Saved Font

Trước/174Sau

Tình Sắc Dân Quốc

Chương 40:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiết Diệu Dẫn mang chuyện đã thảo luận với Thẩm Đạc về nhà tán gẫu với nhóm vợ lẽ để lấy kinh nghiệm, nhóm vợ lẽ nghe xong thì cười không yên.

Tiết Diệu Dẫn không phục: “Các chị cười gì vậy! Cách làm của em có vấn đề gì ư? Nào có ai suốt ngày cứ gọi đối tượng của mình là cô này anh nọ đâu chứ, vậy thì đối tượng có thể thành được sao.”

Bà Cả xoa hai mắt cười ra nước, bảo: “Nói thì nói thế, nhưng gọi tên cũng nên có thêm tiền tố nữa chứ, nào có ai khô khan như em, đưa đến tận mặt bắt người ta đọc ra nữa, em đúng là đưa cho Thẩm Thiếu soái một đề bài khó nhằn đấy.”

“Gọi trống như thế không phải mới thân mật hơn sao, nếu không cả ngày cứ ‘Diệu Diệu ăn không’ ‘Diệu Diệu ngủ không’? Không dám thêm gia vị thì sao có thể ăn được.”

Bà Tư cười ha hả: “Gọi tên em không phải rất đơn giản à? Em mau lấy Thiếu soái đi, không phải là có cơ hội rồi sao?”

Bà Tư nói quá mập mờ, Tiết Diệu Dẫn chưa trải sự đời nên không rõ, nhưng nhìn những ánh mắt sâu xa của những người phụ nữ chung quanh mình, mới sực nhận ra. Song cô lại thấy đây cũng không phải là đề tài khó nói, còn híp mắt tỏ ra hưng phấn: “Vả lại dáng người của Thiếu soái không tệ đâu!”

Nhóm vợ lẽ vừa nghe thì đều phấn khích.

“Hai người các em những tưởng không có gì, thế mà nhanh đến vậy cơ à? Nói mau, là kiểu không tệ thế nào!”

“Chính là kiểu mặc đồ vào thì thấy gầy, nhưng vừa cởi ra là có da có thịt ấy.” Tiết Diệu Dẫn nhớ về cảnh tượng ban ngày, líu lưỡi tả lại.

Bà Cả kinh ngạc: “Em cởi đồ Thẩm Thiếu soái ra rồi á?”

“Chậc, không phải em, là anh ấy tự cởi à.”

Bà Cả trợn trừng mắt, “Thẩm Thiếu soái lại đi cởi đồ trước mặt em?”

Những người khác cũng giật mình, trên mặt viết đầy câu ‘các em đã làm gì’.

Tiết Diệu Dẫn đập lên giường, “Ôi chao! Mọi người lại hiểu sai nữa rồi! Là Thẩm Đốc quân bảo em châm cứu cho Thiếu soái, nên em giúp anh ấy kiểm tra lại vết thương cũ thôi!”

Mọi người nghe ra chân tướng không được ướt át như mình nghĩ, lập tức cất đi vẻ khoa trương trên mặt, rất thất vọng.

“Con bé này kể chuyện mà cứ ngắt câu, cố ý trêu ngươi người ta thôi!” Bà Tư gõ lên đầu cô, lại thở dài đầy tiếc nuối.

Tiết Diệu Dẫn dùng đốt ngón tay chọt vào từng người một, “Tư tưởng của các chị không thuần khiết gì cả, trong đầu chỉ toàn là gì đâu thôi.”

“Tình cảm nam nữ mà không có sự xúc động mới là kỳ quái đó, xem các em ngâm mình trong phòng sách chỉ để tán dóc về những chuyện ấu trĩ gì đi kìa.” Bà Tư mang vẻ mặt ‘trẻ con không dạy nỗi’, rất muốn gõ banh đầu Tiết Diệu Dẫn ra để nhét ‘cách thức trêu chọc đàn ông’ mà chị ấy tổng kết được vào não cô.

“Cũng không ấu trĩ đâu.” Tiết Diệu Dẫn lầm bầm một câu, nghĩ đến thứ đồ quý trong phòng Thẩm Đạc, bỗng nhiên hăng hái lên, “Các chị nói xem, Thẩm Đạc đã từng ăn thịt heo bao giờ chưa?”

Cô chợt hỏi, mọi người không ai phản ứng kịp, một hồi lâu sau mới nhận ra được ý tứ đứng đắn trong câu hỏi kia, chỉ suy đoán: “Thân phận của Thẩm Thiếu soái được dát vàng đấy, hẳn là sẽ có nhiều người phụ nữ tự dâng mình lắm.”

“Chắc chắn là có rồi, nhưng chủ yếu là phải xem Thẩm Thiếu soái có nhận hay không thôi. Chị cũng chưa nghe Chính Dương nói là Thẩm Thiếu soái đã ‘ăn thịt heo’ à….”

“Đều là đàn ông, đương nhiên sẽ thấy chuyện ‘ăn thịt heo’ hết sức bình thường, nào chịu nhắc đến chứ.”

Trước/174Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Thôn Phệ Hệ Thống