Saved Font

Trước/50Sau

Thuật Sĩ Tại Giới Phù Thủy

Chương 12: Ra Tay

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Sức gió, độ ẩm trong phạm vi đo lường tính toán! Đo lường tính toán quỹ đạo xong!"

Sau khi Chip tính toán tốt quỹ đạo, Lôi Lâm lập tức bóp cò Thập tự nỏ.

"VÍU...UU!! ! !" Tên nỏ mạnh mẽ bắn ra, phản lực cực lớn khiến cánh tay Lôi Lâm hơi tê tê.

Phốc! ! ! Tên nỏ bắn vào mắt trái Thực Hủ Lang, rồi lại xuyên ra từ mắt phải, Thực Hủ Lang gầm rú hai tiếng, rồi trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Đã có Chip! Đối với bài tập yêu cầu độ chính xác cao như thế này thì mình chiếm ưu thế quá lớn, Thập tự nỏ cũng không phải cung tiễn, chỉ cần nhắm trúng sau đó bóp cò là được, càng thêm thuận tiện!"

Lôi Lâm thầm so sánh sự khác nhau giữa việc dùng Thập Tự kiếm và Thập tự nỏ."Xem ra, về sau mình thích hợp công kích từ xa hơn, thế này cũng càng thêm an toàn, chỉ là kích phát năng lượng sinh mệnh kỵ sĩ còn không có đầu mối, chẳng lẽ thật sự phải trải qua huyết chiến?"

Lúc trước Lôi Lâm không cần cung nỏ, một là vì muốn phát tiết, thứ hai chính là muốn thử kích phát năng lượng sinh mệnh của kỵ sĩ, nhưng đáng tiếc có át chủ bài là Chip, nên cho tới bây giờ hắn cũng chưa ép chính mình đến tuyệt cảnh, nên cũng không cảm giác được năng lượng sinh mệnh kích phát trong tuyệt cảnh.

"Lôi Lâm! Vậy mới tốt chứ!" Lúc này Kiều Trị mới phản ứng được, hung hăng vỗ bả vai Lôi Lâm.

"Từ nay về sau, cái Thập tự nỏ này chính là của cậu!"

"Vậy thì cảm ơn nhé!" Lôi Lâm cười, cho dù Kiều Trị không nói, hắn cũng muốn đoạt cái Thập tự nỏ này tới tay.

"Ồ! ! ! Lôi Lâm! Lôi Lâm đã giết Thực Hủ Lang, Lôi Lâm đại nhân! Lôi Lâm đại nhân! Nhanh cứu chúng ta!"

Lúc này, càng có nhiều Thực Hủ Lang xông vào nơi trú quân, các học đồ gào khóc vọt tới Lôi Lâm bên này.

Do có Kiều Trị chuẩn bị trước đó, liên minh của bọn hắn tổn thương nhỏ nhất, hơn nữa lại có hai kỵ sĩ dự bị cao thủ là Lôi Lâm, Kiều Trị, nên nơi này xem như chỗ an toàn nhất ngoài khu vực xung quanh mấy người áo trắng.

"Hô! ! !" Âu Lâm thở hổn hển, vung một kiếm đánh tới cự lang, lực lượng khổng lồ truyền đến, đánh bay Thập Tự kiếm trong tay hắn ra ngoài.

"Tao là người thừa kế gia tộc! Tao còn có rất nhiều thứ đều chưa kịp hưởng thụ! ! Sao có thể chết ở chỗ này? ? ?"

Âu Lâm gầm thét, hiện tại mấy đồng bọn chung quanh hắn đã bị chết mất hai người, còn lại không phải chết rồi thì chính là bỏ chạy tứ tán.

Đúng lúc này, tiếng hô "Lôi Lâm đại nhân!" truyền đến, khiến hai mắt hắn tỏa sáng.

"Đúng rồi! Liên minh Kim Tước Hoa vẫn còn vũ lực, lúc trước Lôi Lâm lại lợi hại như vậy, hắn nhất định có thể cứu ta!"

Âu Lâm không chần chờ nữa, chạy tới chỗ Lôi Lâm.

"Lôi Lâm! ! Lôi Lâm đại nhân! ! ! Cứu mạng! ! ! !"

"A...!" Lôi Lâm đang dùng Thập tự nỏ, nghe được tiếng kêu thì ngẩng đầu lên nhìn: "Là Âu Lâm ah!"

Lúc này bộ dáng Âu Lâm rất là chật vật, không chỉ trường kiếm đã mất, trên người còn bị thương, đằng sau còn bị một con cự lang đuổi sát.

"Đáng tiếc! Mày tìm sai người rồi! Thật sự cho rằng tao sẽ độ lượng như vậy sao?" Khóe miệng Lôi Lâm cong lên, nhe răng cười.

"Có Phù Thủy áo trắng ở đây, tao không dám đánh cược, âm thầm động tay chân giết mày! Nhưng nếu như chỉ là không kịp cứu viện thì bất kỳ người nào cũng không thể coi đây là lý do để làm khó dễ!"

Lôi Lâm nhìn Âu Lâm, lộ ra nụ cười xán lạn.

"Hắn nhất định sẽ cứu mình! Nhất định sẽ! ! !" Âu Lâm nhìn nụ cười của Lôi Lâm, trong lòng thoáng buông lỏng, chạy trốn càng nhanh hơn rồi.

"Ô! ! ! Không! ! ! !" Sau đó Âu Lâm tuyệt vọng trông thấy Lôi Lâm nâng Thập tự nỏ bắn ra, giải quyết một con Thực Hủ Lang ở bên kia.

"Sao mày có thể, sao có thể như vậy? ? ?" Trong nháy mắt Âu Lâm thất thần, dưới chân bị vướng cục đá làm trượt chân, ngã xuống đất.

Con Thực Hủ Lang sau lưng xông lên, răng nhọn cắn xuống, máu chảy ồ ạt...

"Cám ơn! !" Bên kia, nữ sinh được Lôi Lâm cứu đã chạy đến trước mặt Lôi Lâm nói lời cảm tạ: "Cảm ơn anh!"

"Không cần khách khí!" Lôi Lâm mỉm cười, mà Lỵ Lỵ bên kia nhìn Lôi Lâm, đỏ mặt, cúi đầu.

Tiếng huýt sáo truyền đến, ánh mắt Kiều Trị thoáng nhìn Lỵ Lỵ, dùng một loại ánh mắt "Cậu hiểu được" để nhìn Lôi Lâm.

"Đã lúc này rồi, Kiều Trị cậu còn không sửa tính đi!"

"Cho dù sa đọa vào vực sâu tử vong, cậu cũng không thể ngăn cản tôi yêu thích tình yêu mỹ hảo!" Kiều Trị dùng ngữ khí của một người sẵn sàng tử vì đạo để nói..

"Cậu không chết được đâu, mấy người áo trắng cũng sắp xuất thủ!" Lôi Lâm trợn trắng mắt.

Tuy chiến trận hỗn loạn tưng bừng, nhưng đám cự lang dường như có giác quan thứ sáu kinh người, vẫn luôn không dám quấy rối ba vị Phù Thủy áo trắng, tạo thành một vòng tròn quỷ dị.

Mà trong lúc ầm ỹ, Lôi Lâm trải qua Chip tăng cường ngũ giác nên vẫn nghe được cuộc đối thoại giữa các Phù Thủy áo trắng, có lẽ bọn hắn cũng không thèm che lấp.

"Hắc Nha! Còn chưa động thủ, học đồ tử thương quá nhiều, chúng ta sẽ bị giảm đánh giá đấy!" Một người phụ nữ lên tiếng.

"Yên tâm! Yên tâm! Tôi đã để ý rồi, đến hiện tại vừa chết mười đứa, còn chưa vượt qua phạm vi!"

Một giọng nói có chút bất cần đời truyền đến, là giọng nam.

"Chẳng qua cũng đến giới hạn rồi, nhanh ra tay, tôi còn muốn suy nghĩ mô hình ổn định pháp thuật này đây! Đáng chết! Phụ năng lượng chung quanh nơi này quá cao, căn bản không thể hoàn thành cấu tạo 'Đa Cách Ô Lý'!"

"Vậy để tôi đến đi!" Một người đàn ông nãy giờ không nói gì đứng dậy.

" Phù Thủy thần bí! Người thần bí trong truyền thuyết có thể điều khiển sức mạnh tự nhiên rốt cục muốn xuất thủ sao?" Lôi Lâm gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng kia.

"Đám súc sinh ti tiện ngu xuẩn, lại dám quấy nhiễu Phù Thủy đại nhân tôn quý nghỉ ngơi! Chỉ có tử vong mới là kết cục cuối cùng của bọn mày!"

"Maaß—— Cliche!"

Người đàn ông áo trắng ngâm tụng chú ngữ, trong đầu Lôi Lâm điên cuồng vang lên tiếng cảnh báo của Chip: "Cảnh báo! ! ! Cảnh báo! ! ! Phát hiện năng lượng nguyên phóng xạ! ! ! Phát hiện phụ năng lượng lập trường! ! ! Đề nghị chủ thể lập tức rời xa! ! !"

Kiểu chữ đỏ tươi rõ ràng như thế, nhưng Lôi Lâm lại không bị kinh sợ thối lui, chỉ không ngừng nhớ lại chú ngữ vừa rồi mà người đàn ông kia ngâm tụng.

"Đây hình như không phải ngôn ngữ thông dụng trên đại lục, mà là một loại ngôn ngữ cổ đại, phi thường quấn miệng, Phù Thủy chính là dùng loại ngôn ngữ này để ngâm tụng chú ngữ sao?"

Mà khi người đàn ông áo trắng đứng dậy, Thực Hủ Lang chung quanh nhanh chân lui lại, giống như gặp được thiên địch.

" Năng lượng thứ cấp hỏa cầu! ! !"

Sau khi chú ngữ kết thúc, trong tay người đàn ông xuất hiện một quả cầu lửa lơ lửng, trong đo lường tính toán của Chip, quả cầu lửa này tối thiểu nóng hơn một ngàn độ, rõ ràng đã đốt sạch không khí khiến chung quanh đều vặn vẹo.

Quả cầu lửa mang theo ngọn lửa, rơi vào giữa đàn Thực Hủ Lang.

Ầm! ! ! ! ! !

"Không được! Nhanh cúi xuống!" Lôi Lâm hét lớn , nhưng đáng tiếc vẫn chậm, dù là học đồ chung quanh hay đàn sói, đều người ngã ngựa đổ.

Tiếng nổ cực lớn truyền đến, mang theo một luồng sóng nhiệt.

"Phốc! ! ! Phi phi! ! !" Lôi Lâm từ dưới đất bò dậy, vội vàng phun đất đá cỏ xanh trong miệng ra.

Lúc này trên người của hắn dính đầy bùn đất, nhìn giống như một người đất mới từ hố đất đi ra.

"Căn cứ vào Chip đo lường tính toán, chỗ kia hẳn là nơi sói đầu đàn ẩn nấp, hízzzz..." Lôi Lâm leo lên xe ngựa, nhìn phương hướng vừa rồi Phù Thủy công kích, không khỏi hít một hơi lãnh khí.

Chỉ thấy nơi quả cầu lửa rơi xuống kia có thêm một hố lửa đen kịt rộng ba mét, sâu 2m, mà Thực Hủ Lang ở chung quanh nơi này đều là bị đốt thành than.

Đàn sói nức nở, rất nhanh đã chạy đi.

"Dùng thân thể nhân loại lại có thể làm đến nước này! ! ! ! Đây là lực lượng của Phù Thủy sao?" Lôi Lâm nhìn Phù Thủy áo trắng, trong mắt đầy lửa nóng: "Lực lượng của Phù Thủy! Mình nhất định phải có được! ! ! !"

"Nhanh! Quét dọn chiến trường!" Không để ý ánh mắt nòng bỏng của học đồ chung quanh, người đàn ông áo trắng ra lệnh rồi lại trở về chỗ cũ, tụ lại cùng hai Phù Thủy khác.

Khi đi ngang qua thi thể Âu Lâm, hắn thoáng ngừng lại, móc ra một cái túi nhỏ màu vàng từ trong ngực Âu Lâm, bỏ vào trong lòng ngực của mình.

"Chuyện này... Hình như là túi đựng ma thạch của Âu Lâm!" Đồng tử Lôi Lâm co rụt lại.

"Đánh giá! Giới hạn! Ra tay! Ma thạch!" Lôi Lâm nhanh chóng suy nghĩ."Xem ra, những Phù Thủy kia là nhận nhiệm vụ, mới có thể đến hộ tống những học đồ này, trong quá trình này còn có chỉ tiêu tử vong, chỉ khi vượt qua số lượng nhất định, mới có thể bị đánh giá thấp, tiền lời giảm bớt!"

"Mà lúc trước có vẻ mình đã đánh giá thấp giá trị của ma thạch, những Phù Thủy này bỏ mặc học đồ tử vong, chỉ sợ là muốn chiếm ma thạch của học đồ tử vong! ! !"

"May mắn! Hiện tại học đồ tử vong đã đến giới hạn nguy hiểm, về sau chúng ta có thể an toàn hơn!"

Sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện, sắc mặt Lôi Lâm rất kém cỏi, "Đây là thế giới Phù Thủy sao? Lý trí đến lạnh lùng! Lạnh lẽo tuyệt tình! ! !"

"Mọi người nhanh thu dọn rồi lên đường, mùi máu tươi ở đây sẽ rất nhanh hấp dẫn kẻ săn mồi khác!"

Kỵ sĩ áo đen tên là An Cách Lôi cởi áo ngoài đã rách nát do lúc trước phát động bí kỹ, đổi lại một kiện áo choàng mới, mồ hôi trên đầu không ngừng lưu lại, thở hồng hộc, nhìn có chút suy yếu.

Trong mắt Lôi Lâm chợt lóe sáng: "Xem ra, kỵ sĩ kích phát bí kỹ, cũng phải trả giá thật nhiều..."

"Này! Lôi Lâm, cậu xem!" Đang lúc Lôi Lâm chuẩn bị lên xe, Kiều Trị vụng trộm tới, lấm la lấm lét về phía bên cạnh.

Trên một khung xe ngựa màu đen khác, Bối Tư Tháp ôm hai chân ngồi đó, trên bờ vai vẫn còn vết máu, nhìn giống như vừa đã khóc một hồi.

"Âu Lâm là hộ hoa sứ giả số một của Bối Tư Tháp, hiện tại mấy người bọn hắn gần như chết sạch, tình cảnh của Bối Tư Tháp cũng rất không ổn đây!"

Kiều Trị thì thầm với Lôi Lâm, vừa nói vừa tỏ vẻ cơ hội của cậu đến rồi.

"Tôi đã không có hứng thú gì đối với cô nàng rồi! Lại nói, hiện tại tình cảnh của chúng ta nguy hiểm như vậy, cậu không thể quản nửa người dưới sao?"

Lôi Lâm im lặng, vừa chỉ cổ áo của Kiều Trị, trên quần áo vẫn còn dấu son của nữ sinh, thực không biết tên gia súc này cấu kết từ lúc nào.

"Hắc hắc... Huynh đệ ơi, chỉ có trong thời khắc nguy cơ này, mới có thể biểu hiện ra lực lượng của kỵ sĩ dự bị chúng ta! Mà các nữ sinh cũng hầu như sẽ có ấn tượng tốt đối với nam sinh cứu họ, đây là kỹ xảo cơ bản nhất!"

Kiều Trị lấy từ trong lòng ra vài chiếc khăn tay, dương dương đắc ý lộ ra thu hoạch của mình, "Trông thấy sao? Chỉ là hôm nay, tôi cũng đã chiếm được hảo cảm của ba vị nữ sĩ..."

"Hừm..." Lôi Lâm bó tay rồi.

Lại nghĩ tới qúa khứ của công tử bột, "Hình như lúc trước Lôi Lâm gặp được nữ sinh ưa thích, luôn luôn là dùng sức mạnh, thực sự là..."

"Tốt rồi, nên xuất phát!" Lôi Lâm nhìn thấy mấy người áo đen để thi thể học đồ cùng một chỗ, lại tìm ra ma thạch, giao cho Phù Thủy xong, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần