Saved Font

Trước/49Sau

Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 42: Mì Ruột Già Heo Cay - Hồng Bì 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chỉ có một cái bàn và một chiếc giường đất, Dư Điềm Điềm rón rén đi tới, đặt tô mì lên bàn, gõ lên mặt bàn một cái định đánh thức người đang ngủ trên chiếc giường đất.

Cô chỉ nghiêng người, không nhìn thấy được người bên kia.

Kết quả là lại đợi một lúc mà Phương Nghị vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng thì Dư Điềm Điềm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô xoay người lại, độ rộng lớn của chiếc giường đất này vừa vặn với tỉ lệ dáng người của Phương Nghị, sắc mặt của người đàn ông đang nằm có chút đỏ ửng nhưng đôi môi lại có chút trắng bệch, phần ngực hơi lộ ra ngoài, bên hông chỉ đắp có một lớp đệm mỏng. Theo nhịp thở của anh, Dư Điềm Điềm có thể tận mắt nhìn thấy được lồng ngực rắn chắc cường tráng kia đang chậm rãi phập phồng, mặt cô đỏ lên, cô vội vàng quay mặt đi.

Nhưng mà ngay sau đó, còn không chờ cô thẹn thùng được mấy giây, cô đã phát hiện ra rằng Phương Nghị có gì đó không ổn.

Cô bước tới, nhìn kỹ rồi đưa tay ra thăm dò trán anh, cô sợ hết hồn.

Nóng bỏng tay.

Dư Điềm Điềm vội vàng lắc lắc cánh tay của anh, thấy người này vẫn chưa có tỉnh, cô lập tức chuẩn bị đi ra ngoài gọi chị cả.

Ngay đúng lúc này, cánh tay của Dư Điềm Điềm bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, Phương Nghị mở mắt ra, anh giống như một con chó sói đã sẵn sàng hành động sau khi tích lũy đủ năng lượng.

Dư Điềm Điềm lập tức không thể đứng vững, loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, hiển nhiên là cánh tay túm lấy cô kia cũng sững sờ, nhưng rất nhanh ngay sau đó anh lại duỗi tay ra kéo cô về phía mình để ngăn cô ngã nhào xuống lần nữa.

Lúc Dư Điềm Điềm phản ứng lại kịp thì cả người cô đang nằm trong lòng ngực của Phương Nghị với tư thế vô cùng mập mờ, Phương Nghị bị cô đè ở dưới thân, trong hai mắt anh hiện lên nỗi ưu tư và tia máu mà Dư Điềm Điềm nhìn nhưng không thể hiểu nổi, khiến cho cô rùng mình một cái rõ như ban ngày, vội vàng bò dậy khỏi người anh.

Phương Nghị mím mím môi, cũng bật dậy, ngồi thẳng người.

Anh liếc nhìn lên trên bề mặt trên bàn thì hiểu ra.

“Lúc nãy tôi ngủ.” Anh vừa mở miệng ra, thậm chí giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn không thể che đậy được.

Anh vừa nói xong, Dư Điềm Điềm cũng tỉnh táo lại, cô vội vàng hấp tấp lấy cuốn sổ ra, viết thật nhanh lên đó một dòng chữ: “Anh bị bệnh, sốt rồi.”

Ánh mắt của Phương Nghị tối sầm lại, quay mặt sang chỗ khác: "Tôi không có sao đâu, ngủ một giấc xong là sẽ tốt thôi."

“Như vậy sao được, phải đi gặp bác sĩ chứ!” Mới vừa nãy, lúc cô sờ vào trán anh ít nhất chắc cũng phải nóng tới ba mươi tám độ.

“Không sao, thật sự là không sao đâu.” Phương Nghị không bận tâm một chút nào, anh đứng dậy bưng bát mì kia qua, ánh mắt cũng sáng lên một cái, ăn món mì ruột già heo nóng này thì vừa vặn cũng sẽ toát ra được mồ hôi, bệnh lần này cũng sẽ khỏi thôi.

Ai ngờ Dư Điềm Điềm đã chặn ngang đoạt lại tô mì của anh, Phương Nghị cũng hơi sững sờ.

“Anh bị bệnh rồi, phải ăn thanh đạm một chút, tôi đi nấu cháo cho anh đây.”

Lần này thì Phương Nghị mới nhức đầu thực sự.

Nhìn thấy Dư Điềm Điềm thực sự muốn bưng tô mì đi, Phương Nghị lập tức bước tới trước một chút để ngăn cô lại.

Dư Điềm Điềm mở to mắt nhìn anh.

"Thật sự là tôi không cần đâu... Cô để cho tôi ăn tô mì này đi cả người toát mồ hôi ra là sẽ tốt thôi."

Dư Điềm Điềm do dự nhìn anh một lúc, rồi lại cúi đầu nhìn xuống tô mì một lúc, không thể không nói rằng thực sự thì đúng là cô đã chăm chỉ làm món mì này cho Phương Nghị, để đền đáp sự giúp đỡ của anh trong hai ngày qua.

Cô do dự rồi cầm tô mì trả lại cho anh. Người đàn ông lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phương Nghị ngồi xuống anh ăn từng hớp từng hớp mì to, anh đã rất đói rồi, đối diện với một tô mì thơm phức kích thích vị giác ở trước mặt, còn có cả thịt anh không thèm ăn thì mới là lạ.

Dư Điềm Điềm nhìn thấy dáng vẻ ăn rất thỏa mãn của anh, cuối cùng cô cũng cười cong mí mắt.

Cô bước đến trước bàn, rót cho anh một ly nước sôi để nguội rồi đưa tới. Động tác ăn mì của hơi sững sờ một chút, sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, Dư Điềm Điềm nhìn xinh đẹp vô cùng và cũng điềm đạm như vậy, cô đứng ở trước mặt anh, dịu dàng đưa tới một ly nước, giống như vợ anh vậy, suy nghĩ này khiến cho mặt của Phương Nghị vốn dĩ đã hơi đỏ lúc này lại càng đỏ bừng hơn.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy đôi mắt to của Dư Điềm Điềm càng ngày càng mở to hơn. Một luồng hơi nóng phụt ra từ mũi anh, và anh theo bản năng đưa tay lên lau một cái.

Máu tươi đầy tay.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Tà Thần