Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 64: Chỉ Vì Anh Nằm Trong Ván Cờ Đó Mà Thôi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Yêu em, anh mệt rồi phải không?

Trác Phùng cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Khuôn mặt anh không còn tức giận nữa, nhưng lại bình thản đến mức lạnh lẽo. Anh xoay người đi, không muốn tiếp tục để dẫn đến cái kết đau lòng nhất mà anh không thể kiểm soát.

Lâm Bối Na thuộc tuýp người muốn cái gì cũng phải giải quyết một lần cho xong, còn hơn là dây dưa cái việc đau khổ. Giọng cô kiêng quyết như muốn níu giữ bước chân anh lại ở sau lưng: "Trác Phùng, em hỏi, anh không nghe thấy à?"

"Em bảo anh phải nói gì?" Trác Phùng đứng bất động một chỗ, hơi thở nặng nề.

Lâm Bối Na tiến tới, quay người anh lại nhìn mình, nói mà như quát: "Ở trong mắt anh, em là người có thể tùy tùy tiện tiện giao cho người khác sao? Em là người anh yêu, có còn là vậy không? Anh đặt em ở đâu trong anh hả? Bảo em cùng Trác Nhiên quay lại thử xem sao, anh coi tình cảm của em là gì, là gì hả?" Lâm Bối Na liều mạng đẩy Trác Phùng.

"Vậy còn em thì sao? Lâm Bối Na, anh nói cho em biết, không một thằng đàn ông nào chấp nhận người phụ nữ của mình có bất cứ tình cảm nào với kẻ khác, dù là loại tình cảm nào đi chăng nữa. Chỉ mình em được nhớ nhung đến người cũ? Chỉ mình em được ở sau lưng anh cùng người ta vào sinh ra tử, ôm ôm ấp ấp? Không thể, Lâm Bối Na, không thể!" Trác Phùng giữ chặt vai Lâm Bối Na, cắn môi dưới của cô, đau đớn từ miệng tràn vào ngực: "Lâm Bối Na, đau thì cùng nhau đau!"

Lâm Bối Na sắc mặt tái nhợt, cả thân người vô lực run rẩy, trong đôi mắt là tránh né, là sợ hãi.

Khoảnh khắc Trác Phùng thấy Lâm Bối Na sợ mình, tránh né ánh mắt của mình, Trác Phùng nghe thấy một góc nào đó trong nội tâm sụp đổ, vỡ vụn, đâm cứa vào da thịt mình, đau buốt. Sự sợ hãi của cô đã nói cho anh biết, tất cả những gì anh phát hiện đều là sự thật.

"Trác Nhiên và em không có gì với nhau hết, hoàn toàn không có. Anh ta..." Lâm Bối Na nghẹn lời, cô muốn giải thích nhưng phải tìm từ ngữ thích hợp nhất để Trác Phùng tin mình, chứ không phải là những câu chối bai biến như thế. Trong lúc còn đang nghĩ, cô nghe thấy một giọng tức giận truyền đến bên mình.

"Không có gì? Được, vậy em nói đi, em có biết Trác Nhiên đối với mình là như thế nào không?"

Lâm Bối Na còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị anh ngã nhào xuống sô pha, xé toạc áo ra, hành động bất ngờ này khiến cô vô thức mất hồn vía. Khi tiếng cúc áo rơi xuống sàn, bị người đàn ông hôn lên cổ, di chuyển xuống vùng ngực, cô mới chực tỉnh ra mà giãy giụa.

"Trác Phùng, anh làm cái gì vậy, buông em ra."

Cô giãy giụa cỡ nào cũng bị anh chèn ép không bứt ra được. Cô cảm nhận trái tim anh đập rất nhanh, nhưng hơi thở không hề hỗn loạn, mà vô cùng điềm tĩnh. Sau đó anh buông cô ra: "Đối với cô gái mình thích, ai cũng sẽ vậy thôi!"

Lâm Bối Na sững người.

Sau đó Trác Phùng bất lực ngồi dậy, dựa lưng ra sau ghế, căn nhà lạnh ngắt, tĩnh mịch như tờ. Cô không thể nhìn ra được Trác Phùng đang nghĩ gì, anh hoàn toàn không có biểu hiện gì ra bên ngoài.

Bỗng Trác Phùng rút chiếc bút ghi âm từ trong túi áo, xoay một cái, giọng nói bên trong truyền ra.

"Chị, em đã hoàn thành việc chị bảo rồi."

"Ừm, tốt lắm."

"Có một chuyện em muốn hỏi."

"Hỏi đi."

"Vì sao chị đã đặt máy nghe lén ở văn phòng Đoàn Cát rồi mà vẫn phải đặt vào người Trác Phùng?"

"Đoàn Cát mưu mô như vậy, nếu dễ dàng quá thì ông ta đã sụp đổ từ lâu rồi."

"Nhưng Trác Phùng..."

"Chuyện gì?"

"Em không hiểu. Vì sao Trác Phùng yêu chị như vậy mà chị không nói cho anh ta biết việc chị đang làm, ai không biết hai người sắp trở thành vợ chồng đâu chứ, còn để anh ta hợp tác với Đoàn Cát, để dẫn đến sự việc như bây giờ. Nhỡ một ngày nào đó anh ta phát hiện ra chị đặt máy nghe lén thì có phải là không tránh khỏi bất lợi cho chị hay không?"

"Tô Tuyết..."

"Mối thù với Đoàn Cát đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng lợi dụng Trác Phùng để trả thù, chuyện này chị đã tính kỹ chưa? Còn Trác Nhiên nữa, anh ta là em trai của Trác Phùng, là giúp chị hay có âm mưu gì khác? Đâu phải chị không biết thương nhân bọn họ coi lợi ích là trên hết."

"Ngày nào chưa trả được thù Đoàn Cát, chưa trả được món nợ ân tình của cô gái ấy, ngày ấy chị không thể yên ổn mà sống. Đây là cơ hội nhanh nhất, an toàn nhất và phần trăm thắng lợi cao nhất rồi.  Em yên tâm, Trác Phùng nhất định không biết đâu."

Chiếc bút ghi âm rất lâu sau mới có động tĩnh lại.

"Trác Nhiên, đừng mua mảnh đất đó, ông ta chỉ đánh lừa chúng ta thôi."

"Tại sao em biết? Chẳng lẽ là do Trác Phùng tiết lộ?"

"Không. Là do tôi nghe lén cuộc họp trực tuyến của anh ấy."

"Bối Na, em nói thật cho anh biết đi, em ở lại bên cạnh Trác Phùng là để thuận cho việc trả thù phải không?"

Một lúc sau mới nghe thấy động tĩnh lại.

"Trác Nhiên, cảm ơn anh đã giúp tôi. Về Trác Phùng, hy vọng anh không tiết lộ cho anh ấy biết."

Đoạn ghi âm tới đây là kết thúc.

Lâm Bối Na một phen chấn động, là ai đã ghi âm lại hai cuộc đối thoại này?

Tô Tuyết, Trác Nhiên.

Không thể nào là hai người bọn họ, Lân Bối Na không thể nghĩ được nhiều trong lúc này, tay đang túm chặt áo mình lại cảm nhận được trái tim dường như không phanh, đập liên hồi, lòng cô bắt đầu run rẩy lo sợ.

Thì ra là vì vậy mà Trác Phùng tỏ ra lạnh nhạt mấy ngày qua. Có lẽ anh ấy đã hiểu lầm cô lợi dụng anh.

Bất ngờ Trác Phùng lên tiếng: "Nội dung của đoạn ghi âm không hề bị làm giả chứ?" Trác Phùng thầm mong cô sẽ trả lời là giả, nó là giả...

Thế nhưng, Lâm Bối Na hít sâu một hơi, trả lời: "Không giả."

Điều mà Trác Phùng lo sợ nhất rốt cuộc đã đến. Anh nhắm mắt thất vọng.

Sau đó anh quay lại, ôm đầu cô, tựa trán mình vào trán cô, giọng trầm, rất trầm, thủ thỉ: "Trả thù!" anh bật cười: "Vì lợi ích của LynCa, hay là Rimz?"

Trái tim Lâm Bối Na đau đớn kịch liệt.

Trác Phùng chỉ vào chính mình, đau khổ nói: "Lâm Bối Na, ngay từ đầu, tôi chính là con cờ để cho em lợi dụng, có đúng không?"

Đúng như cô nghĩ.

Bờ môi Lâm Bối Na khẽ mấp máy nhưng không biết phải nói gì, Trác Phùng đứng lên, quay lưng về phía cô: "Quyền lực? Danh vọng? Hay tiền tài? Em muốn cái gì tôi đều có thể cho em, tại sao phải là Trác Nhiên, tại sao phải là Trác Nhiên?" câu cuối của Trác Phùng gần như gào thét lên: "Tại sao lại phản bội tôi?"

Lâm Bối Na nhìn anh chằm chằm, khó khăn lắm mới ép được giọng ra khỏi cổ họng khô khốc: "Em không có..." một nỗi bi thương từ tận đáy lòng xộc lên, lan tỏa toàn thân, giống như một loại độc tính khiến cô lụi tàn xơ xác: "Em không hề phản bội anh, Trác Phùng, em không hề!"

"Tôi chỉ là một con cờ trong ván cờ của em, hi sinh một nước cờ để đạt được mục đích, em làm được rồi đấy."

Lâm Bối Na lắc đầu: "Anh không phải là quân cờ, chẳng qua chỉ vì anh nằm trong ván cờ đó mà thôi."

Trác Phùng cười khẩy, trong lòng dậy sóng ầm ầm, sóng đánh tan tát, dập cả toàn thân anh: "Nếu thật lòng đối với anh, em đã không làm vậy. Bối Na, thật ra, trong lòng em, Trác Nhiên vẫn còn một vị trí rất quan trọng. Mà anh thì không muốn như vậy."

Chẳng nói thêm lời nào nữa, Trác Phùng rời khỏi ngôi nhà này.

Lâm Bối Na bật cười trong nước mắt, cả thân người mềm nhũn không chút sức phản kháng.

Trong căn nhà lạnh lẽo này vẫn chỉ còn lại mình cô, một mình cô mà thôi. Mọi thứ vẫn thân quen không có gì thay đổi so với ngày đầu tiên cô đến đây, chỉ có lòng người là đổi thay. Trong đầu Lâm Bối Na chỉ ong ong những câu nói trong tối hôm đó.

Từ nay về sau, dù là trời quang mây tạnh, hay là mưa sa bão táp, anh cũng sẽ luôn ở cạnh em. Anh sẽ là cảng tránh gió, tránh bão, là bờ vai vững chắc của em. Sẽ không để em phải chịu đựng bất cứ thiệt thòi nào nữa.

Cùng anh xây dựng tổ ấm nhé!

Anh chấp nhận che mưa chắn gió cho em, chấp nhận hứng chịu mọi lời xỉa xói từ người đời cho em, chấp nhận tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của em. Sự cam tâm tình nguyện này chỉ dành cho duy nhất mình em thôi, Lâm Bối Na.

Là ai hứa sẽ luôn tin cô, yêu cô, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng sẽ ở cạnh bên cô, là ai gieo cho cô niềm tin về hạnh phúc, về một mái ấm, là ai đã đánh mất lời hứa, là ai...

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phệ Thiên Long Đế