Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 67: Nụ Hôn Của Chia Ly.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh.

Người viết: An Ni.

Wattpad là _lilys_ttnn

.

Chương 67: Nụ hôn của chia ly

LynCa bị Hoa Di hủy hợp đồng với lý do người của LynCa làm lộ thông tin dự án mới ra bên ngoài cho đối thủ, gây thiệt hại lớn đến Hoa Di.

Cả buổi chiều đến khi trời sập tối, Tô Tuyết tìm cách liên lạc với Lâm Bối Na nhưng không được, đến nhà gõ cửa cũng không thấy phản hồi. Lần này LynCa xảy ra chuyện lớn mà lại vắng mặt lãnh đạo đứng đầu không khác gì tình cảnh rắn mất đầu, trên dưới đều đứng ngồi không yên.

Trong khi đó, Lâm Bối Na rơi vào trạng thái mê man không thể dứt ra.

Trong giấc mơ của cô có tai nạn năm đó, có chị Tô Tuyết, đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào hông cô như ngấm vào xương thịt, cô gái ấy muốn nói gì đó với cô nhưng cô không thể nghe được, chỉ thấy toàn là máu tươi, một mùi máu tanh và âm thanh rè rẹt kỳ lạ như được phát ra từ radio cũ kỹ.

Đêm nay, Lâm Bối Na một lần nữa đắm chìm trong bóng tối lạnh ngắt.

Khi cô giãy giụa muốn thoát khỏi cảnh tượng mình nằm trên bàn mổ được trao cho trái tim để tái sinh, gắng gượng cuối cùng cũng mở mắt ra được thì lại giật mình bởi cái bóng cao lớn chìm trong bóng đêm gần cạnh giường.

Nhịp thở gấp gáp, cổ họng khô khan, cô định thần lại.

Hóa ra là Trác Phùng.

Trác Phùng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, có lẽ là rất nhiều giờ liền trôi qua dài đằng đẵng, cũng có lẽ chỉ vài phút trôi qua ngắn ngủi.

Người có thể khiến anh ngồi yên ngắm nhìn như vậy, trên đời này chỉ duy nhất một mình Lâm Bối Na.

Nhưng cô ngủ không yên giấc.

Gương mặt nhợt nhạt hơn cả ánh trăng bên ngoài hắt vào. Mi mắt lúc nào cũng run run, đôi mày có lúc khẽ nhíu lại.

Trác Phùng đưa tay vuốt ve gương mặt cô, nó hơi lạnh lẽo nhưng không đành lòng rời đi, sự lạnh lẽo len lõi vào trái tim anh, trong lòng anh mãi hỏi một câu: Bối Na, chúng ta sau này phải làm sao đây?

Trong bóng tối, anh ngắm nhìn khuôn mặt cô, ngoan như một đứa trẻ vậy, không có hận thù và bướng bỉnh như lúc cãi nhau.

Cứ ngắm nhìn trạng thái không yên giấc của cô, trái tim anh như rơi xuống vực sâu, muốn bước vào giấc mộng kéo cô rời khỏi cái bóng đêm nặng nề ấy.

Bàn tay anh muốn chạm đến nơi ngực trái của cô. Nơi này để lại dấu vết thật rõ cho tội lỗi của kẻ ám sát kia. Vết thương ấy khắc sâu vào trái tim anh, từng đường một anh ghi nhớ rõ trong trí nhớ. Sau đó?

Sau đó ngực trái anh bị dao rạch lên một đường thẳng ngang, máu chảy ra ngoài, một màu đỏ tươi thấm vào chiếc áo sơ mi trắng, tiếp theo, từng đường kim mũi chỉ bắt đầu được khâu lên vết thương vừa rạch trên ngực anh.

Bên tai anh là nỗi đau như xé tim gan của Hứa Vũ: Biển số hai chiếc xe ám sát là xx và xxx. Thật ra sự việc bị bao che bởi một đường dây chính trị rất lớn, nhưng tôi thấp bé không thể điều tra thêm được gì.

Và âm thanh của cô tựa như xé lòng anh vào ngày hôm đó: Trác Phùng, yêu em, anh mệt rồi phải không?

Cô đau đớn.

Nhưng cô có biết không, trái tim của anh còn đau hơn cả cô.

Hơn bao giờ hết, giờ phút này, anh không biết mình còn có thể nắm chắt trong tay bao nhiêu phần trăm về tương lai của hai người.

Trong không khí có mùi hương bay lãng đãng.

Là mùi rượu, là mùi máu.

Với những người dị ứng cồn như Lâm Bối Na thì ngửi thấy rất đậm mùi rượu, cho biết anh uống không hề ít. Còn mùi máu tanh kia từ đâu mà có, cô không biết, cũng không thấy.

Cả hai mùi đó được toát ra từ cơ thể Trác Phùng len lõi vào mũi cô. Cô khẽ nhăn mặt, cảm nhận dòng máu chảy trong người anh đang tuôn trào, cô giật mình ngồi dậy.

Trong màn đêm, cả hai ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu được đối phương. Là nỗi đau khổ khắc khoải trong cô, như một nhành hoa tường vi mong manh cố vươn lên trong nổi khắc nghiệt của cuộc đời. Là bất lực, là tuyệt vọng trong đáy mắt anh, như có như không chạm vào đóa hoa tường vi, vô tình chọc thủng cánh hoa, tàn lụi không còn chút sinh khí.

Thời gian tựa như đã trôi qua vạn năm, thời khắc hai người gặp lại nhau này cũng giống như đã vượt qua ngăn sông cách núi trùng trùng. Chỉ còn một bước nữa thôi, đó là nắm chặt lấy dây thừng kéo đối phương về phía mình.

"Có thể vì anh, đừng nghĩ đến chuyện trả thù nữa, được không?"

Hơi thở của Lâm Bối Na trở nên dồn dập, câu nói ấy không khác gì mũi dao cứa vào trái tim cô.

Giọng điệu này của anh không khác gì là van nài. Thế nhưng, chính Lâm Bối Na đã cắt đứt sợi dây thừng đó: "Giữa anh và chuyện trả thù là hai việc hoàn toàn không liên quan gì nhau."

Trác Phùng ép xác vào người cô, đôi môi mỏng chạm vào đôi môi khô khốc của cô, thân thể yếu ớt bị anh đè lên. Anh thì thầm nhưng lại rõ ràng là đang đè nén nỗi kích động và hơi thở có phần khó khăn lắng xuống: "Em bán mạng mình chỉ vì cuộc chiến này, vẫn chưa đủ hay sao?"

"Trác Phùng." Lâm Bối Na lắc đầu, đau như xé gan xé ruột, vì đâu cô phải làm như vậy, anh thật sự không hiểu sao? Vì kẻ gây hấn là Đoàn Cát, vì kẻ bám riết lấy cô là người đã chết kia, và vì tính mạng vẫn đang tiếp tục bị uy hiếp của cô: "Tất cả mọi người đều có thể không đứng về phía em, nhưng riêng anh thì không thể như vậy, Trác Phùng."

Trác Phùng nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt như thiêu đốt tâm hồn cô, gằn giọng hỏi: "Nếu thật sự phải lựa chọn, giữa anh và ân oán kia, em cũng sẽ không chọn anh?"

Ánh mắt của anh chứa đựng một sức mạnh kỳ lạ nào đó khiến Lâm Bối Na run rẩy. Cô cố gắng giãy giụa càng khiến Trác Phùng dùng thêm lực đạo hơn, hai tay cô bị ghìm chặt không thể nhúc nhích.

Nhưng, nụ hôn anh đặt trên môi cô vô cùng dịu dàng, làm cô lầm tưởng như chưa từng có chuyện gì xảy ra những ngày qua.

Trong bóng tối, cô cảm nhận được giọt nước nóng hổi từ đâu bất chợt rơi xuống gò má của mình.

Cô biết đó là thứ gì.

Giọng Trác Phùng thì thầm bên tai cô, đau đến thắt lòng: "Anh lấy lại niềm tin bởi thứ được gọi là tình yêu bất tri bất diệt kia."

Lâm Bối Na giật mình.

Câu nói này giống như một mũi tên bắn thẳng vào lồng ngực cô, nghẹn đến mức khó thở và trái tim trở nên đau đớn.

Cô còn chưa kịp nói gì đã bị anh hôn xuống, nụ hôn không còn như lúc nảy nữa. Anh cắn vào môi cô, lực không hề nhỏ.

Cô cảm thấy đau, nhưng trái tim còn đau kịch liệt hơn, mi mắt đã ướt nhèm.

Nụ hôn của anh đầy sự chiếm hữu.

Là nỗi đau chưa từng xảy ra với cuộc đời anh.

Là nụ hôn ngọt ngào trầm mê trước chia ly.

Dự cảm mãnh liệt ấy khiến Lâm Bối Na quên cả giãy giụa, chống trả. Bởi vì cô tin, lần này là mất Trác Phùng mãi mãi.

Nước mắt như được đà mà lấn lướt trào ra đầy gương mặt.

Cô nghẹn ngào gọi tên anh: "Trác Phùng... Trác Phùng... anh muốn bỏ rơi em sao? Vậy sau này chúng ta phải làm sao đây?"

Ngày hai người đến với nhau là vì niềm tin anh đặt vào tình yêu của cô. Anh tin vào cô, tin bởi tình yêu mãnh liệt trong cô. Bây giờ, câu nói "lấy lại niềm tin" của anh khiến cô sợ hãi.

Lúc này cô mới biết, anh không sao bước chân vào được thế giới nội tâm của cô, nó có quá nhiều lớp phòng vệ do cô đặt ra.

Giờ đây, khi Trác Phùng nói ra như vậy, giống như một tảng đá lớn phá đi kết giới nội tâm của cô, bao nhiêu lớp phòng vệ được dựng lên đều đồng loạt sụp đổ.

Câu nói của Lâm Bối Na lọt vào tai Trác Phùng. Anh không ngẩng mặt lên, cô thấy vạt áo của anh đẫm ướt trong bóng đêm, là do anh khóc, anh rơi nước mắt vì cô sao? Người phụ nữ khiến anh rơi nước mắt liệu có được mấy người? Lâm Bối Na không tin, là cô khóc chứ không phải anh, là nước mắt của bản thân cô thấm vào áo anh. Đúng, là vậy!

"Đúng, chúng ta sau này phải làm sao đây?" lời Trác Phùng vừa thốt ra đã đập vào đầu Lâm Bối Na. Trác Phùng vuốt ve mái tóc cô, đôi đồng tử nhuốm vào bóng đêm, ngữ điệu mang theo niềm chua xót: "Bối Na, em không thể từ bỏ, cũng giống như anh không thể chấp nhận."

Đôi tay Lâm Bối Na nắm chặt cánh tay Trác Phùng, anh cảm nhận sự run rẩy của cô, trái tim cô cũng đang run rẩy sợ mất anh. Còn trái tim anh, lồng ngực anh thì đang đau nhói.

Trác Phùng tiếp tục lên tiếng: "Em nói anh phải làm gì? Lợi dụng sự sợ hãi của em để giữ em bên cạnh? Hay là làm kẻ mù kẻ điếc không biết chuyện gì để ở cạnh em? Là tra tấn em hay là tra tấn anh?"

"Em..."

"Chúng ta dù có đi đến đâu cũng sẽ vòng về bước đường cùng này mà thôi, Bối Na!"

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Vực Thiên Tôn