Saved Font

Trước/71Sau

Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 21: Đội Bóng Rổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tử Đồng nằm mơ cũng không nghĩ tới nàng lần này không chỉ không kích thích được Nhị Thiếu, ngược lại làm Nhị Thiếu mang đến một bông hoa đào rất có sức cạnh tranh.

Thời điểm nghỉ trưa, Vương Ngạn liền ôm bóng rổ đến tìm Đồng Đồng, Nhị Thiếu liếc mắt nhìn Tử Đồng một cái, không nói chuyện. Nhưng thật ra Tử Đồng sửng sờ tại chỗ, không biết trả lời như thế nào, nàng căn bản không muốn cùng nam sinh này kết giao, chỉ là muốn kích thích Nhị Thiếu một chút, ai biết người này thấy mà chưa tức thật là sao .

"Đồng Đồng, tớ dạy cho cậu bóng rổ tiếp ha".

Vương Ngạn cười nhìn Tử Đồng, mỹ nữ hắn gặp qua không ít, nhưng loại có cá tính giống Tử Đồng vẫn là đầu tiên, hắn từng tận mắt thấy Tử Đồng trên sân thể dục mắng người, bị giáo viên phạt đi dọn thiết bị thể dục, sau đó đi đến bên người giáo viên thể dục nàng "sơ ý, lỡ tay" để tạ tập nhịp điệurơi trên chân giáo viên, sau đó một tiếng kêu rên rung trời vang lên, mọi người chung quang đi lên.

Vương Ngạn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Tử Đồng đặc biệt bình tĩnh rời khỏi đám người, đi đến bên cạnh đám bạn mình, nói.

"Thế giới này thật sự không được, nam nhân càng ngày càng dẹo, muốn tập thể dục cũng không được, cậu xem âm thanh này -".

Tử Đồng nhìn vẻ mặt Vương Ngạn cười ngây ngô nên ghét bỏ, lắc đầu.

"Không đi, Nhị Thiếu không đi".

Vương Ngạn lấy lại tinh thần, nhìn Tử Đồng.

"Nhị Thiếu?".

"Là nàng.".

Tử Đồng chỉ chỉ Nhị Thiếu, Nhị Thiếu thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Ngạn một cái, không nói chuyện. Vương Ngạn có chút không phục, tùy tay đem banh ném cho Nhị Thiếu, muốn nhìn nàng xấu mặt. Nhị Thiếu không nói chuyện, duỗi cánh tay nhận lấy, banh trên đầu ngón tay còn xoay vài vòng, quay đầu nhìn Tử Đồng.

"Đi thôi, tớ dạy cho cậu".

Cuối cùng, Nhị Thiếu còn không quên liếc Vương Ngạn một cái.

"Đồng Đồng học này nọ người bình thường sẽ không dạy được, nếu cậu nguyện ý, tớ không phản đối".

Vương Ngạn nhìn Nhị Thiếu bộ dạng thành thật, nhìn lại Tử Đồng bên người nàng ngửa đầu cười đến vui vẻ, nuốt nước miếng, chỉ sợ không đáp ứng.

Ba người cùng nhau đi đến sân thể dục, dọc theo đường đi Vương Ngạn nghe Tử Đồng líu ríu cùng Nhị Thiếu không yên, cái gì đồ trang điểm, áo quần, bạn học trong khoa, Nhị Thiếu thì một bộ dáng điềm đạm, chuyển bóng rổ không để ý tới nàng. Vương Ngạn có chút buồn bực, hai người này nhìn qua sao liền có cảm giác hài hoài như vậy?

Đi đến dưới trụ bóng rổ, Nhị Thiếu ngẩng đầu nhìn cái giỏ bóng, không nói chuyện, vỗ bong rồi bém lên trên rổ, động tác rất thuần thục làm cho Vương Ngạn mở to hai mắt, Tử Đồng cười đến đắc ý, nói.

"Thế nào, Nhị Thiếu nhà tớ được không".

"Tớ lại chưa nói nàng không được......".

Vương Ngạn nhỏ tiếng nói thầm, hai người đang nói, từ đối diện một nữ sinh đi tới, tóc dài qua vai, làn da trắng nõn, miệng anh đào nhỏ nhắn, mắt to thiện lương mê người, điển hình của một cô gái xinh đẹp. Vương Ngạn vừa thấy nàng lại đây có chút ngượng ngùng, chỉ vào Tử Đồng giới thiệu.

"Lăng Miếu, đây là Tử Đồng, tớ đã từng nói với cậu".

Lăng Miếu gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Nhị Thiếu, nói nhỏ.

"Nàng bên đội nữ?".

Vương Ngạn sửng sốt, lắc đầu.

"A, không phải, là bạn của Đồng Đồng".

Nghe nói như thế, Lăng Miếu xoay người sang chỗ khác nhìn Tử Đồng. Tử Đồng hôm nay mặc đồ có bộ dáng con nhà lành, quần bò, mặc mặc áo thun màu xanh lá, trên tay đeo đồng hồ mấy ngày trước Nhị Thiếu tặng nhân dịp sinh nhật nàng, cả người thanh xuân tươi mới, chỉ là nhìn ánh mắt của nàng có chút địch ý.

Lăng Miếu quay đầu không để ý nàng, nhìn Nhị Thiếu như trước, Nhị Thiếu vỗ bóng rổ, thấy Tử Đồng nhìn chằm chằm Lăng Miếu, nhíu mày.

"Đồng Đồng, cậu không học ?".

Tử Đồng bĩu môi, đi đến bên người Nhị Thiếu.

"Bạn gái kia nhìn cậu".

Nhị Thiếu sợ run, ngẩng đầu liếc nhìn Lăng Miếu một cái.

"Đâu có chuyện gì liên quan tới tớ, học chăm chỉ vào, đừng để năm nay thi thể dục lại không qua được".

Nhị Thiếu nhắc Tử Đồng, Tử Đồng không vui lắc đầu.

"Còn thi bóng rổ cái gì? Chân giáo viên thể dục không phải không cẩn thận bị tạ rớt phải sao, hắn có thể làm khó tớ sao? Không sợ lại một lần không cẩn thận".

Nhị Thiếu thở dài, đem bóng rổ nhét vào tay Tử Đồng, rống.

"Tốt lắm, tớ phải giáo huấn cậu một chút".

Tuy là không vui, nhưng có Nhị Thiếu bên cạnh Tử Đồng cũng không dị nghị, kết quả quần quả bóng, Nhị Thiếu đứng bên người nàng thỉnh thoảng hướng dẫn động tác, hai người ép buộc trái phải một hồi lâu, Nhị Thiếu bại trận.

"Đồng Đồng, cậu làm không phải là chụp bóng rổ, mà là vợt bóng bàn".

Tử Đồng bĩu môi.

"Thần kinh vận động của tớ không tốt, cậu biết mà".

Vương Ngạn vẫn đứng bên cạnh đi tới, hắn hiện tại đối với Nhị Thiếu rất sùng bái, một người con gái tự nhiên có thể đem bóng rổ đánh tốt như vậy.

"Đừng đánh, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, ai cũng chưa ăn cơm".

Nhị Thiếu nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Lăng Miếu bên người Vương Ngạn nhìn chằm chằm vào Nhị Thiếu, thẳng nhìn đến khi long mày Tử Đồng ninh thành một khối, mới biết thu liễm, ho nhẹ một tiếng, nói.

"Cậu chính là Hồng Nhị Thiếu, có hứng thú gia nhập đội bóng rổ không? Cậu có thể làm tốt trụ cột của đội".

Nhị Thiếu từ đâu lấy ra một gói khăn giấy, mở rút ra đưa cho Tử Đồng lau mồ hôi, lắc đầu.

"Không có hứng thú.".

"......".

"Uhm, chúng ta đi ăn cơm thôi".

Vương Ngạn nhìn ra tình thế không đúng đi ra đáp lời, Lăng Miếu liếc nhìn Nhị Thiếu thật sâu, không nói chuyện, xoay người đi căn tin, Tử Đồng vừa thấy vậy liền vui vẻ, lôi kéo tay Nhị Thiếu đi lên theo, cười nói.

"Vương Ngạn, cậu mời khách đi".

"Là.....".

Đến căn tin, Tử Đồng rửa sạch tay đi tìm đồ ăn, để Nhị Thiếu ở một bên nghỉ ngơi, Nhị Thiếu nhìn nàng như vậy sủng nịch cười cười, ngồi trên ghế xem nàng đi tới đi lui lấy này lấy nọ, lúc Tử Đồng lần thứ ba bưng khay cơm tràn đầy trở về, miệng Vương Ngạn cùng Lăng Miếu đều có thể nhét được một quả trứng gà .

"Đồng Đồng, cậu ăn hết sao?".

Tử Đồng ngửa đầu, nhướn mi.

"Chuyện nhỏ".

"Ách......".

Một câu làm Vương Ngạn không dám nói nữa, Tử Đồng cũng cuối cùng ngồi xuống, nhìn ba khay cơm tràn đầy ngon miệng, cười đến vui vẻ, bóc một quả trứng, đưa cho Nhị Thiếu.

"Nè, ăn đi, tớ tìm nửa ngày mới thấy đó".

Nhị Thiếu nhận trứng ăn, nàng thích uống sữa ăn trứng, thói quen của nàng mọi người đều biết.

Vương Ngạn ngồi một bên ghen tị nhìn chằm chằm hai người, trong lòng cân nhắc, hắn khi nào thì mới có thể được ăn trứng do Tử Đồng bóc. Còn Lăng Miếu, nhìn một đôi cùng bạn cùng lứa tuổi, nhìn chằm chằm hai người qua lại, nửa ngày, khóe miệng xuất hiện một chút cười.

Sức ăn của Nhị Thiếu khá nhỏ, ăn xong là bắt đầu lột tôm cho Tử Đồng, căn tin trường cấp hai trọng điểm rất là tốt, cái gì đều có thể ăn. Tử Đồng cười tủm tỉm ăn tôm Nhị Thiếu lột cho mình, trong lòng nghĩ nghĩ, kỳ thật không nói ra, như vậy cũng rất tốt.

Thời điểm ăn được một nửa, Lăng Miếu nhìn Nhị Thiếu mở miệng.

"Nhị Thiếu, tớ vẫn hy vọng cậu có thể gia nhập đội bóng rổ. Đội nữ vừa thành lập, thiếu người, hy vọng cậu có thể hỗ trợ".

Nhị Thiếu ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn Lăng Miếu.

"Tớ không thích trói buộc".

Nếu gia nhập đội, nghĩa là nàng mỗi đêm phải ở lại tập luyện, làm sao có thể tiếp tục cùng Tử Đồng cùng nhau về nhà?

"Thành tích của cậu có thể trực tiếp làm phó đội trưởng khi vào đội, đội có thêm lực lượng, đối với việc thi vào trường cao đẳng có thể được công điểm".

Lăng Miếu chưa từ bỏ ý định, nói thêm lợi thế lớn, Tử Đồng bên cạnh ăn vui vẻ thay Nhị Thiếu trả lời .

"Nàng không cần thêm điểm cũng có thể thi đậu, cậu không phải là cần người gấp đi".

Cần người gấp đi.....

Một câu đã nhắc nhở Nhị Thiếu, Nhị Thiếu cầm lấy khăn tay lau tay, liếc nhìn Lăng Miếu một cái, gật đầu.

"Ân, có thể gia nhập đội, chỉ là tên có thể không viết tên mình không?".

Lăng Miếu kinh ngạc nhìn Nhị Thiếu.

"Không viết tên mình, vậy viết tên ai?".

Vừa mở miệng, nàng liền hiểu được, có chút đăm chiêu nhìn Nhị Thiếu một cái, gật đầu.

"Được, chỉ cần cậu tới, mấy vấn đề này tớ sẽ cùng giáo viên bàn bạc, nhưng không được để cho người khác biết".

Nhị Thiếu đáp ứng, Tử Đồng vẫn ăn tôm bóc vỏ có chút không vui, tuy rằng nàng biết Nhị Thiếu vì muốn tốt cho mình, nhưng ánh mắt Lăng Miếu nhìn Nhị Thiếu làm cho nàng không thoải mái.

Ăn xong cơm trưa, vài người về lớp học, Tử Đồng bởi vì giữa trưa ăn quá nhiều vẫn thấy ghé vào trên bàn mà ngủ, Nhị Thiếu nhìn giáo viên ngoài nói về nhiều dạng đề cũng không có gì, ghé vào trên bàn, xem xét Tử Đồng, cầm bản phác hoạ, vụng trộm đem bộ dáng nàng ngủ miệng chảy nước miếng vẽ lại.

Tử Đồng tỉnh ngủ, Nhị Thiếu vẽ xong rồi, giờ học buổi chiều cơ bản đã xong, Tử Đồng lắc lắc đầu, còn có chút mơ hồ.

"Thiếu, đi nhà của tớ đi, mẹ nói đêm nay làm thịt nướng cho chúng ta".

"Tớ phải tập luyện, cậu đã quên?".

Nhị Thiếu nhắc nhở Tử Đồng, từ trong ngăn bàn lấy ra chìa khóa tủ đựng đồ cá nhân, chuẩn bị thay quần áo. Tử Đồng không phản ứng, chỉ biết ý Nhị Thiếu là không thể đi, tiếp tục ghé vào trên bàn tiếp tục ngủ. Nhị Thiếu đổi đồng phục, nhìn Tử Đồng ngủ ngon, không nhẫn tâm kêu nàng, tự mình đi sân vận động.

Đến sân vận động, Nhị Thiếu đứng tại chỗ nhìn chung quanh, có thể nhìn ra, trường học đầu tư tài chính khá lớn ở bên trong, các loại thiết bị cần thiết cái gì cũng có, trung ương rất thoải mái đầu tư bồi dưỡng nhân tài.

Giáo viên vẫn đứng bên người Lăng Miếu nhìn đến Nhị Thiếu, chạy tới, cười nhìn nàng.

"Uhm, Tử Đồng có tới không?".

"Còn đang ngủ".

"......".

Lăng Miếu có chút không biết nói gì, nửa ngày, xem xét Nhị Thiếu.

"Nhị Thiếu, cậu xác định viết tên Tử Đồng sao? Giáo viên vừa xác nhận với tớ một việc, năm nay đội bỏ thêm chữ bát phân*, đến năm chúng ta sẽ không nhất định, nhưng chỉ biết tăng sẽ không giảm, chữ bát phân chính là một cấp bậc, cậu -".(* có thể là một trong những cấp bậc của đội bóng rổ, hoặc là vị trí ứng với số điểm được cộng khi thi đại học cao đẳng ở TQ)

"Đúng, là tên của Tử Đồng".

Lăng Miếu gật đầu, không nói gì nữa, tuy rằng cùng Nhị Thiếu vừa gặp nhau, nhưng có thể nhận ra tính cách của nàng, viết tên xuống, ngẩng đầu nhìn nàng cười.

"Đi, tớ giới thiệu cho cậu một vài người bạn trong đội".

Nhị Thiếu gật đầu, đi theo nàng về phía đội ngũ. Nàng căn bản không thích tiếp xúc với người mới, vì thành tích của Tử Đồng nên phải cố gắng hòa nhập, không có biện pháp, chỉ có thể ra hạ sách này.

Tử Đồng vừa tỉnh ngủ, xoa ánh mắt kêu một tiếng Thiếu, không có người để ý nàng, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhớ tới Nhị Thiếu phải tập luyện, dọn dẹp bàn của mình cùng Nhị Thiếu, cầm lấy túi sách của hai người hướng sân vận động chạy tới.

Thở hổn hển chạy vào, liếc mắt một cái liền thấy Nhị Thiếu nhà nàng, bóng dáng trước mắt ít nhiều kích thích tâm tư cẩn thận của nàng.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận