Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 61: Hóa Ra Lâm Bối Na Từng Yếu Đuối Như Vậy.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mấy hôm nay Trác Nhiên không có động tĩnh gì, hóa ra là đang âm thầm chờ đợi dự án mới của Đoàn Cát.

Không biết bằng cách nào mà anh ta biết được sắp tới Đoàn Cát sẽ mua đến mảnh đất ở cao nguyên Thổ Châu thuộc thành phố A.

Trời đã sang Thu nên hoa Dã Quỳ nơi đây nở rộ. Cô gái mặc áo sơ mi quần bò, đơn giản nhưng lại đẹp đến lạ kỳ khi được mặc ở trên người cô. Cô có gương mặt sắc sảo, ngũ quan tinh tế, dù không trang điểm nhưng vẫn không thiếu sức sống, đi bên cạnh là Trác Nhiên. Hai người sóng vai nhau giữa cánh đồng hoa sắc vàng rực rỡ, dưới ánh nắng dịu nhẹ sớm mai, họ tựa như một đôi trai tài gái sắc bước ra từ trong tranh.

Cô chính là vị chuyên gia nghiên cứu đất đến từ Lục Bắc, được Trác Nhiên mời về, tên là Đề Hạnh Tâm.

(Lời Ni: trong bộ Hồi ức khó phai, cảnh Hạnh Tâm tái ngộ cùng Di Thiên ở cao nguyên Thổ Châu, tại cánh đồng hoa Dã Quỳ, là nhờ lúc này. Và Trác Nhiên chính là Kha Vệ trong bộ Hồi ức khó phai, do Ni đã đổi tên. Nếu ai theo dõi tất cả các bộ truyện của Ni, sẽ nhận ra đoạn miêu tả Trác Nhiên lúc đầu xuất hiện, giống hệt như Kha Vệ.)

Đề Hạnh Tâm nói: "Đất đồi núi chiếm hơn 60% đất tự nhiên, địa hình chia cắt mạnh, đất dốc lớn nên đất đai bị xói mòn rửa trôi nghiêm trọng. Nếu muốn phát triển nông nghiệp nơi đây thì phải qua một số giải pháp kỹ thuật."

Trác Nhiên gật đầu, những diễn giải sau đó của Đề Hạnh Tâm đều ở ngoài tai anh, trong đầu chỉ có một số suy nghĩ, tại sao Đoàn Cát lại chọn mảnh đất khắc nghiệt này?

"Việc phát triển nơi đây về hình thức nông nghiệp là không thể nào đối với một doanh nghiệp lớn như Đoàn Cát, em nghĩ ông ta đang đánh lừa anh." Đề Hạnh Tâm đưa ra suy đoán dựa trên kết quả nghiên cứu độ phì nhiêu của đất nơi đây.

"Rất có thể."

"Anh xem, nơi đây nếu không có cánh đồng Dã Quỳ thì chẳng có ai đến, huống gì Dã Quỳ chỉ nở vào mùa Thu. Khi hết mùa thì có gì để du khách lưu luyến? Ông ta cũng không thể nào mở khu du lịch nơi đây được, vì địa hình rất xấu, vụ đầu tư này rõ ràng là không có tính chất ổn định!" Đề Hạnh Tâm chỉ tay xung quanh nơi đang đứng, toàn là núi rừng đất đỏ.

LynCa hiện giờ từ trên xuống dưới đều bao trùm một bầu không khí căng thẳng vì kế hoạch mở rộng thị trường tiến vào thành phố A. Vì thế Lâm Bối Na vội vội vàng vàng đến đây là vì hợp đồng với Hoa Di lần này. (1)

(1): Hoa Di là công ty của Hoa Thiên và Di Tâm (Hồi ức khó phai.)

Cuộc hẹn lần này chỉ có Lâm Bối Na và đại diện công ty Hoa Di. Đại diện là một người đàn ông lịch lãm, suốt bữa ăn không ngừng mời rượu Lâm Bối Na mặc dù cô đã nhiều lần khước từ. Nhưng nếu muốn có được vụ hợp tác này, tỏ rõ thành ý là điều cần thiết.

Cuối cùng Lâm Bối Na phải bấm bụng mà uống một ly, cả người cô như có ngàn con kiến đang bò, da bắt đầu đỏ dần lên. Cố gắng cầm cự cho đến khi đối phương cầm bút ký vào hợp đồng.

Khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Bối Na đón một chiếc taxi, vô tình Trác Nhiên nhìn thấy được.

Trên đường đi, Lâm Bối Na bắt đầu nổi mẩn đỏ trên da, hơi thở khó khăn. Cô khó chịu nên phải đưa tay gãi ngứa, khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một cảnh tượng hãi hùng: chiếc taxi suýt chút thì đâm ngang vào chiếc xe ô tô màu đen ở phía trước phóng nhanh qua đường.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, lên tiếng hỏi thăm hành khách: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"

Lâm Bối Na vẫn còn thẩn thơ nhìn chăm chăm về người lái của chiếc xe đi sai đường kia, chỉ thấy sơ sơ dáng người là nữ. Cổ họng bỗng khô khan, cô nuốt nước bọt, đột nhiên có dự cảm đây không phải là vô tình.

Thấp thỏm, lo lắng cho đến khi nghe giọng nói người đàn ông vang lên là đã mười phút sau.

"Cô à, tới rồi."

Câu nói mà Lâm Bối Na nghe được phải là lần thứ ba, cô giật mình nhìn ra ngoài, thì ra đã về đến khách sạn.

Đến cửa phòng khách sạn, bất ngờ cánh tay bị người nào đó túm lấy, Lâm Bối Na giật bén người, gương mặt tái mét quay lại, dường như cơ địa cũng quên đi nỗi ngứa và khó chịu vì dị ứng cồn.

Nét mặt khó coi của cô khiến Trác Nhiên cau mày: "Em bị làm sao vậy?"

Nhìn thấy Trác Nhiên, một loại cảm xúc khó tả len lõi trong cô, là gì bản thân cô cũng không biết. Nhưng bất giác cảm thấy an tâm hơn.

Cô gạt tay ra để mở cửa phòng, lạnh nhạt trả lời: "Không sao cả."

"Bối Na, dừng tay lại đi." Trác Nhiên đột ngột nói không đầu không đuôi.

Lâm Bối Na quay người lại, ánh mắt phức tạp, khóe môi khẽ nhếch: "Dừng tay? Chuyện gì?"

"Nếu em còn tiếp tục, đối với em, đối với LynCa, tất cả còn lại sẽ là hối hận."

Lâm Bối Na khẽ híp đôi mắt to tròn của mình lại. Một lúc sau mới lên tiếng: "Bảo tôi đừng động đến Đoàn Cát, hay tập đoàn Đoàn Cát? Thật không ngờ nha, anh lại quan tâm đến ông ta như vậy." ngữ khí của cô có vẻ châm chọc.

Trác Nhiên tựa lưng vào tường, trụ thân bằng chân trái, chân phải hơi co lên hờ hững. Châm một điếu thuốc, rít một hơi, khói trắng đục bay phảng phất, giọng anh khàn đặc: "Em biết rõ anh là quan tâm đến cái gì, quan tâm đến ai, đừng lôi ông ta vào đây."

Lâm Bối Na khẽ cười, trừng mắt nhìn anh, giọng nói đầy bi phẫn: "Như vậy thì sao? Đau khổ của tôi, anh không can dự, dựa vào đâu lại bắt tôi ngừng tay?"

Nghe câu nói này, Trác Nhiên cảm thấy cay đắng. Đúng là anh không can dự vào những đau khổ cô đã phải chịu đựng, thế nhưng nếu bây giờ anh không ngăn cản, cô chắc chắn còn nhận lại nhiều tổn thương hơn.

Dụi điếu thuốc, vứt xuống sàn, anh bước tới, giữ chặt bờ vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mình. Hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá nam tính, ngữ khí lại không hề cứng rắn, ngược lại là sự van nài: "Lâm Bối Na, nếu em còn không dừng tay, sẽ gặp nguy hiểm đấy. Đoàn Cát không phải là người đơn giản như em nghĩ đâu, bấy lâu nay em tự tung tự tác đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta."

"Chỉ cần đánh sập Đoàn Cát để ông ta mất đi thế lực, tiền bạc, tôi sẽ giao tất cả bằng chứng phạm tội của ông ta cho cảnh sát, như vậy ông ta sẽ không thể mua chuộc được lực lượng điều tra. Chẳng phải anh cũng đang động đến ông ta đó sao? Tại sao phải nhiều lời với tôi?"

Tất cả những gì anh làm đều vì em, anh không muốn em phải nhúng tay vào những ân oán này, vì em, là vì em...

Trác Nhiên rất muốn trả lời như vậy, nhưng chỉ cười khổ, những lời muốn nói đều nuốt trọn vào trong. Một giây sau đó anh ôm chặt cô, không cho cô giãy giụa.

"Lâm Bối Na, anh phải làm sao, làm sao đây? Anh muốn đi tìm Lâm Bối Na của năm xưa, để nói với cô ấy rằng, nhất định nhất định không được tổn hại bản thân chỉ vì thù oán. Chuyện ân oán hãy để cho Thượng đế an bài, còn cô ấy, hãy mãi là Lâm Bối Na thuần khiết. Bởi vì, chỉ có Lâm Bối Na của năm xưa mới nghe lời Trác Nhiên."

Trái tim Lâm Bối Na bỗng đập thình thịch, thoáng cái mắt đã có ánh lệ. Thế nhưng, những lời này có ý nghĩa gì với cô nữa?

"Nếu có ai gặp được Trác Nhiên ở quá khứ, xin hãy nói với anh ấy hộ tôi rằng, ngày 9 tháng 9 năm 2012, cho đến giây phút cuối cùng của ngày hôm đó, tôi đã đợi anh ấy ở sân bay quốc tế."

Trái tim Trác Nhiên như có một vật nhọn đâm vào, mùi máu tanh xộc đến mũi, lồng ngực anh nghẹn đi.

Anh nhẹ nhàng buông cô ra, khóe môi run run cố nở ra một nụ cười. Thế nhưng sau cùng vẫn không thể cười được nữa, những giọt nước mắt nóng hổi lăn tăn chạy ra khỏi đáy mắt.

Hóa ra, Lâm Bối Na đã từng cho anh cơ hội, nhưng anh đã bỏ lỡ. Hóa ra, hóa ra Lâm Bối Na đã từng yếu đuối như vậy.

...

Trác Phùng cố gắng ổn định lại giá cổ phiếu của tập đoàn Đoàn Cát, vì thế mà thức đến tận khuya để làm việc. Di động bỗng rung rồi sáng đèn, là tin nhắn từ số lạ.

Hình ảnh của Trác Nhiên và Lâm Bối Na ôm nhau được chụp rất rõ trước cửa phòng khách sạn, có cả giờ ở bên dưới hình. So với khung giờ hiện tại, ảnh này vừa được chụp cách đây 2 phút.

Đôi mắt Trác Phùng tối tăm lại, không kiềm chế được mà gọi vào dãy số đã thuộc nằm lòng.

Di động rung nhẹ báo hiệu cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói mềm mại êm tai truyền đến: "Có chuyện gì, sao giờ này còn gọi cho em đấy?"

Bỏ qua câu hỏi của Lâm Bối Na, Trác Phùng hỏi: "Em đang làm gì đấy? Công việc thuận lợi không?"

Nghe thấy khẩu khí bình thường của Trác Phùng, Lâm Bối Na mỉm cười khoe: "Báo cáo Trác tổng, em vừa đi gặp đối tác về, đã ký xong hợp đồng."

Đây là lần đầu tiên cô ấy nói dối, hay còn lần nào khác nữa?

Trác Phùng như bị đẩy xuống vực sâu, đáy lòng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Anh luôn thay đổi mình, cố gắng sống mẫu mực để cầu mong có được cái kết hoàn mỹ với cô, chẳng lẽ sai rồi ư?

Anh nuông chiều cô, yêu thương cô, mặc cho những việc cô làm sau lưng mình, chỉ mong bù đắp một phần nào đó những tổn thương trong quá khứ của cô mà anh không có mặt, chẳng lẽ là sai rồi ư?

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch