Saved Font

Trước/50Sau

Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 3:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một cảm giác hoàn toàn mới mà nàng chưa từng trải qua trước đây lập tức chiếm lấy tâm trí. Dường như được đặt mình trong làn gió xuân ấm áp lại dường như đang chìm trong biển mây mềm mại và hoàn mỹ.

Nàng được Thẩm Nghiên ôn nhu ôm vào lòng, phản ứng đáp lại là tất cả những gì nàng đã học được, nhưng người này thực tủy biết vị, lực ma sát trên cánh môi dần sâu hơn.

Nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên mấy phần, khiến toàn thân nàng có hơi nóng, dường như cả máu cũng có có độ ấm.

Ngay sau đó, không khí giữa miệng và mũi tranh nhau thoát ra ngoài, Nguyễn Thanh Hồi dần dần có chút khó thở.

Có lẽ cảm nhận được khốn cảnh của nàng, Thẩm Nghiên chỉ có thể lưu luyến không rời buông lỏng nàng ra, không quên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau bờ môi anh đào hồng nhuận.

Hắn há miệng thở dốc, thanh âm có hơi khàn: "A Hồi, lên giường nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Thanh Hồi vẫn không dám ngước mắt lên nhìn hắn, nhẹ giọng đáp một tiếng "Được", sau đó cúi người cởi giày thêu.

Vừa định lên giường nằm xuống, liền nghe thấy hắn nói thêm: "Ngươi ngủ bên trong đi."

Từ xưa tới nay đều là thê tử ngủ ngoài phu quân ngủ trong, để ban đêm tiện hậu hạ trượng phu đi tiểu hoặc uống nước. Bởi vậy nghe thấy những lời này, nàng có hơi sửng sốt, cũng không lập tức hành động.

"Nhưng, vạn nhất ban đêm bệ hạ cần hầu hạ.."

Lời còn chưa dứt, phút chốc đã bị hắn cắt ngang: "Nếu cần hầu hạ, bên ngoài có cung nữ, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn chui vào trong giường, Thẩm Nghiên nằm bên cạnh nàng.

Hai ngọn nến long phượng trong điện vẫn đang cháy ngùn ngụt, từ cửa sổ nhìn vào, bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng. Đây là tập tục được truyền lại từ xưa, hai ngọn nến long phượng được thắp sáng suốt đêm, ngụ ý Đế hậu hòa thuận thiên trường địa cửu.

Nhưng chính ánh nến rực rỡ này lại khiến cả hai vốn đã căng thẳng, khẩn trương lại càng thêm xấu hổ, ngại ngùng.

Đêm nay Nguyễn Thanh Hồi phải thị tẩm, bệ hạ còn chưa ngủ, nàng đương nhiên không dám ngủ, mở to đôi mắt hạnh linh động nhìn chằm chằm trần nhà.

Chỉ một lát sau người bên cạnh lại làm một động tác, quay sang đối diện với nàng.

Khuôn mặt thiếu niên rõ ràng lộ ra một cảm xúc khẩn trương, hắn nuốt nước miếng, trầm giọng nói: “A Hồi, ta. . . Đây là lần đầu tiên của ta, nếu như làm đau ngươi, nhất định phải nói cho ta biết, nhất định không được chịu đựng có biết không?"

Không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, tâm tình bất an của Nguyễn Thanh Huy đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn một chút..

Khóe môi không khỏi mang theo ý cười, trong mắt hiện lên gợn sóng, nàng nhẹ giọng đáp: "Được."

Chân trời nhuốm một màu xanh thủy mặc, ánh ban mai yếu ớt lặng lẽ tiến vào Nhân Minh Điện.

Thẩm Nghiên chậm rãi buông mỹ nhân mới ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng xuống giường, tự mình mặc quần áo.

Đi tới của điện, hắn ra hiệu im lặng với thị nữ canh cửa, trầm giọng phân phó: “Hoàng hậu đêm qua ngủ muộn, các ngươi tới Thái An cung bẩm báo với thái hậu một tiếng, còn nữa Hoàng hậu một canh giờ sau sẽ đi thỉnh an nhớ nói là trẫm dặn."

“Vâng.” Các cung nữ đáp lời chúc phúc.

Sau khi Thẩm Nghiên rời đi, chưa đầy một canh giờ sau Nguyễn Thanh Hồi cũng tỉnh dậy, gọi Thanh Loan vào hỏi thời gian, vừa nghe tới đã gần hết giờ Thìn, vẻ buồn ngủ trên mặt lập tức tỉnh táo.

“Đã sắp tới giờ Tỵ rồi, sao ngươi không tới gọi bổn cung?”Nàng hốt hoảng xuống giường.

Thanh Loan vừa tiến lên giúp nàng thay y phục, vừa giải thích: “Nương nương yên tâm, hoàng thượng đã phái người đi bẩm báo với Thái hậu, nói người một canh giờ sau sẽ tới thỉnh an.”

Nghe vậy, Nguyễn Thanh Hồi sững sờ trong giây lát, một dòng nước ấm vô thanh vô thức len lỏi vào tim nàng.

Nàng không tự giác được khẽ cong môi lên, nhưng lập tức thu lại: "Có truyền lời cũng không được, ngày đầu tiên đã đến thỉnh an muộn, thái hậu khó tránh khỏi không vui, mau mang nước tới đây."

"Vâng."

Rửa mặt xong, các cung nữ dùng tốc độ nhanh nhất có thể thay phiên nhau trang điểm cho nàng, sau đó ngồi phượng liễn đến Thái An cung.

Trên đường đi, tâm tình của Nguyễn Thanh Hồi còn cảm thấy lo lắng hơn ngày hôm qua.

Ngày đầu tiên nàng làm Hoàng hậu đã tới thỉnh an trễ, người khác nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy nàng thiếu lễ giáo, trong lòng thái hậu nhất định sẽ không vui.

Hơn nữa, bệ hạ lại phái người đi truyền tin, mặc dù có ý tốt, nhưng đứng ở góc độ của Thái hậu hẳn sẽ có hương vị “có tức phụ quên mẫu thân”.

Nghĩ tới điều đó, trong lòng thái hậu khẳng định sẽ có cảm xúc không tốt.

Nguyễn Thanh Hồi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị Thái hậu trách phạt, nhưng không ngờ vừa bước vào trong điện, nàng định hành lễ còn chưa kịp quỳ xổm xuống, đã được Thái hậu tới đỡ lên.

"Miễn lễ, miễn lễ."

Người trước mặt khí chất ung dung cao quý, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nở nụ cười, nắm tay nàng, ánh mắt vô cùng từ ái.

“Ngươi và mẫu thân ngươi thật đúng như được khắc ra từ một khuôn.” Thái hậu cười nói.

Nàng hơi sửng sốt: "Người biết mẫu thân của thần thiếp sao?"

“Không phải chỉ là quen biết thôi đâu?” Thái hậu kéo nàng ngồi xuống, trong mắt lộ ra ôn nhu cùng thân thiết:“Khi ai gia còn trẻ, ta và nàng chính là khuê mật, nàng không nhắc qua với ngươi sao? "

Nguyễn Thanh Hồi lắc đầu.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thái Cổ Chân Long Quyết