Saved Font

Trước/147Sau

Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 81: Vả Mặt Đến Quá Nhanh Không Kịp Chuẩn Bị

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghe Hà Thời Minh nói vậy, Ngô Thường Lâm và Trịnh Khải Toàn mở to hai mắt mà nhìn.

“Tiểu Hà, cậu... Cậu vừa nói cái gì? Cậu... khụ khụ! Cậu muốn mua nhà ở đây?” Ngô Thường Lâm như là nghe thấy chuyện khó mà tin nổi nhất trên đời này, kinh ngạc hỏi lại Hà Thời Minh.

Hà Thời Minh muốn mua nhà ở đây?

Đùa gì thế!

Đây chính là Nhất Phẩm Các, khu bất động sản xa hoa nhất, đắt nhất Lâm An.

Ngôi nhà ở đây, tùy ý chọn một nơi cơ bản nhất cũng có giá 3 tỷ, mà mới chỉ là khu cao cấp.

Còn với khu biệt thự thì tùy chọn một căn cũng phải hơn ba mươi tỷ!

Ngô Thường Lâm vừa rồi nhìn thấy Hà Thời Minh, còn tưởng rằng cậu ta làm thêm ở đây, dù sao dựa theo thời gian mà nói, Hà Thời Minh còn chưa tốt nghiệp.

Kết quả không nghĩ tới, tên ngốc này vậy mà lại nói cậu ta muốn mua nhà ở đây?

“Này, lão Ngô, cậu xác định tên ngốc này là sinh viên làm thêm của công ty chúng ta sao?” Trịnh Khải Toàn cười lạnh nói.

Ngô Thường Lâm nhanh chóng giải thích: “Đúng là sinh viên làm thêm trước đây, nhưng mà khi đó vẫn là một sinh viên.”

Nói xong, nhìn về phía Hà Thời Minh nói: “Được rồi, đều là người quen biết cũ, còn không hiểu rõ lẫn nhau sao! Giả vờ với chúng tôi có gì hay sao?”

Lúc này, một cô gái bán hàng xinh đẹp đi tới, nói với Trịnh Khải Toàn: “Cậu Trịnh, xin hỏi ngài cảm thấy biệt thự số 87 vừa rồi thế nào?”

Trịnh Khải Toàn lắc đầu nói: “Cảm giác không tệ, nhưng mà ánh sáng không tốt lắm, nếu như rẻ hơn chút thì tốt hơn.”

Lúc hai người đang nói chuyện bàn bạc, Hà Thời Minh nhìn về phía cô gái bán hàng xinh đẹp.

Dáng người thật sự không tệ.

Trang phục làm việc màu xanh ôm lấy mông làm tôn lên dáng người đẹp đẽ của cô ta đến mức tận cùng, lúc này đứng trước mặt Trịnh Khải Toàn, một dáng vẻ uyển chuyển hiểu biết, chỉ liếc mắt một cái cũng làm cho người ta cảm thấy tâm tình không tệ.

Hà Thời Minh nhìn bảng tên trước bộ ngực no đủ của cô ta.

Lương Giai Tuyết.

“Không được đâu cậu Trịnh, giá cả chúng tôi không làm chủ được, nếu như anh thật sự muốn, tôi có thể thương lượng với quản lý một chút, chắc hẳn có thể giảm giá một chút, nhưng mà khả năng không giảm nhiều lắm!” Lương Giai Tuyết trả lời.

Trịnh Khải Toàn thở dài một tiếng, nói: “Tôi xem lại thử.”

Lương Giai Tuyết nghe nói như thế, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thất vọng.

Nói như vậy, đơn hàng này trên cơ bản là thất bại.

Nhưng mà, tố chất nghề nghiệp vẫn làm cô ta mỉm cười đối diện với Trịnh Khải Toàn nói: “Vâng cậu Trịnh, xin hỏi cậu Trịnh còn cần sự trợ giúp gì khác không?”

“Cô đi làm việc trước đi.” Trịnh Khải Toàn khua tay nói.

Lương Giai Tuyết gật đầu nói: “Vâng, khi nào cậu Trịnh cần hỗ trợ hay giải thích có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Nói xong, quay người định rời đi.

Chỉ là đúng lúc này, Ngô Thường Lâm đột nhiên gọi cô ta lại: “Cô Lương chờ một lát.”

Lương Giai Tuyết quay đầu lại, thắc mắc nhìn về phía Ngô Thường Lâm nói: “Ngài có việc gì cần hỗ trợ sao?”

Ngô Thường Lâm cười ha ha nói: “Tôi cần hỗ trợ gì chứ, chỉ là thằng em này của tôi, cậu ta nói cậu ta nhìn trúng nhà ở đây, muốn mua một căn, cô hỏi thử xem cậu ta muốn mua căn nào thử?”

Nói xong, đưa tay chỉ vào Hà Thời Minh, trên mặt hiện lên vẻ chế nhạo, chờ xem trò cười của Hà Thời Minh.

Cậu cứ giả vờ đi!

Xem tôi vạch trần cậu!

Lông mày Lương Giai Tuyết nhướng lên, cũng quay đầu nhìn về phía Hà Thời Minh.

Vừa rồi lúc Hà Thời Minh mới đi vào bộ phận bán bất động sản, cô ta đã nhìn thấy Hà Thời Minh.

Nhưng mà nhìn thấy số tuổi của Hà Thời Minh, sau đó lại nhìn thấy nhóm Hà Thời Minh và Ngô Thường Lâm bắt đầu nói chuyện phiếm, chưa từng đến tiếp đãi anh ta.

Ngay cả đại thiếu gia như Trịnh Khải Toàn mua nhà ở nơi này còn thận trọng đến thế.

Vậy càng đừng nói tới người nói chuyện phiếm với cấp dưới của Trịnh Khải Toàn.

Trên cơ bản không có khả năng mua nhà.

Nhưng mà xuất phát từ tố chất chuyên nghiệp.

Trên mặt Lương Giai Tuyết hiện lên nụ cười công nghiệp hóa, nói với Hà Thời Minh: “Cho hỏi anh đây này cần giới thiệu gì?”

Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng, nói: “Không cần giới thiệu...”

Nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, trên mặt Ngô Thường Lâm lập tức hiện lên nụ cười lạnh lùng.

Quả nhiên.

Vừa mở miệng liền bại lộ.

Ông ta chuẩn bị mở miệng mỉa mai hai câu.

Lúc này, Hà Thời Minh đột nhiên móc ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi, nói: “Nhà tôi đã xem qua rồi, biệt thự số 1, rất hài lòng, trực tiếp quẹt thẻ luôn.”

“Hả?”

Giọng nói Hà Thời Minh vừa dứt.

Nụ cười công nghiệp hóa của Lương Giai Tuyết trong nháy mắt cứng lại ở đó.

Ngô Thường Lâm đột nhiên há hốc miệng.

Trịnh Khải Toàn híp hai mắt.

Mẹ nó!

Thật sự muốn mua?

Hơn nữa còn không hỏi giá tiền?

Lại còn là biệt thự số 1?

Trực tiếp quẹt thẻ?

Có cần ngang tàng như thế không?

Hay là nói, đây cũng chỉ giả vờ thôi?

Lương Giai Tuyết chớp mắt, cũng cho là mình nghe nhầm.

Cô ta ho nhẹ một tiếng, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười biểu trưng: “Anh đẹp trai này, tôi trước tiên giới thiệu cho anh về biệt thự này nhé, giá bán biệt thự này khoảng chừng năm mươi triệu, nam bắc thông thoáng, phong cách do thầy Triệu Kính Quang đại sư nghệ thuật nước Hoa trứ danh thiết kế, phong cách...”

“Tôi nói tôi xem qua rồi, trực tiếp quẹt thẻ đi! Trả theo kỳ!” Hà Thời Minh lặp lại lần nữa.

Giá cả anh đã điều tra rồi.

Biệt thự số một 165 tỷ, trả theo từng kỳ, tiền đặt cọc đại khái khoảng 49 tỷ.

Chút tiền ấy anh vẫn trả được.

Còn vấn đề tiền vay sau đó.

Sau khi xử lý đống vàng trong tay này còn sợ khoản tiền nợ sao?

Lương Giai Tuyết: “!!!”

Tên ngốc này thật sự muốn mua?

Không phải trêu cô ta ta chứ?

Động tĩnh bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía Hà Thời Minh.

Tên ngốc này, thật sự đến mua phòng?

Bọn họ làm bán hàng bất động sản nhiều năm như thế, cho tới bây giờ chưa từng thấy khách hàng ngang tàng như thế!

Chỉ một người duy nhất, không có người thứ hai!

Nhất là Lương Giai Tuyết, càng bị Hà Thời Minh dọa sợ choáng váng, hoàn toàn trực tiếp bị Hà Thời Minh dọa sợ choáng váng, hoàn toàn không biết tiếp theo nên tiếp thế nào.

Trong quá trình training không có tình huống này!

Thậm chí còn chưa từng nghe nói bao giờ!

Lúc này, quản lý bộ phận bán hàng Vương Chí Siêu đi tới nói: “Vị tiên sinh này chào anh, tôi nói trước với anh một chút, biệt thự số 1 là căn đắt nhất của Nhất Phẩm Các chúng tôi, muốn mua nhất định phải trải qua...”

Hà Thời Minh nhướng mày nói: “Mua căn nhà mà thôi, sao còn nhiều chuyện như thế? Sợ tôi không móc nổi tiền trả hay sao?”

Anh còn phải gấp gáp quyết định chuyện nhà ở xong rồi mới đưa vàng tới đây.

Kết quả những người này ở đây nói linh tinh, thật là khiến anh nhức đầu!

Lúc này, Ngô Thường Lâm vỗ bả vai Hà Thời Minh, lời nói ý vị sâu xa khuyên nhủ: “Tôi nói này Tiểu Hà, cũng được rồi, thật sự muốn giả bộ tiếp sao? Tiếp tục giả bộ như thế, đợi lát nữa bại lộ cũng không kết thúc được!”

“Anh Hà!”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ trong lối đi.

Mọi người tại hiện trường quay đầu nhìn lại.

Ngay sau đó, những người này toàn bộ lập tức đứng thẳng người, cung kính hành lễ với người vừa tới: “Chào cậu Lý.”

Hà Thời Minh tò mò nhìn về phía người vừa tới.

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhìn có cảm giác bất cần đời.

Lúc này, Hà Thời Minh đột nhiên nghe thấy Trịnh Khải Toàn giới thiệu với bạn gái đứng bên cạnh: “Tiểu Thúy, đây là đệ nhất thiếu gia của Lâm An, thái tử gia của Tập đoàn Thịnh An, cháu trai Lý Quốc An ông trùm Lâm An, Lý Văn Phong!”

Trương Tiểu Thúy nghe nói như vậy, lập tức kinh ngạc nói: “Lý Văn Phong? Anh ta chính là Lý Văn Phong?”

“Xuỵt! Nhỏ giọng chút!” Trịnh Khải Toàn nhanh chóng nhắc nhở.

Sau đó, nhanh chóng nghênh đón Lý Văn Phong, cười nói: “Sao hôm nay cậu Lý lại rảnh rỗi chạy tới nơi này như vậy?”

Lý Văn Phong nhìn anh ta một cái, nghi ngờ hỏi: “Anh là ai?”.

Đám người: “!!!”

Đánh mặt tới quá vội vàng không kịp chuẩn bị!

Trước/147Sau

Theo Dõi Bình Luận