Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 55: Dọn Về Sống Cùng Anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tập đoàn Đoàn Cát xuất hiện tin đồn không hay.

Đại khái là người phụ trách tập đoàn này đã mua chuộc gián điệp nhà thầu bất động sản để nhanh chóng giải quyết được mảnh đất nằm trong dự án Quốc Hoa của tập đoàn. Tin đồn này không đủ sức thuyết phục bởi những bằng cớ vụn vặt, nên không thể trở thành tin tức chính thống trên truyền hình. Tuy nhiên trên khắp mạng xã hội, tin này đã lan tỏa và đang là đề tài bàn tán nóng hơn bao giờ hết.

Đối với sự việc này, Đoàn Cát không ra mặt thanh minh, về bộ phận truyền thông của tập đoàn đã lên tiếng tin này chỉ là thất thiệt.

Lâm Bối Na đọc được tin tức này trên một trang web của mạng xã hội, tuy rằng tin này đã được một số bài báo lớn gỡ xuống nhưng kéo xuống phần bình luận của bài báo nhỏ lẻ thì dư luận vẫn rất quan tâm.

Nhưng kẻ nào đã dấy lên tin đồn này để gây bất lợi cho Đoàn Cát? Nhớ lại vài hôm trước Trác Nhiên đến tìm mình, tự nhiên chắc chắn rằng kẻ đó là anh ta. Lâm Bối Na càng thêm bất an, liệu có phải là anh ta, hay Đoàn Cát cố tình tung tin để cô thả lỏng đề phòng mà rơi vào bẩy?

Không cần biết tin thật hay giả, Lâm Bối Na gọi cho Tô Tuyết: "Tiến hành việc thu mua đi."

Nếu là Trác Nhiên gây ra thật, ắt hẳn mảnh đất trong dự án kia sẽ nằm gọn trong tay anh ta. Dù Đoàn Cát vững mạnh nhưng ông ta cũng chỉ đơn phương độc mã trên trận chiến này. Còn Trác Nhiên, anh ta không những có tài mà còn có hậu thuận vững chắc bên chính trị, là cha nuôi của anh ta, Trác Cảnh. Vì vậy, nhân lúc này, một sói một hổ đang tranh đấu, cô phải ra tay mới có cơ hội thắng.

Lâm Bối Na xem ra đã quá chú tâm, đến nỗi Trác Phùng vào từ lúc nào cũng không hay biết.

Cho đến khi, anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, một tay sờ lên trán cô: "Em đang xem gì đấy?"

Lâm Bối Na giật nảy mình, chiếc điện thoại suýt chút thì trượt khỏi tay. Cô bấm phím home, quay ra sau mỉm cười với Trác Phùng: "Em lướt web xem linh tinh ấy mà. Sao anh vào được đây?"

Trác Phùng thấy thân nhiệt của cô bình thường, giọng nói thì đúng là khác với bình thường, xem ra đã cảm cúm. Anh vừa giơ tay lấy điện thoại của cô vừa nói: "Để anh xem em đang làm gì mà đầu óc chạy đi đâu mất rồi." nhưng rất tiếc cô nhanh tay cất di động vào túi áo.

Lúc Trác Phùng vừa tắm xong là Lâm Bối Y gọi tới, cô ấy đã nói: Anh rể, vừa nảy em gọi cho chị hai, nghe giọng hình như đã bệnh rồi. Chị ấy tuy là chủ của công ty dược nhưng lại rất giống con nít, cực kỳ ghét uống thuốc, anh đến xem chị ấy thế nào.

Khi nghe hai từ "anh rể" của Lâm Bối Y tự nhiên hơn bao giờ hết, tâm trạng Trác Phùng rất phấn khởi, vì xưa nay Lâm Bối Y ít nhiều gì cũng có thành kiến với anh. Nhưng chưa gì đã bị một gáo nước lạnh tạt vào bởi câu nói sau đó của cô: hình như chị ấy bệnh rồi.

Anh nhanh chóng thay quần áo để đến xem cô có đau ốm gì không. Vậy mà khi đến đây đứng bấm chuông những ba lần vẫn không thấy ai ra mở cửa. Lòng bắt đầu bồn chồn lo lắng, không biết cô có bị gì trong đó không. Suy nghĩ lung tung một hồi, chợt nhớ ra điều gì đó, anh gọi hỏi Lâm Bối Y mật mã cửa nhà riêng của Lâm Bối Na, vì thế mới vào được đây.

Ai dè khi bước vào thì thấy cô đang chăm chú xem gì đó mà phải đến mức không nghe thấy chuông cửa.

"Anh đang nghĩ nên để em đến sống cùng anh." Trác Phùng buông cô ra, vòng qua sô pha, ngồi xuống cạnh cô.

Lâm Bối Na ngồi dựa vào lòng anh, hôm nay anh chỉ mặc vỏn vẹn chiếc áo phông trắng phối quần bò hơi bụi bặm. Đoán chắc là không phải từ chỗ làm về đây, thấy lạ cô bèn hỏi: "Anh vừa đi đâu à?"

"Vừa đến đây."

Trác Phùng thấy cô không nói gì thêm, anh lại lên tiếng hờn trách: "Thế em không hỏi anh đến đây làm gì à?"

Lâm Bối Na lặp khuôn hỏi lại: "Thế anh đến đây làm gì?"

Thực không có thành ý!

Có đôi lúc Trác Phùng thấy Lâm Bối Na rất hờ hững, lại thiếu tập trung. Bản thân anh không bao giờ keo kiệt buông những lời nói độc ác với người khác, nhưng với riêng cô, là ngoại lệ.

"Nơi đây, đau khổ lớn nhất của anh chính là cô độc. Loại cô độc ấy khiến cho anh không thể chung nhận thức với bất cứ ai được. Điều đó làm cho anh nhận ra bản thân dù có em nhưng vẫn luôn cô độc. Không có người đồng hành trên đoạn đường đời, không ai cùng anh trò chuyện vui buồn mỗi ngày. Dù là đông giá rét hay là hè oi bức đều có mỗi mình anh, khiến anh thật sự buồn tủi, vậy anh ở trong ngôi nhà to lớn như thế tột cùng là để làm gì?"

Lâm Bối Na ngẩn người một lúc, sau đó là thoáng kinh ngạc, quay người lại nhìn anh, nét mặt anh có vẻ chân thành. Nhưng một giây sau đó cô bật cười, sau cùng là nhéo má anh nói: "Friedrich Nietzsche?"

Trác Phùng bị bắt thóp nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Friedrich gì ở đây chứ? Anh đang nói với em đấy, đừng có lái sang chuyện khác."

"Anh dám chế lại lời của người ta à?" Lâm Bối Na nheo mắt cười khinh bỉ: "Em thật không ngờ, Trác công tử lại là người như thế!" cô tặc lưỡi lắc đầu.

Khi trên đường đến đây, anh đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ cô sống chỉ có một mình, anh rất không yên tâm. Vì thế, nhất định phải đón cô về sống cùng anh cho bằng được. Vậy nên cố tình "đạo" lại lời văn của Friedrich Nietzsche: Ở đây, đau khổ lớn nhất của tôi là cô độc... Loại cô độc ấy khiến cho một người không thể chung nhận thức với thế giới. Khi lên tới đỉnh, lại nhận ra bản thân luôn cô độc. Không ai nói chuyện cùng tôi, ngày đông giá rét hiu quạnh làm tôi phát run, tôi ở ngôi cao đến tột cùng là vì cái gì?

Trác Phùng không hề nghĩ Lâm Bối Na cũng đọc cuốn sách đó, cũng không nghĩ cô sẽ phản ứng như vậy, càng không nghĩ cô lại biết phá tình huống đến thế.

Nếu đã không đi đúng theo kế hoạch thì chi bằng thẳng thắn ép buộc đến cùng.

"Anh chính là đang nói em đó. Chừng nào thì dọn về sống cùng anh đây hả? Hay là... Muốn anh đến đây sống cùng em?"

Lâm Bối Na sững người.

Cái gì mà dọn về sống cùng?

"Anh... Anh đang dụ dỗ con gái nhà lành sao?"

Trác Phùng cười "hiền hòa", môi anh ghé sát lại: "Chỉ muốn nhìn thấy em mỗi ngày nhiều hơn một chút, ở bên em nhiều hơn một chút, như vậy là dụ dỗ sao?"

Không có lời lẽ nào thiếu ý tứ cả, nhưng Lâm Bối Na vẫn kiên quyết chối từ. Cô đẩy anh ra: "Không dụ dỗ thì là gì? Đừng có mà giở trò lưu manh đấy."

"Đây là lần đầu tiên anh nhẫn nại với một cô gái như vậy, em ép anh phải dùng vũ lực?"

Lâm Bối Na nhảy xuống sô pha, đứng thẳng người, hai tay chống ở hông, giương cằm lên nói: "Nếu đã vậy thì xem ra chúng ta không thể thương lượng trong hòa bình rồi, hôm nay bắt buộc phải giao đấu phân thắng bại ư?"

Trác Phùng không nhịn nỗi sự ướng bướng quá đỗi đáng yêu này của cô, liền phì cười: "Anh không ra tay với người đang bị bệnh."

"Sao anh biết?"

Câu hỏi này xem ra đã là câu trả lời rõ nhất cho hiện trạng của cô. Rõ ràng là đang bệnh nhưng vẫn có tâm trạng như thế, anh không phối hợp âu cũng là thất lễ. Anh nhướng mày, cười như có như không: "Muốn đấu cũng được."

"..."

Trác Phùng tiến đến bế xốc cô lên: "Lên giường đấu là xong."

Lâm Bối Na bị câu nói của anh làm cho chao đảo. Hai gò má cô đỏ ửng, cả người bỗng nóng bừng. Cô vùng vẫy như cá mắc cạn: "Trác Phùng, thả em xuống. Anh định làm gì hả? Mau thả em xuống."

Khi Trác Phùng bước lên tới phòng, cô nhảy xuống.

"Vô sỉ! Anh dám động đến em xem. Ít ra thì trước đây Trác Nhiên..." Lâm Bối Na đang nói dở thì khựng lại, phát hiện ra vừa rồi mình đã nói ra cái tên "đại cấm" đối với mối quan hệ giữa cô và Trác Phùng. Cô nhanh miệng chuyển lời: "Dù là đàn ông lực lưỡng cỡ nào cũng chưa phải là đối thủ của em đâu."

Dù miệng cô có nhanh cỡ nào thì lời cũng đã thốt ra, quan trọng hơn hết là đối phương đã nghe thấy.

Căn phòng bỗng rất yên tĩnh.

Người nào đó đứng bất động, thân thể cứng đờ.

Trước đây Trác Nhiên đã làm gì? Hai người đã như thế nào? Đang nói đến chuyện có liên quan đến "chiếc giường", không thể trách Trác Phùng nghĩ đến chuyện cần phải nghĩ. Anh chẳng nói chẳng rằng, vươn tay kéo cô vào lòng mình: "Không nói nhiều, dọn tới ở cùng anh." ngữ khí không hề ra lệnh mà vô cùng dịu dàng khiến trái tim Lâm Bối Na muốn tan chảy.

Lâm Bối Na xoay người, muốn thoát nhưng bất thành. Trác Phùng nghiến răng nhấn mạnh: "Chung nhà, khác phòng."

Người nào đó nghe xong liền ngoan ngoãn đứng yên, khom lưng, quay mặt nhìn anh, e ngại hỏi: "Thật à?"

Trác Phùng dở khóc dở cười vì điệu bộ của cô, nhưng trong lòng vẫn còn ghim chuyện cô nhắc đến Trác Nhiên. Anh có rất nhiều khuyết điểm, và tất cả khuyết điểm đó đều chung quy vô hai chữ "vô lý" mà ra. Anh rất không nói lý lẽ, anh rất vô lý, cho nên Trác Nguyên hay nói anh không hề trưởng thành, không hề chín chắn như Trác Nhiên. Bản thân anh trước đây luôn thấy điều đó chẳng có gì phải để ý, mỗi người một tính cách. Nhưng từ khi biết mối quan hệ của Lâm Bối Na và Trác Nhiên, anh luôn không thể vượt qua bản thân, luôn sợ mất cô, sợ cô sẽ so mình với Trác Nhiên.

Nhưng dù là gì thì anh cũng che giấu nỗi niềm của mình. Anh gật đầu: "Hay là em muốn chung phòng, hm?"

Lâm Bối Na nuốt nước bọt, khua tay múa chân, nhanh nhẩu nói: "Không không không..."

Trác Phùng nhéo má cô, hỏi: "Bệnh gì? Đã đi khám chưa? Uống thuốc chưa?"

"Chỉ viêm họng thôi, không sao cả, uống rồi." Lâm Bối Na vòng hai tay ra sau cổ anh, lắc lư qua lại: "Mà sao anh biết được hay thế?"

Chẳng phải nhờ cô em gái tài giỏi của em sao? Trác Phùng không trả lời, hất cằm hỏi: "Em có cần thu dọn đồ đạc gì không?"

"Phải đi ngay bây giờ à?"

"Đúng vậy."

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y