Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 82. Tức Giận Xông Vào Huyết Lâu (Hai)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 82 – Tức giận xông vào huyết lâu (Hai)

Mưa tầm tã, trên đường không còn người qua lại, ngã tư đường cũng trống trơn nhìn không ra sự sống. Còn đi về phía con phố bên cạnh, đến trước tửu lâu quán trà thì lại náo nhiệt đến nổi có thể nghe được mọi người ba hoa khoác lác. Lúc này đây Hoa Dĩ Mạt đang chạy như bay, xung quanh đều bị tiếng mưa rơi bao trùm, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.

Hạt mưa rơi xuống vó ngựa, trước mắt là màn mưa trắng xoá, chân trời cũng không nhìn rõ. Ngựa đang cưỡi là ngựa tốt, lông đen tuyền bị nước mưa rửa càng thêm sáng bóng. Đường vân trên thân ngựa rất rắn chắc. Hoa Dĩ Mạt nhíu mày, môi khẽ mím, ánh mắt hơi nheo lại vì hạt mưa quá to, một mái tóc đen dán chặt vào thân thể ướt đẫm. Giọt mưa rơi xuống trên mặt, trên cằm, thấm vào trong y phục, tiếng động vù vù trong mưa càng thêm hỗn loạn.

Thỉnh thoảng có người ngẫu nhiên nhìn xuyên qua cửa sổ, thoáng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, hoàn toàn không nói nên lời. Chưa kịp nhìn thấy bộ dạng đối phương ra sao thì người và ngựa đã biến mất, chỉ để lại hình ảnh trắng đen rõ ràng.

Hắc mã – Bạch y, giữa trời đất mênh mông, tịch liêu bôn tẩu.

Vùng biển cách Bách Hiểu Lâu cũng không xa, chỉ bốn năm ngày cưỡi ngựa là đến, chỗ này lại cực kỳ hẻo lánh, rất ít có người đặt chân tới. Nơi này núi đá san sát nhau, gió biển tanh nồng, ẩm ướt rất dễ có độc trùng rắn rết. Nhưng quan trọng nhất vẫn là, vùng này ba mặt đều giáp biển, chỉ có một con đường duy nhất để tiến vào, con đường ấy phải đi qua một mảnh rừng xơ xác. Khu rừng này hàng năm có chướng khí vây quanh, có rất ít người biết được bên trong là cái gì, bởi vì khi đi vào thì dường như không thể ra.

Nếu thật sự Phệ Huyết Lâu xây dựng ở chỗ này, thật sự là rất tinh xảo. Dù sao thì Phệ Huyết Lâu ở trên giang hồ cũng gây thù hằn rất nhiều, cho nên vị trí của Lâu đặt tại đây càng bí ẩn thì càng an toàn.

Giờ Tỵ bốn ngày sau, cuối cùng Hoa Dĩ Mạt cũng đến được bên ngoài khu rừng.

*Giờ tỵ: Từ 1 giờ trưa đến 3 giờ chiều.

Bởi vì cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, sắc mặt Hoa Dĩ Mạt có chút tái nhợt. Nàng ngẩng đầu nhìn cánh rừng xơ xác đầy cây khô trước mặt, một tầng sương mù xám trắng như có như không lượn lờ chung quanh. Một tấm bia đá cao khoảng nửa thân người lẳng lặng đứng sừng sững trước khu rừng, phía trên bia đá viết bốn chữ màu đỏ thật to: "Nguy hiểm thận nhập.".

Hoa Dĩ Mạt chỉ liếc mắt nhìn, suy nghĩ một chút liền xuống ngựa, đi bộ vào bên trong.

Đối với Hoa Dĩ Mạt mà nói thì chướng khí ở đây cũng không phải vấn đề lớn. Từ lúc còn bé, nàng đã được sự phụ bắt phải ngâm mình trong nước thảo dược mỗi ngày, thân thể sớm đã bách độc bất xâm, độc dược tầm thường sẽ không có tác dụng với nàng.

Hoa Dĩ Mạt đi bước vào rừng, bị hoàn cảnh tác động, cảm thấy chung quanh lạnh vài phần. Trên mặt đất đều là cành cây khô nằm đầy rẫy, khi đi vào thì liền phát ra âm thanh xào xạt, không khí yên tĩnh quỷ dị khắp xung quanh.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt có chút ngưng trọng, chân cũng không chần chờ, dường như đang muốn đi nhanh khỏi khu rừng này. Bởi vì mấy ngày nay quá mệt nhọc mà trước ngực có cảm giác đau đớn mơ hồ.

Khi Hoa Dĩ Mạt đi được một quãng, khóe mắt bỗng nhiên thoáng thấy một bóng xám giống như cung rời khỏi tên vụt bay về phía mình. Nàng theo bản năng đưa tay chộp tới, trong lòng bàn tay chạm được một mảnh trơn nhẵn ẩm ướt. Ngay sau đó, trong lòng bàn tay liền có đau đớn truyền đến, sau đó thì liền tê rần. Hoa Dĩ Mạt đưa tay hất thứ gì đó về phía thân cây, phát ra một tiếng "Phanh" thanh thúy.

Một thứ màu xám khoảng mười tấc từ thân cây rơi xuống.

Hoa Dĩ Mạt nhíu mày nhìn trong lòng bàn tay phải của mình, hai chiếc răn của rắn lưu lại trên miệng vết thương, bên cạnh có một vòng màu đen xuất hiện. Tay trái Hoa Dĩ Mạt rút lấy đao, không chút do dự cắt một đường dài trên miệng vết thương, máu đen lập tức chảy xuống. Sau đó không lâu thì chậm rãi khôi phục lại màu đỏ. Do từ nhỏ nàng đã dùng nhiều thảo dược cho nên máu cũng có công hiệu kháng độc.

Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy máu chảy giữa lòng bàn tay đã khôi phục lại màu sắc bình thường thì tùy tay xé một mảnh vải cột lại, sau đó cúi người nhặt con rắn nhỏ kia lên.

Con rắn bị Hoa Dĩ Mạt ném trúng trên cây, thân mình mềm nhũn trong tay Hoa Dĩ Mạt, dĩ nhiên đã chết.

Khi Hoa Dĩ Mạt nhặt con rắn nhỏ lên không bao lâu thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một chuỗi âm thanh rào rào. Nàng ngẩng đầu nhìn sang thân cây bên cạnh, mày nhíu càng chặt.

Trên thân cây có rất nhiều rắn nhỏ màu xám. Chiều dài khoảng hai mươi tấc, ngắn nhất là cỡ ngón tay. Bởi vì khu rừng này thiếu ánh sáng, rắn nằm mai phục bên dưới lá cây khô rất nhiều, nhất thời không bị phát hiện.

Những con rắn màu xám quấn quanh một chỗ, có nhiều con bắt đầu từ tán cây rớt xuống dưới. Phun ra cái lưỡi màu đỏ, vừa nhìn cũng có thể làm cho da đầu run lên từng trận.

Vừa rồi Hoa Dĩ Mạt bị một trong những con rắn này cắn qua, đại khái cũng hiểu chút ít về độc tính của nó. Mặc dù không nhanh đến mức lấy mạng người ta, nhưng lại làm cho thân thể nhất thời mất đi cảm giác, sau đó độc tính mới đánh úp về phía ngực. Tốc độ di chuyển của những con rắn này quá nhanh, tình huống hiện tại cũng rất khó giải quyết. Trong lúc này Hoa Dĩ Mạt không dám di chuyển, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Một người đối đầu với quá nhiều rắn, lặng im giằng co như vậy. Dường như hai bên đều đang chờ đợi thời cơ bùng nổ.

Đột nhiên, trong đó có một con rắn tựa hồ có chút không chịu nổi, hơi giật giật.

Cùng lúc đó, mấy chục con rắn quấn quanh trên cành cây cũng di chuyển.

Giống như có hàng trăm mũi tên đang chực chờ bắn về phía mình, hướng về phía Hoa Dĩ Mạt vọt tới.

Trong mắt Hoa Dĩ Mạt chợt lóe, sớm chuẩn bị tốt ngân châm trong tay bắn ra. Cùng lúc đó, mũi chân phi lên, cả người bay nhanh thối lui về sau.

Ngân châm cực nhanh xuyên qua từng thân rắn, cuối cùng dính ở trên cây. Rất nhiều rắn giống như đang cố bò về phía Hoa Dĩ Mạt. Rất nhanh đã tiến tới trước mặt nàng.

Toàn thân Hoa Dĩ Mạt ngửa ra sau, tay áo bên trái vung ra, vận chân khí đẩy những con rắn phía trước bay đi, thân thể cũng từ không trung ngã xuống đất, tránh đi những con rắn độc xung quanh.

Vừa cúi đầu thì trên chân đã có mấy con rắn khác bò tới.

Hoa Dĩ Mạt nhướng mày, vận công dưới chân đá bay những con rắn kia.

"Vèo, vèo, vèo, vèo.".

Tia sáng trong mắt Hoa Dĩ Mạt ngưng tụ, ngân châm bay ra từ cổ tay, chỉ bạc kết hợp với chân khí, thẳng tắp phóng về phía trước, sau đó rất nhanh xoay tròn lên.

Những con rắn tấn công bị đứt đoạn, sau đó rơi trên mặt đất. Cái đuôi ngo ngoe vài lần sau đó mới bất động.

Cây ngân châm cuối cùng "vụt" một tiếng phóng trúng một con rắn trên cây.

Tay phải Hoa Dĩ Mạt vội thu chỉ bạc, ngón giữa tay trái quấn một vòng chỉ bạc, vài giọt máu vẫn còn động trên sợi chỉ. Hoa Dĩ Mạt vội lấy ra một bình sứ màu đỏ trong lòng, đổ vài giọt lên vết máu trên sợi chỉ bạc. Sau đó Hoa Dĩ Mạt liền tung về phía thân cây.

Mùi thảo dược thơm ngào ngạt trộn lẫn với mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Lúc này đây, giống như gặp phải thứ gì đáng sợ, những con rắn xung quanh vội bò đi bốn phía.

Hoa Dĩ Mạt đợi một lát, đợi cho rắn đi hết, sau đó mới kéo chỉ bạc thu hồi châm lại, đưa tay cất bình dược hương vào trong lòng. Nàng biết nơi này không nên ở lâu, xoay người bước nhanh tiếp tục đi về phía trước.

Càng tiến vào bên trong, chướng khí càng dày đặc. Một lát sau Hoa Dĩ Mạt không thể nhìn rõ con đường phía trước, đỉnh đầu lại giống như có một tầng mây trắng thật dày. Nàng cân nhắc hẳn là bây giờ đang vào giữa khu rừng.

Nếu là người thường, hút nhiều chướng khí như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tuy Hoa Dĩ Mạt có thể ngăn độc xâm nhập nhưng cũng có chút bực mình. Toàn bộ khu rừng chết này tĩnh mịch đến lạ thường. Chỉ có mình nàng giẫm trên lá khô "Răng rắc răng rắc", lúc này nghe vài tai vô cùng quỷ dị.

Bỗng nhiên, dưới chân Hoa Dĩ Mạt phát ra "Phốc" một tiếng. Có cái gì đó ở dưới chân vỡ vụn ra. Thân thể Hoa Dĩ Mạt đông cứng, khi thanh âm vang lên thì lập tức lùi về sau.

Lúc nàng dừng chân thì bị dính phải chất lỏng màu xanh thẫm. Màu sắc giống hết như rong rêu, liếc mắt một cái thì đáy lòng liền nổi lên một cảm giác không thoải mái.

Trong chớp mắt, trước người Hoa Dĩ Mạt toàn bộ đều là lá cây rơi rụng.

Ngay sau đó, vô số côn trùng màu xanh thẫm bò ra trước mắt Hoa Dĩ Mạt, nhỏ như đồng tiền nhanh chóng tụ tập một chỗ, vừa nhìn liền nghĩ rằng có một đám rong rêu di động, tốc độ nhanh chóng vọt tới người Hoa Dĩ Mạt.

Dưới đất là vô số lá cây khô lay động, vô số côn trùng ào ào bò ra. Mặt đất đầy lá cây khô màu nâu lúc trước bây giờ đã bị thay thế bằng màu xanh thẫm.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, ánh mắt rốt cục cũng biến đổi.

---

"Bái kiến Thanh đường chủ!".

Một nam tử áo xanh giống như không nghe thấy gì, không ngừng đi nhanh vào Phệ Huyết Đường.

Đến phía trước Phệ Huyết Đường, Phó Lâu chủ Thanh Quỷ tiến lên ngăn người vừa tới. Vẫn là trường bào màu lục, gương mặt không còn mang mặt nạ nữa. Hắn liếc liếc mắt người vừa tới, thản nhiên nói: "Thanh đường chủ. Lần này tới đây có việc gì?".

"Ta có việc muốn bẩm báo với Lâu chủ.". Nam tử áo xanh lạnh lùng nói.

"Lâu chủ bị một chút thương tích, người bên ngoài không nên quấy nhiễu. Không biết chuyện gì mà gấp như vậy?". Thanh Quỷ cũng không muốn lưu hắn lại.

Thanh đường chủ mi nhíu lại: "Chuyện này là chuyện riêng của huynh đệ ta, ta cần xin chỉ thị của Lâu chủ, sẽ không quấy rầy nhiều thời gian.".

Thanh Quỷ nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Lâu chủ sẽ xử lý chuyện của Lam đường chủ sao, chuyện gì cũng không thể so với thân thể Lâu chủ, đúng không?".

Thanh đường chủ biết Thanh Quỷ luôn luôn bất mãn huynh đệ họ, nhất thời có chút do dự.

"Thanh Quỷ, để hắn vào đi." Một thanh âm khàn khàn bỗng nhiên truyền ra ngoài cửa.

Thần sắc trên mặt Thanh đường chủ thả lỏng.

Cửa bị đẩy ra, lại lần nữa đóng chặt.

Một chiếc bình phong màu trắng ngăn cách Thanh đường chủ và chiếc giường gỗ, chỉ thấy một bóng người mơ hồ hiện ra. Trong phòng huân hương có tác dụng an thần, sương trắng lượn lờ phiêu tán, ánh nắng hai bên cửa sổ không hề cố kỵ chiếu vào.

"Nói nhanh, chuyện gì?". Giọng nói không còn khàn khàn như trước nữa, thanh âm trên giường trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, mềm mại đáng yêu, mang theo một tia buồn chán.

Bộ dạng Thanh đường chủ hơi cúi đầu phục tùng, tựa hồ không hề kinh ngạc, hướng Lâu chủ sau bình phong ôm quyền nói: "Bẩm Lâu chủ, Bình Hoài...... lén lút đem Tô Trần Nhi trở về.".

Thân ảnh phía sau bình phong dao động, một lát sau bỗng nhiên cười khẽ lên: "Lam đường chủ thật đúng là còn trẻ xốc nổi, ta nghe Thanh Quỷ nói khi chiến đấu ở Bách Hiểu Lâu hắn luôn giúp đỡ Tô Trần Nhi, cảm tình hình như rất thích người ta .".

Thanh Đường chủ cúi đầu như trước, bất động thanh sắc nói: "Mong Lâu chủ thứ tội, Nhiên Đồng vô phương dạy dỗ đệ đệ. Nhưng mà không biết phải xử lý Tô Trần Nhi như thế nào đây?".

Thân ảnh sau bình phong chuyển động, lập tức từ trên giường đứng dậy, thanh âm mang theo một tia trầm ngâm: "Ừm, chuyện này có chút khó giải quyết.".

Trầm mặc một lát, bên ngoài lại vang lên tiếng của Thanh Quỷ.

"Lâu chủ, Bạch đường chủ cai quản khu rừng cho người báo tin, nói là có người xông vào.".

Nghe thấy Thanh Quỷ bẩm báo, người sau bình phong lặng im một lát, sau đó cười lớn, tiếng lẩm nhẩm vang lên: "Haha, tới cũng nhanh lắm. Quả nhiên là một cô nương ngốc.".

Nói xong, người nọ chậm rãi đi qua bình phong, từ trên bậc thang bước xuống dưới.

Thanh đường chủ càng cúi đầu thấp: "Lâu chủ.".

"Ừ.". Người nọ thuận miệng lên tiếng, dừng một chút mới phân phó: "Như vậy đi. Ngươi đi ra ngoài nói với người của Bạch đường chủ, không được làm tổn hại tới tính mạng của người trong rừng, nói rằng...... người nàng muốn đang ở trong tay chúng ta, nếu không muốn đối phương có chuyện thì không cần hành động thiếu suy nghĩ. Để nàng đến Bạch Hổ Đường chờ ta là được rồi. Về phần Tô Trần Nhi...... đưa tới Phệ Huyết Đường đi, trước tiên cứ làm theo như vậy.". Nói xong, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại bổ sung: "Đúng rồi, nhớ rõ nói với người của Bạch đường chủ là phải đưa Giải Độc Hoàn và Hương Lộ Hoàn cho người trong rừng. Trong rừng rất nhiều rắn độc và côn trùng, tuy rằng nàng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ ảnh hướng không tốt tới thân thể.".

Thanh đường chủ nghe vậy vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Lâu chủ......".

"Gì nữa?". Lời vừa nói ra, một mái tóc đen tuyền xõa trên trường bào đỏ thẵm lay động, lộ ra sườn mặt tinh xảo. Khóe môi hiện lên độ cong nhợt nhạt, "Nhiên Đồng muốn nói gì nữa?".

Nét mặt Thanh đường chủ bình tĩnh trở lại, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không có gì. Nhiên Đồng đi làm ngay.".

Tuy rằng không biết vì sao Lâu chủ lại dễ dãi với hai người kia như vậy, lại hào phóng đem trân dược Hương Lộ Hoàn ra, nhưng mà Mạc Nhiên Đồng biết Lâu chủ đều có chủ ý của nàng, dẹp bỏ tâm lý nghi hoặc, xin phép đi ra cửa.

"Thật sự là đã lâu chưa thấy qua trường hợp như vậy. Một mình xông vào Phệ Huyết Lâu sao...... nói ngươi có dũng khí, hay là lỗ mãng đây?". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu đứng bên cửa sổ, gương mặt bị ánh nắng sáng ngời làm cho ấm áp, mắt phượng rũ xuống, ý cười trên môi lại bắt đầu dần dần biến mất. Đáy mắt che dấu cô đơn vô tận.

"Hy vọng hai người các ngươi không dẫm vào vết xe đổ của ta và nàng......".

Thanh âm nhẹ nhàng nỉ non vang lên trong phòng, mang theo một chút tự an ủi buồn bã.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận