắt Linh Lam, lên tiếng nói.

Thần sắc Linh Lam có chút kinh ngạc: "Ngươi không biết tuổi của mình sao?".

A Nô nhìn liếc nhìn Hoa Dĩ Mạt, dừng một chút mở miệng: "Chuyện này có gì tò mò chứ, A Nô không biết mình sinh ra lúc nào thôi.".

"Chuyện này cũng thật khó xử". Linh Lam nói xong, trên mặt đã có ý cười trở lại, "Nếu ngươi không muốn gọi tỷ tỷ, vậy tùy ngươi. Vậy ta gọi ngươi là A Nô muội muội được không?".

A Nô nghe vậy, nhíu nhíu mày: "A Nô cùng ngươi không quen.".

"Thời gian lâu dài, tất nhiên sẽ quen. Huống chi ta cảm thấy A Nô muội muội là người dễ gần gũi quen thuộc.". Linh Lam cười nói.

"Vậy chờ sau này thân đi rồi nói.". A Nô lắc lắc tay, bộ dạng có chút không kiên nhẫn, lại bắt đầu vùi đầu ăn uống.

"Linh Lam tỷ tỷ, ngày mai cùng chúng ta tới Phong Thu sơn trang đi?". Phong Nhiễm dò hỏi.

"Được.". Linh Lam gật gật đầu, đem tầm mắt từ trên người A Nô thu trở về, khóe môi như trước mang theo ý cười, "Cũng không có chuyện gì nữa, ta ở Lâm Thạch Thành ngây người đã vài ngày. Các ngươi đến đây rồi thì đi dạo chơi đi. Ngày mai, khi nào thì các ngươi xuất phát?".

"Giờ Thìn, ăn điểm tâm sáng xong thì đi.". Phong Nhiễm đáp.

*Giờ thìn: từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.

"Đến lúc đó ta ở đại đường chờ các ngươi.".

"Được.".

......

Tô Trần Nhi nghiêng đầu thản nhiên nhìn lướt qua Hoa Dĩ Mạt trầm mặc uống rượu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vài tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Nghĩ Đương Cá Mặn