Saved Font

Trước/82Sau

Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 57: Đồng Hồ Cát (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Duẩn Duẩn

Trên thế giới này có không ít người thích xem trò vui, điển hình là mấy bức ảnh đó sau khi bị tung lên mạng, đã nhận được đủ thứ bình luận khác nhau đến từ cư dân mạng, thậm chí những dòng bình luận còn thay đổi xoành xoạch không ngừng, có những lời chúc phúc, có những lời ghen tị, có những lời coi thường, có hâm mộ và cũng có cả hoài nghi...

Mà tiêu đề của mấy bức hình ảnh này còn sống động hơn cả:

Mông Qua qua đêm ở 'khuê phòng' của Tô Hồng Liên hơn mười tiếng đồng hồ. Mối tình lãng mạng bí mật nay đã bị phơi bày.

Một vài người trong ngành từ lâu đã biết họ là một cặp. Mông Qua còn từng nổi tiếng là người bạn trai Nhị Thập Tứ Hiếu.

Mông Qua và Tô Hồng Liên kìm lòng không đậu, đêm xuân nở rộ, tình cảm khó dời, hôn nhau ngay trong chiếc xe đậu bên ngoài căn hộ của Tô Hồng Liên.

A Thụ cẩn thận quan sát nét mặt của Hạ Nhật, rất bình tĩnh... mà có phải bình tĩnh quá không. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó. Chà, không thể phủ nhận là góc chụp của mấy tay săn ảnh này thật sự quá đỉnh. Mặc dù chỉ ở trong xe, nhưng đã khiến người ta có suy nghĩ không đứng đắn. Đôi tay trắng trẻo thon dài của Tô Hồng Liên đang choàng lên cổ Mông Qua, những móng tay được sơn đỏ và vẽ vời tỉ mỉ như muốn khiêu khích trái tim của đàn ông. Không biết Mông Qua nhìn vào có cảm thấy kɦoáı ƈảʍ hay không? Tiếc là tay săn ảnh chỉ bắt được khoảnh khắc kíƈɦ ŧɦíƈɦ của hai người chứ không chụp được biểu cảm của họ. Mà cho dù là vậy đi chăng nữa, chỉ cần nhìn hai cái đầu đang chụm vào nhau thì ngay cả một đứa bé cũng biết họ đang hôn nhau.

Hmm! Đúng là phải tán thưởng bàn tay của Tô Hồng Liên một lần nữa. Ủa mà khoan khoan, tán thưởng cái khỉ gì? Rõ ràng là một con hồ ly tinh, Chu Kiến Thụ hắn đây là bạn bè chân chính của Hạ Nhật, là người cùng một phe với Hạ Nhật.

"A Thụ, tối nay đi ăn lẩu không? Trời lạnh thế này tự dưng tôi thèm ăn lẩu quá, loại cay đến xịt khói luôn ấy."

Trong nhà hàng nhỏ vừa nãy, có một gia đình đang ngồi ăn lẩu bên cạnh làm cô nhìn đến chảy cả nước miếng.

Đúng thế, còn phải là loại cay đến xịt khói kìa. Tốt nhất là cay đến rối loạn thần kinh giống như hít phải ma túy đá ấy.

"OK". A Thụ gật đầu như gà mổ thóc: "Nói mới nhớ, tôi cũng đang thèm lẩu sắp chết đây này."

Cứ như vậy, bọn họ vừa xem Talk show vừa ăn lẩu. Nồi lẩu phải nói là cay vô đối, cay đến nỗi nước mắt Hạ Nhật tuôn như suối.

Vào lúc hơn mười giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Người đàn ông này lại nữa rồi, đây đã là lần thứ ba anh ta đến quầy rầy hắn rồi đấy. Đúng là tên đàn ông cặn bã, tính tình đã xấu không nói lại còn được cả tội 'quyến luyến má hồng'.

"Chu Kiến Thụ, mở cửa ra cho tôi! Tôi biết Hạ Nhật đang ở đây. Còn không mau mở cửa ra! Tôi đạp thủng luôn cái cửa cho cậu vừa!"

Mặc cho người ngoài cửa gào thét đến 'tê tâm phế liệt', A Thụ ở bên trong chỉ cười lạnh một tiếng. Nào, nào, kêu to lên, kêu to lên nữa đi, tốt nhất là kêu tất cả hàng xóm đến đây mà xem. Ái chà, tiếc nỗi hôm nay là buổi tối cuối tuần nên hàng xóm của cậu ta không có nhà, mọi người đổ nhau đi chơi cả rồi.

"Hạ Nhật, anh biết em ở bên trong. Em mau mở cửa cho anh, anh sẽ giải thích rõ ràng với em." Giọng Mông Qua ở bên ngoài đã uyển chuyển hơn. Cũng biết cách nhún nhường thương lượng đấy!

"A Thụ", Hạ Nhật đặt đũa xuống, nháy mắt với cậu ta mấy cái: "Cậu có muốn trút giận không? Bảo Mông Qua cầu xin cậu đi!"

A Thụ gật đầu như băm tỏi, phát nào phát nấy vô cùng chắc nịch.

Cậu ta nhìn ra ngoài cửa chính qua đôi mắt mèo. Chó chết, nếu dựa theo phim truyền hình dài tập thì bây giờ anh ta phải người không ra người, ngợm không ra ngợm mới phải chứ? Sao vẫn còn đẹp giai đến chết không bỏ thế này!

"Mông tổng, Hạ Nhật đúng là đang ở chỗ tôi. Chỉ là..." A Thụ cố ý kéo dài giọng : "Anh cầu xin tôi, tôi sẽ mở cửa cho."

"A Thụ, cầu xin cậu."

A Thụ sợ đến hồn bay phách lạc, có cần nhanh đến thế không. Trong phim không phải trải qua một hồi giãy dụa kịch liệt, đấu tranh tâm lý, độc thoại nội tâm rồi mới nghẹn ngào phẫn uất đưa ra câu trả lời sao.

Cậu ta, cậu ta còn chưa kịp nhập vai diễn đâu đấy nhé!

Vừa mới mở hé cửa, Mông Qua đã giống như một viên đạn bắn thẳng vào trong. Sau khi nhìn thấy Hạ Nhật đang phồng mang trợn má ngồi ăn lẩu, Mông Qua đứng đực ra như ngỗng ị.

"Anh muốn ăn không?" Hạ Nhật ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục ăn.

"A Nhật." Mông Qua nhỏ giọng nói: "Em chạy đi đâu thế, lại còn tắt cả điện thoại. Cả buổi chiều nay anh tìm em suốt đấy."

"Thế á?" Cô cũng không thèm ngẩng đầu lên.

"Mấy tấm hình kia anh có thể giải thích." Mông Qua ngồi xuống đối diện cô.

"Mông Qua." Hạ Nhật thở dài: "Anh có thể đợi tôi lấp đầy bụng trước rồi hẵng nói được không?"

A Thụ thậm thụt di chuyển sang một bên, tận lực ép mình thành không khí, cố gắng làm bản thân không có chút tồn tại nào.

Cuối cùng Hạ Nhật cũng cảm thấy bản thân được ăn no đẫy bụng. Cô ngồi lại tư thế đoan trang, ôm cánh tay, ra hiệu: "Được rồi, Mông Qua. Anh nói đi."

"Em đã xem những tấm hình trên mạng chưa?" Giọng nói Mông Qua có gì đó chua chát. Mấy tấm hình kia đúng là chụp không chê vào đâu được.

Hạ Nhật gật đầu.

Mông Qua lấy tay xoa mặt mình: "A Nhật, những gì em thấy không phải là sự thật. Lúc đó, hoa tai của Tô Hồng Liên mắc trên áo anh, xui rủi sao bị tên chó săn nào đó chụp được."

"Ồ, đúng là trùng hợp thật." Hạ Nhật lạnh nhạt trả lời một câu.

Mông Qua cười khổ: "Trùng hợp thật."

"Giải thích xong rồi chứ? Nếu xong rồi anh có thể đi."

"A Nhật", giọng Mông Qua như run rẩy: "Em không tin anh?"

Hạ Nhật bất đắc dĩ vỗ trán. Thật là mỉa mai làm sao khi ngày hôm qua chính cô đã hỏi anh câu đấy, vậy mà hôm nay lại đến phiên anh hỏi ngược lại cô.

Mông Qua kinh ngạc nhìn chăm chăm vào bàn tay cô, sau đó hung dữ bắt lấy nó: "Hạ Nhật, nhẫn của em đâu? Vì sao không đeo?"

"À! Nhẫn ư?" Trong hời hợt còn mang theo sự khoái chí, Hạ Nhật giơ tay lên làm một động tác vứt đi: "Như thế đấy, 'vù' một tiếng, tôi thẳng tay vứt luôn rồi."

"Em có ý gì?" Một số thứ đang dần nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, Mông Qua siết chặt tay.

"Tôi có ý gì?" Hạ Nhật nhìn thẳng vào mắt Mông Qua, trên huyệt thái dương của anh nổi đầy gân xanh: "Tại tôi thấy đeo nó trên tay lố bịch lắm. Mông Qua à, kể từ cái lúc anh đưa cô ta đi, tôi đã ngồi suy nghĩ cả đêm những chuyện giữa anh và tôi, sau đó mới chợt nhận ra nó giống như một giấc mơ hoang đường vậy. Hơn cả, tôi còn thấy hai chúng ta chẳng khác gì hai đứa bé không hiểu chuyện đang thỏa thích chơi nhà chòi vậy."

"Bây giờ, tôi thấy phiền chán lắm rồi."

Mông Qua bất lực rũ tay xuống, tiếng cười của anh còn khó nghe hơn cả tiếng khóc: "Hóa ra, chỉ bằng mấy tấm ảnh không có chứng cứ đó, em đã vội phủi bỏ mối quan hệ của chúng ta. Nhà chòi? Hạ Nhật, em chơi đến úng đầu rồi ư? Chơi đến lên giường của tôi luôn ư?"

Những hình ảnh đó nằm chềnh ềnh trong máy tính, như thể đang cười nhạo anh.

Mông Qua cầm máy tính bảng lên, hung hăng đập mạnh xuống đất: "Em mẹ nó không tin tôi?"

A Thụ rêи ɾỉ. Trời Phật ơi, hắn phải xếp hàng cực khổ lắm mới mua được chiếc Apple này đấy, lại còn là phiên bản mới nhất nữa! Thế mà tên này dám đập máy tính của hắn để xả giận, ôi trời ơi, tên đàn ông không có nhân tính!

Hạ Nhật đau đầu, cô lại trở thành sao chổi nữa rồi, chờ tí nữa A Thụ sẽ lải nhải đến chết cho mà xem.

"Mông Qua", Hạ Nhật chỉ đồng hồ treo tường: "Bây giờ đã khuya lắm rồi, anh mau về đi. Nếu anh còn ngoan cố nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy. Đến lúc đấy anh lại thêm cái tội xông vào nhà dân bất hợp pháp, cộng thêm cả tội cố ý phá hoại tài sản của người khác. Anh nên biết hiện nay có rất nhiều người hiểu chuyện, ánh mắt tinh tường, nhìn phát là hiểu ngay. Đến lúc đấy đẹp mặt anh!"

A Thụ âm thầm vỗ tay bôm bốp trong lòng. Hay, hay lắm, báo cảnh sát, báo cảnh sát đi! Cậu ta đang rất muốn nhìn dáng vẻ thảm hại của Mông tổng ở trong phòng giam đấy. Rõ ràng chỉ lớn hơn cậu ta có một tuổi mà dám đối xử với cậu ta như trẻ chưa thành niên.

Mông Qua ép Hạ Nhật lên tường, hay tay chống lên đó, con mắt rực lửa nhìn cô chằm chằm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi vậy. Người phụ nữ này đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể chi phối được vui buồn yêu ghét của anh. Từ lúc không gặp cô trong phòng làm việc rồi đến lúc chứng kiến những hình ảnh trên mạng kia, anh giống như một con kiến bò trong chảo nóng. Thế mà bây giờ cô lại dám ở chung phòng với tên điên Đài Loan này. Anh chịu đủ lắm rồi.

"Hạ Nhật, em không tin anh?"

Người đàn ông này lại kéo cô về thảm họa trong mười hai tiếng đồng hồ ấy. Khi đó, cô cảm thấy mình như một chiếc đồng hồ cát, cứ từng chút từng chút một chảy xuống, cho đến khi cạn kiệt.

Nói thật thì cô để tâm muốn chết ba cái kết quả bài kiểm tra của Tô Hồng Liên.

Anh có thể ôm cô ta rời đi trước mặt cô vàn hàng ngàn người khác, nhưng lại không tin cô, cũng không cần ở bên cô cả đêm.

Cô rất muốn thắng Tô Hồng Liên một lần. Cô muốn hét lên thật to, tự tin nói với cô ta rằng, "Tô Hồng Liên, dù cô là mối tình đầu của Mông Qua thì thế nào. Hiện tại anh ấy chỉ yêu mình tôi, cũng chỉ tin mỗi mình tôi."

Từ khi nào Hạ Nhật lại biến thành đứa bé thích khóc thế này. Chính những giọt nước mắt không thể giải thích nổi đó đã biến Hạ Nhật thành một con côn trùng thảm bại đến đáng thương.

"Mông Qua, sao anh dám? Sao anh dám hỏi tôi một câu như vậy? Anh quên rồi sao, tối hôm đó cũng khoảng chừng này, chúng ta đang thảo luận vấn đề này. Lúc đó, tôi cũng muốn tin anh, nhưng kết quả thì sao? Anh đừng nghĩ sai lệch, tôi không phải đang trả thù anh vì anh không tin tôi. Mà thực tế, tôi tin những lời anh vừa nói, rằng những tấm ảnh đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn."

"Điều khiến trái tim tôi chết lặng là do anh không tin tôi. Anh nghĩ tôi sẽ nói những nói lời ấy vì ghen tị ư? Thậm chí trong mắt tôi, anh chưa bao giờ để tâm những gì tôi nói."

"Thế nào? Giờ anh vẫn nghĩ tôi đang nói dối ư? Mông Qua anh là ai? Sao có thể không nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau đó được chứ? Còn tôi chỉ nghĩ thế này, ai mà chẳng muốn mối tình đầu của mình thật trong sáng và đẹp đẽ, và Mông Qua anh cũng thế mà thôi."

Hạ Nhật khoát tay áo, ngắt lời Mông Qua: "Được rồi, Mông Qua. Tôi không muốn nghe mấy lời ngụy biện sáo rỗng của anh nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi, tôi kiệt sức rồi. Vả lại, anh tốt nhất là mau biến đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Mông Qua ngã người xuống một bên tay vịn của ghế sô pha, duỗi tay ra rồi kéo vạt áo của Hạ Nhật: "Được rồi, A Nhật, em nghỉ đi! Nhưng anh sẽ không đi, anh ở đây chờ em. Chờ em thức dậy chúng ta sẽ nói chuyện đoàng hoàng."

Ngay cả Mông Qua cũng cười nhạo chính mình bây giờ, thậm chí anh còn ngây thơ hy vọng rằng sau một giấc ngủ dài, tâm trạng Hạ Nhật sẽ tốt hơn, mà tâm trạng tốt hơn thì chắc sẽ không tức giận nữa. Thật thảm hại làm sao, như thể câu nói kia đã thực sự linh ứng, tự mình làm bậy thì không thể sống nổi.

"Nếu em muốn báo cảnh sát thì cứ việc!"

Vẫn giọng nói đó, vẻ mặt đó. Hạ Nhật chỉ cảm thấy phiền, phiền đến mức: "Mông Qua, anh rất muốn tôi đi tìm khách sạn giữa đêm hôm khuya khoắt như vầy phải không?"

A Thụ rất thích nụ cười của Hạ Nhật, lúc cười lên bừng sáng đến lạ, như xua tan hết mọi mệt mỏi và đau khổ. Sau khi Mông Qua chịu rời đi, Hạ Nhật vội vàng chỉ chiếc máy tính nát bét dưới đất, cười hòa xin lỗi, "Chu Kiến Thụ, thật sự xin lỗi cậu. Hôm nào tôi sẽ mua trả cho cậu chiếc khác."

Nụ cười ấy vẫn giống như trước đây, nhưng dường như có gì đó khang khác, nó khiến trái tim của cậu ta đau không tả nổi.

Mấy năm nay, cuộc sống đã dạy cho Hạ Nhật một đạo lý, cho dù có chuyện gì xảy ra thì trái đất vẫn quay, chỉ cần thế giới vẫn còn thì cuộc sống sẽ trở lại như cũ.

Như người ta bảo căng da bụng trùng da mắt, sau khi ăn xong Hạ Nhật đánh một giấc đến trưa. Lúc tỉnh dậy thì thấy A Thụ đang ngồi ở trước giường, mở to mắt nhìn cô. Hôm nay là chủ nhật, nên A Thụ lại ở nhà làm trạch nam.

"A Thụ thật đáng yêu." Hạ Nhật vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu ta một cái. Cô rất thích cậu bé người Đài Loan đơn thuần này.

Biểu cảm kia như muốn nói, "Em trai, em thật đáng yêu quá đi." Khiến Đầu A Thụ hiện đầy vạch đen.

"Hạ Nhật." A Thụ ấn Hạ Nhật đang muốn đứng dậy xuống: "Lão phật gia của tôi ơi, hiện tại để tiểu nhân báo cho người một tin tức."

A Thụ léo nha léo nhéo giống như con chim sẻ, múa may quay cuồng một trận. Sau thấy vẻ mặt cô bình tĩnh không chút cảm xúc, cậu ta không khỏi bực tức: "Này, chuyện tôi vừa nói cô có hiểu không đấy?"

Không phải phải bày bộ mặt này ư? Lẽ nào... A Thụ bỗng nhiên trỏ một phát lên trán Hạ Nhật.

"A Thụ". Đúng là tên phổi bò, cậu ta tưởng chuyện giữa nam và nữ có thể phóng khoáng tiêu sái giống như tiểu thuyết võ hiệp chắc: "Tôi biết rồi mà. Mông Qua đã gửi tuyên ngôn của luật sư đến mấy trang web lớn và mấy tòa soạn báo trước lúc mười hai giờ. Ngay lập tức người phát ngôn của mấy tòa soạn và mấy trang web lớn rối rít làm sáng tỏ, rằng đây vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, sau đó cho gỡ ảnh trên mạng xuống. Hơn nữa, chính bản thân anh ấy đã tuyên bố trên phương tiện truyền thông rằng mình và Tô Hồng Liên không bao giờ có khả năng."

A Thụ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Quan trọng nhất là trang web chính thức của T.R thông báo rằng Tô Hồng Liên sẽ sang Pháp du học trong tương lai gần. Đúng là hời cho cô ta, chắc là cho cô ta đến Madagascar rồi. Tôi đoán, mấy bức ảnh đó đều do một tay cô ta đạo diễn cả. Nếu vậy thì đúng là đùa quá trớn rồi."

~~~~~

P/s: Lâu rồi mới quay lại ạ ^^

Đọc 2 chương này các bạn sẽ tức chết đúng ko? Ko sao cũng giống tớ ạ. Mà còn tức dài dài ~~

Trước/82Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Linh Kiếm Chủ