Saved Font

Trước/368Sau

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 13:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tạ Kiến Quân vội vàng dựng một ngón tay thẳng lên, ý bảo cậu rằng Tạ Miêu còn ở đây.

Tạ Kiến Trung vội vàng che miệng lại, giọng nói cực nhỏ với vẻ oán giận: "Hôm qua em cũng đã thua rồi, em có nói gì đâu chứ?"

"Hôm qua em khuyên chị như thế nào, trong lòng em không có nhột chút nào sao?" Tạ Kiến Quân liếc mắt nhìn cậu.

Sự tức giận của Tạ Kiến Trung lập tức giảm đi ba phần, "Em, không phải em chưa nói xong đã bị anh ngắt lời rồi sao?"

"Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì? Vẫn nên khẩn trương nghĩ cách đi, lỡ như lát nữa Cố Hàm Giang đến đây..."

Tạ Kiến Quân nói được một nửa, đột nhiên im miệng, thậm chí còn muốn đánh mình một cái tát.

Cách đó không xa, hai bóng dáng quen thuộc đang đi một trước một sau về phía bên này. Cái người dáng người thẳng, môi mỏng mím chặt phía trước kia, cả người đầy hơi thở cô độc, không phải là Cố Hàm Giang trong miệng cậu vừa nãy thì còn là ai nữa.

Cậu đúng là mồm quạ đen!

"Anh Hàm Giang, anh chậm chút thôi, vừa rồi ra ngoài nhanh quá, em còn chưa đeo cặp lên lưng xong nữa nha."

Sáng sớm hôm nay, không biết vì sao Cố Hàm Giang đi học sớm hơn bình thường rất nhiều, điệu bộ cũng không hề đợi em họ Ngô Thục Cầm. Ngô Thục Cầm không dám oán trách anh, chỉ có thể chạy theo cả đường, gian nan theo sát phía sau người cao chân dài như anh.

Đang nói, người vẫn luôn bước đi như bay phía trước cô ta đột nhiên thả chậm bước chân.

Ngô Thục Cầm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tạ Miêu và cặp anh em song sinh đang đợi ở trước cửa thôn.

Còn tưởng rằng có thể kiên trì được bao lâu chứ, không ngờ lúc này chưa tới hai ngày mà lại mặt dày mày dạn đi tới gần rồi.

Trong mắt cô ta lộ vẻ khinh thường mà không hề che dấu chút nào, "Úi, đây không phải là Tạ Miêu sao? Tôi nhớ rõ hôm qua có người hỏi tôi là tại sao người ấy phải chờ anh Hàm Giang, dáng vẻ như không thích thú việc liên quan đến chúng tôi lắm. Thế mà hôm nay thay đổi rồi hả?"

Lời nói này không dễ nghe, vẻ mặt hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung lập tức tối lại.

Tạ Miêu cũng không nói mà nhìn cô một cái.

Thấy Tạ Miêu không nói chuyện, Ngô Thục Cầm cho rằng cô không phản bác được, nhịn không được mà cười nhạo, "Sao không nói? Không phải hôm qua mồm mép cậu rất nhanh nhẹn..."

Mới vừa nói câu châm biếm đầu tiên, Cố Hàm Giang đột nhiên lạnh lùng liếc mắt một cái, khiến cho cô ta lấp tức ngậm miệng.

"Đi thôi." Bước chân Cố Hàm Giang tới bên cạnh Tạ Miêu thì hơi ngừng lại, hiếm khi mở miệng chủ động nói với cô một câu.

Tạ Miêu cũng không nhìn anh, biểu cảm như bình thường rồi di chuyển một bước về phía bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với cậu ra.

Trong mắt Cố Hàm Giang hiện lên chút kinh ngạc, tiếp theo anh nheo mắt lại, nói với vẻ nguy hiểm: "Cậu lại dùng lạt mềm buộc chặt à?"

Tạ Miêu không ngờ Cố Hàm Giang sẽ chủ động nói chuyện với cô, cô vốn chỉ tính xem anh như người xa lạ, gặp mặt nhau thì không bắt chuyện là được.

Giờ phút này, Cố Hàm Giang hỏi như vậy, cô không thể nào không giải thích một câu cho bản thân mình: "Ngại quá, Kiến Hoa quên mang sách bài tập nên về lấy, chúng tôi ở đây chờ em ấy một lát."

Ý là, tôi không đợi cậu, có có thể đi khỏi một cách trơn tru rồi.

Cố Hàm iang nghe vậy, ngược lại trong đôi mắt đen kịt lại tăng thêm vài phần tìm tòi và nghiên cứu. Ánh mắt kia, biểu cảm kia, rõ ràng là viết chữ không tin.

Ngô Thục cầm càng cười nhạo ra tiếng, "Cậu lừa ai đó? Hôm qua Tạ Kiến Hoa đi muộn, sao các người không đợi nó? Muốn đợi anh Hàm Giang thì cứ nói thẳng, tìm nhiều lý do như vậy làm gì? Vẻ mặt dày mày dặn và sự nhiệt tình trước kia của cậu đâu mất rồi?"

"Chị của tôi muốn chờ ai thì liên quan cái mẹ gì cậu? Nói không được thì câm miệng đi!"

Tạ Kiến Trung có vẻ thiếu kiên nhẫn nên nghe không nổi nữa, Tạ Kiến Quân cũng đứng phía trước Tạ Miêu, âm thầm bảo vệ cô ở sau lưng.

Tạ Miêu nghe thấy lời này, ánh mắt vốn đã lạnh xuống. Thấy hành động bảo vệ của hai cậu em này, tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên không ít, cười rồi hỏi hai người đối diện: "Hai người có biết hoa thủy tiên chết như thế nào không?"

"Chết như thế nào?"

Ngô Thục Cầm không ngờ cô đột nhiên hỏi vấn đề này, sững sờ hỏi ngược lại một câu.

Tạ Miêu: "Tự luyến* nên chết."

*Là kiểu người yêu và sùng bái bản thân một cái thái quá, họ xem thường những người xung quanh và coi mình là nhất. Tên tiếng anh là Narcissistic personality disorder hay còn gọi là "rối loạn nhân cách ái kỷ." Dưới góc độ khoa học, đây là một loại bệnh tâm lý, thuộc hội chứng rối loạn nhân cách, người bị bệnh này thường thổi phồng tầm quan trọng của bản thân trước mặt người khác.

Trước/368Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa