Saved Font

Trước/50Sau

Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 23:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tắt video, Cố Sanh vùi đầu vào gối lăn vài vòng, mới áp xuống cảm giác xấu hổ cùng tim đập quá nhanh.

Vuốt đầu tóc lộn xộn, cô gọi cho Tạ Tư Vũ.

Tạ Tư Vũ mới tan tầm trở lại ký túc xá, giật mình khi nhận cuộc gọi: “A Sanh à.”

“Tư vũ! Sao cậu đổi ảnh đại diện! Đổi thành ảnh lão trung niên, phục cậu rồi.”

Cố Sanh chỉ cần nghĩ đến bản thân nhầm giữa Chu Lê An và Tạ Tư Vũ mà thổ lộ, hận không thể thời gian đảo ngược. Tuy cô xác định bản thân không dám có một chút tâm tư nào đối với Chu Lê An , nhưng điều này không có nghĩa cô muốn anh có một cái nhìn khác về cô.

Tạ Tư Vũ còn tưởng rằng cô gọi điện thoại tới, chất vấn bản thân gạt cô chuyện vợ chồng Trần Minh Tĩnh tới đế đô.

Tức khắc thở dài ra một hơi, lăn một vòng trên giường: “Haizz, không phải bệnh viện muốn tham gia chương trình học thuật ở ma đô sao! Người chị em của cậu bản lĩnh, được chọn để học hỏi thêm. Trong viện yêu cầu người đi chú ý hình tượng cá nhân, không nên bôi nhọ hình ảnh của mười viện. Tớ chỉ có thể nhẫn nhục làm theo, đổi ảnh đại diện. Thế nào? Ảnh đại diện mới của tớ đủ nghiêm túc không?”

Cố Sanh: “…… Rất nghiêm túc. Chỉ là điều này đối với tớ có chút không ổn.”

Tạ Tư Vũ cười đến co giật: “Chuyện nhảy chính của cậu, suy xét thế nào? Có nhận không?”

“Nhận chứ.”

Cố Sanh đột nhiên thông suốt làm Tạ Tư Vũ bất ngờ: “Sao đột nhiên thay đổi chủ ý? Là ai, ai lặng lẽ nhúng nước não của cậu! A Sanh vốn ngốc nghếch rốt cuộc cũng quyết định phấn khởi, chăm lo cho sự nghiệp sao!”

“……” Cố Sanh cạn lời trước phản ứng khoa trương của cô ấy. Khoan đã, phải phạt cô ấy chuyện gạt cô chuyện cha mẹ tới đế đô.

Tạ Tư Vũ vâng vâng dạ dạ thừa nhận sai lầm, rồi nhiều chuyện nghe Cố Sanh kể về trận cãi vã. Cha mẹ Cố gần đây bắt gặp Lục Nhạn Chu mang tiểu tam ăn lẩu. Phỏng chừng ông trời có mắt, ra tay thiêu rụi hắn.

Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này Lục Nhạn Chu luôn quấy rầy bà, muốn bà giúp hắn cùng Cố Sanh hoà giải. Tạ Tư Vũ thấy phiền, vừa nghe thấy tên của hắn liền theo phản xạ mà bốc hỏa. Nhưng lại thấy Lục Nhạn Chu hối hận chứ không có ác ý, cô ấy cũng không mắng hắn: “Chỉ sợ cậu ngốc, bị dăm ba câu của hắn dụ trở về! Chỉ có dì Cố tới, cậu mới có thể mạnh mẽ dứt tình.”

Cố Sanh trầm mặc.

“Cậu với hắn chia tay, nói thật, tớ rất vui.”

Tạ Tư Vũ khó được nghiêm túc, “A Sanh, cậu nên học cách độc lập. Có lẽ, cảm tình mà cậu đối với Lục Nhạn Chu không phải là tình yêu. Khi còn nhỏ Lục Nhạn Chu giúp đỡ cậu, lâu dần, theo thói quen, cho nên vẫn luôn bắt lấy hắn, ỷ lại hắn. Kỳ thật cậu chỉ cần mở to mắt ra bên ngoài nhìn xem liền biết, trên thế giới này có rất nhiều nam nhân tốt hơn Lục Nhạn Chu.”

“Hơn nữa, các cô gái chúng ta không nhất thiết lúc nào cũng phải dính lấy nam nhân. Ít nhất nếu là tớ thì tớ không cần”, Tạ Tư Vũ trước nay đều rực rỡ lóa mắt, “Tớ tự tin, có thể tự mình xử lý tốt chuyện của bản thân.”

Ngón tay của Cố Sanh nắm di động hơi phát run, trong lòng nổi lên sóng gió thật lâu không thể bình tĩnh.

Cố Sanh ấp úng, trước mắt hiện lên Chu Lê An nhìn cô, chột dạ mà chuyển đề tài.

Tạ Tư Vũ thấy vậy cũng không nói nữa, hai người tán gẫu một lát, Tạ Tư Vũ mệt quá mà ngủ quên. Cố Sanh nghe tiếng hít thở từ microphone, yên lặng nghĩ thầm, Cố Sanh, mày xác thật nên trưởng thành.

Tần lão sư đặc biệt vui mừng khi Cố Sanh có thể nghĩ thông suốt.

Hạng mục tốt nhất giao cho Cố Sanh, Cố Sanh vốn dĩ chính là đệ nhất chủ vũ trong đoàn. Không khí của vũ đoàn nửa tháng này luôn nặng nề, bởi Tần lão sư tâm tình tốt mà tiêu tán.

Tần lão sư luôn là người sấm rền gió cuốn, ngày hôm nay coi như thời điểm tốt tuyên bố kết quả.

Mặt của Hạ Vãn Phong trắng như giấy, hơn nửa ngày không cười nổi.

Cô ta không nghĩ tới, bản thân biểu hiện thành ý đến vậy, Tần lão sư sao vẫn chọn Cố Sanh. Cố Sanh đều phế thành dáng vẻ kia, dựa vào cái gì?

Đồng nghiệp tốt vỗ bả vai của cô ta.

Hạ Vãn Phong kéo khóe miệng, đứng dậy rời đi: “Tôi đi phòng vệ sinh một lát.”

Lý Oánh Oánh thấy thế, cười rất thoải mái. Sảng khoái nói: “Có người sau lưng làm chuyện xấu, còn không phải như giỏ tre múc nước công dã tràng? Không có năng lực thì đừng nằm mơ, lên mặt trăng ăn vạ cũng không thể nào cứu được kỹ năng nhảy rác rưởi của cô!”

Bước chân của Hạ Vãn Phong cứng lại, sau đó rời đi nhanh hơn.

Mọi người trong phòng luyện tập nhìn cô, lại nhìn bóng dáng rời đi của Hạ Vãn Phong.

Cố Sanh nếu quyết định nhảy, vậy phải nhảy đến tốt nhất. Từ bản chất mà nói, Cố Sanh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Tuần diễn sắp tới, cô cơ hồ đem hết tinh lực lên việc luyện nhảy, không chút cẩu thả ở bất kỳ chi tiết nào. Từ mỗi một động tác mỗi một biểu cảm, gắng đạt tới hoàn mỹ.

Trần Minh Tĩnh cùng Cố Thành Đào không ở đế đô bao lâu, biết rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện liền chuẩn bị trở về. Cố Sanh vốn dĩ muốn xin nghỉ mấy ngày, dẫn hai người ra ngoài đi dạo, bị Trần Minh Tĩnh cự tuyệt: “Con nên chăm lo sự nghiệp cho tốt, chuyện khác không cần con nhọc lòng.”

Trước khi đi, Trần Minh Tĩnh cố ý mua rất nhiều trái cây đến thăm vũ đoàn.

Tần lão sư cũng ở đó, gặp Trần Minh Tĩnh. Trần Minh Tĩnh biết Cố Sanh có tuần diễn, sợ bản thân ở đế đô làm con gái phân tâm, cùng ngày liền mua vé xe về Nam Thành.

Cố Sanh chua xót lại bất đắc dĩ, về sau luyện tập càng khắc khổ.

Thời gian tuần diễn chớp mắt sắp tới. Cố Sanh có chút khẩn trương, rốt cuộc bốn năm không lên sân khấu lớn. Nhưng buổi tối khi thu dọn hành lý, trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn. Theo thời gian từng ngày tới gần, trong lòng cô càng ngày càng bình tĩnh. Không yêu Lục Nhạn Chu nữa, nhân sinh của cô dường như trở nên phong phú hơn trước.

Xuất phát đi ma đô trước một ngày, nhận được điện thoại từ Xảo Xảo.

Xảo Xảo xin lỗi vì chuyện không vui lần trước ở tiệc đính hôn. Đừng nói Cố Sanh không để chuyện này ở trong lòng, được cô ấy coi trọng như vậy cô cũng có chút thụ sủng nhược kinh. Cho nên Xảo Xảo mời cô bữa tối, Cố Sanh không do dự đồng ý.

Ngày mai sẽ đi, Cố Sanh trưa hôm đó luyện nhảy xong liền đến nhà hàng.

Xảo Xảo còn rất có thành ý, chọn một nhà hàng kiểu Pháp cao cấp. Vì không muốn Cố Sanh có cảm giác xa cách, cô ấy còn cố ý chọn một bộ quần áo bình dân. Chẳng qua dù quần áo bình thường, cũng giấu không được khí chất cao quý trên người của cô ấy.

“Nơi này.” Xảo Xảo thấy Cố Sanh đến, vội vàng vẫy tay.

Cố Sanh cười, đi qua ngồi xuống, lập tức liền có người phục vụ mang thực đơn lên.

Xảo Xảo giới thiệu cho Cố Sanh chút hương vị không tồi, co ấy nói chậm rãi, rất có tu dưỡng. Mỗi câu nói nói ra đều không làm người khác cảm thấy cao cao tại thượng, cùng Chu Lê An lạnh lùng là hai cực đoan.

Tên đầy đủ của Xảo Xảo là Tề Thư Ninh, bởi vì thích cười, người trong nhà lấy nhũ danh là Xảo Xảo cho cô. Vốn dĩ nhũ danh chỉ có người trong nhà kêu, bên ngoài mọi người vẫn gọi là Tề Thư Ninh. Về sau có cái quảng cáo “Thư ninh dễ mua”, cô không bao giờ muốn người khác kêu tên đầy đủ của cô. Cái tên Xảo Xảo liền thay thế được đại danh, được thông báo khắp nơi.

“Nếu kiêng kị như vậy, sao cô lại kể với tôi?” Cố Sanh có chút kinh ngạc.

Xảo Xảo lại nhún vai: “Em có trực giác, về sau chị sẽ trở thành người nhà với em.”

Cố Sanh tự dưng căng thẳng: “……” Đây là kiểu trực giác gì vậy.

Cố Sanh là người có tính tình đặc biệt tốt, cơ bản sẽ không kiếm chuyện tranh cãi với ai. Xảo Xảo có tính tình của đại tiểu thư, nhưng khi thành tâm kết bạn, luôn khiến người ta vui sướng. Một bữa ăn tối đặc biệt vui vẻ, ăn xong hai người còn trao đổi WeChat.

Tạ Tư Vũ không thể hiểu được bị kéo vào một nhóm tên là “Những cô gái thanh thuần yêu nhảy” còn có chút sợ hãi.

Mười viện -xsy: “What?”

Mười viện -xsy: “Xin buông tha tiểu nhân!”

Mười viện -xsy: “Thẩm đằng thét chói tai.jpg”

Cố Sanh cũng không nghĩ tới Xảo Xảo lại như thế. Nhìn tên nhóm nửa ngày, cân nhắc bản thân có nên buông thả một chút.

Cố Sanh xấu hổ vì Tạ Tư Vũ: “Kỳ thật, cô ấy là đại mỹ nữ rất thông minh.”

“À ~” Xảo Xảo cười, “Hôm nào kêu cô ấy ra ăn bữa cơm.”

Cố Sanh giải thích với Tạ Tư Vũ, Tạ Tư Vũ rất tán thành đối với việc Cố Sanh mở rộng vòng bạn bè. Cô tuy là người hướng ngoại, công việc bận rộn, chỉ có thể nói chuyện với đồng nghiệp, còn trước nay chưa từng tiếp xúc với phú bà nào.

Tạ Tư Vũ rất có năng lực kết bạn, hoạt bát hơn Cố Sanh nhiều. Lôi kéo nhau, không bao lâu, bọn cô đã chuyện trò rôm rả.

Cố Sanh thấy thế là đủ rồi, không hiểu ra sao.

Cho tới 9 giờ, vị hôn phu của Xảo Xảo gọi tới hỏi cô ấy ở đâu, Xảo Xảo còn chưa chơi đã mà phải đi về. Báo địa chỉ, có người tới đón.

Cố Sanh nhỏ yếu bất lực xem lịch sử trò chuyện, các cô đã định sẵn lần sau gặp mặt sẽ ăn cái gì. Cố Sanh đương nhiên không ý kiến, chỉ là có chút cảm khái thế giới so le. Không hổ là Tạ Tư Vũ, một cô gái có tố chất ngoại giao hô mưa gọi gió.

Xảo Xảo thật sự đam mê vũ đạo, vỗ ngực bảo đảm với Cố Sanh vào buổi biểu diễn đầu tiên, cô ấy chắc chắn sẽ mang một đám người đi cổ vũ cho Cố Sanh. Cố Sanh ngượng ngùng nói với cô ấy, buổi diễn đầu ở Ma Đô.

Xảo Xảo “À” một tiếng tỏ vẻ tiếc nuối, để người khác thay cô ấy cổ vũ: “Sao khéo đến vậy? Anh trai của em mấy ngày nữa cũng phải đi Ma Đô. Hình như đi hơn hai mươi ngày, đến lúc đó em nhờ anh ấy đưa hoa cho chị.”

Cố Sanh giật mình, Xảo Xảo không chú ý tới biểu tình quái dị của cô. Tiếp tục nói: “Chị cũng từng gặp qua anh của em rồi đó, là nam nhân ở cửa hàng váy cưới. Rất cao, rất đẹp trai, chị còn nhớ rõ không?”

“À” Cố Sanh muốn phủ nhận, nhưng diện mạo Chu Lê An mà nói không nhớ rõ thì quá dối trá, “Có chút ấn tượng.”

“Là anh ấy.”

Xảo Xảo nhớ tới lại nói, “Bất quá anh ấy có hơi bận, phỏng chừng sẽ không đi nhiều lần, chị đừng để ý.”

“Không sao không sao.” Cố Sanh tự dưng có chút khẩn trương, “Em không gọi người đưa hoa cũng không sao.”

Vị hôn phu của Xảo Xảo xuất thân từ gia đình trí thức, là người học pháp luật, là luật sư lớn rất có thủ đoạn. Lần trước vào tiệc tối đính hôn tiệc, Cố Sanh sốt ruột không nhìn kỹ, hôm nay mới phát hiện diện mạo của anh ta khá nổi bật.

Khí chất lạnh như băng, rất xa cách, trông còn khó tiếp cận hơn cả Chu Lê An.

Cố Sanh liếc mắt một cái liền dời đi, Quý Gia Minh cũng không có hứng thú nhìn người khác. Ánh mắt lạnh như băng nhìn Xảo Xảo, nháy mắt mềm mại. Quý Gia Minh vén tóc của Xảo Xảo ra sau tai, tự nhiên mà dắt tay của cô ấy.

“Cố Sanh chị làm sao trở về?” Xảo Xảo trừng anh ta một cái, phủi tay không ném ra. Quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh, “Lái xe sao? Để Gia Minh đưa chị về?”

Cô ấy nói như vậy, Quý Gia Minh ngẩng đầu nhìn qua, Cố Sanh thiếu chút nữa rùng mình.

Cố Sanh lập tức xua tay: “Không cần không cần, chị gọi xe.”

Quý Gia Minh mới thu hồi ánh mắt, chuyên chú mà nghịch ngón tay của Xảo Xảo. Xảo Xảo có chút phiền, nhưng ném không ra, khuôn mặt nhỏ xinh xắn. Cố Sanh thức thời không quấy rầy hai người, nhìn di động, lập tức đứng lên: “Xe tới rồi, chị đi trước.”

Nói xong, nhanh chóng rời nhà hàng.

6 giờ sáng hôm sau, cô mang theo hai vali lớn, chạy tới sân bay.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận