Saved Font

Trước/120Sau

Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh

Chương 45: Thỏ Nướng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Niên Sơ Đồng thờ ơ cầm dao găm, xía lên trên con thỏ mấy nhát, thỉnh thoảng lại rắc một chút muối, lại không dám rắc quá nhiều, Đao Đao nói mặn quá không tốt, ăn sẽ không ngon.

Những việc này cô không biết làm, đều phải dựa vào Đao Đao tỉ mỉ giảng giải, mới làm có khuôn mẫu, xây dựng hình tượng một đại nhân thần bí.

Nếu chỉ có một mình cô, vậy sống, phỏng chừng rất gian nan.

Khi cô ở tu tiên thế giới, chỉ có một quy tắc duy nhất, nắm đấm ai lớn thì chính là đạo lý.

Cũng may, từ trước đến nay, cô ở giữa Phó Vân Hà cùng Ngõa Lịch, cô chính là người có nắm đấm mạnh nhất kia.

Phó Vân Hà ở bên kia, không ngừng xoay gậy gỗ, để thỏ được quay đều.

Nhưng bởi vì hắn ốm yếu, lại thêm gần đây muốn bảo vệ tốt khuôn mặt của mình, sau khi xoay một lúc, liền đem chuyện này giao cho người máy đi làm.

Anh rất dễ bị tổn thương cũng cần được nghỉ ngơi.

Cũng không biết nướng bao lâu, tóm lại bắt đầu có mùi thịt bay ra, Ngõa Lịch ở bên kia làm việc, không biết từ lúc nào đã yên lặng ngồi xổm tới.

Hắn rất trông mong nhìn, thanh âm không nhỏ, phân tích nói: "Thỏ là động vật có xương sống, là loài cho con bú, mắt thỏ, tai nó…."

Niên Sơ Đồng buồn cười liếc mắt một cái hỏi: "Thèm rồi? "

Ngõa Lịch to xác, nghiêng đầu, giọng nói có chút nghiêm túc, sửa chữa lại:

"Ngõa Lịch là một sinh vật trí tuệ cao, chúng tôi sẽ không nản chí, chỉ muốn mở rộng kiến thức của mình, chẳng hạn như hương vị của thịt thỏ."

Cái miệng cứng rắn của Ngõa Lịch, ánh mắt len lén nhìn thoáng qua thỏ nướng.

"À..." Niên Sơ Đồng bừng tỉnh kéo dài âm thanh, một thanh chủy thủ ở lòng bàn tay, linh hoạt chuyển động một vòng, nắm ở lòng bàn tay, cánh tay uốn cong, hơi hơi vẽ một vòng.

Chân thỏ, một miếng thịt thơm ngon đã bị cắt bỏ.

Niên Sơ Đồng dùng hai ngón tay, cầm lấy một miếng thịt thỏ, vẽ một vòng tròn trong không khí.

"Ừm... Ăn thịt thôi."

Miếng thịt này, sau khi dạo một vòng trước mắt Ngõa Lịch, chậm rãi được đưa vào miệng Niên Sơ Đồng, cô nhai đi nhai lại nhiều lần, làm ra biểu tình hưởng thụ.

"Cô Niên Sơ Đồng, có thể cô có chút hiểu lầm về dung mạo của mình, người không dễ nhìn làm cái gì cũng không dễ nhìn."

Một câu nói, khiến cho Niên Sơ Đồng đang ăn thịt, tay cầm chủy thủ cười hắc hắc hai tiếng, nghe âm thanh rất chi là hắc ám.

Ngõa Lịch lại không chút sợ hãi vội vàng đứng dậy, không đồng ý nhìn Niên Sơ Đồng nói:

"Cô Niên Sơ Đồng xin đừng uy hiếp Ngõa Lịch, Ngõa Lịch không thể nói dối."

Sau khi nói xong, Ngõa Lịch mệt mỏi đi làm việc.

Niên Sơ Đồng buồn cười đến trợn trắng mắt, cái này còn do mình sao?

Dựa theo bản tính cay lưỡi độc miệng của Ngõa Lịch, nó chắc không biết, nếu mà ở tu tiên giới, bọn nó chắc đều chết tám trăm lần rồi!

Nhưng mà, Niên Sơ Đồng vẫn hướng về phía Phó Vân Hà vẫy vẫy tay, Phó Vân Hà hiểu đây hẳn là có việc, hắn bước vài bước đi lên phía trước, chờ Niên Sơ Đồng mở miệng.

Niên Sơ Đồng cắt một miếng thịt thỏ, đưa cho Phó Vân Hà nói: "Lên tinh võng tìm kiếm, mua một chút kim loại không quá đắt đi."

Phó Vân Hà tiếp nhận thịt thỏ, bỏ vào trong miệng, mùi thịt có chút tư vị, trong nháy mắt chinh phục được vị giác của hắn.

"Được, để tôi xem một chút." Phó Vân Hà hiểu được, Niên Sơ Đồng hẳn là muốn mua kim loại thăng cấp cho Ngõa Lịch.

Kỳ thật, Niên Sơ Đồng tuy rằng luôn nhớ thương giết chết hắn, nhưng cô lại là một người trong ngoài bất đồng

Cô cũng rất công bằng.

Hai người chậm rãi ăn một con thỏ nướng, hai phần ba còn lại, đều vào bụng Niên Sơ Đồng, hiện tại cô ăn rất ngon.

Ăn cơm xong Niên Sơ Đồng, duỗi thắt lưng đứng lên, lấy xẻng của mình ra, nhìn bãi đất trống phía trước, hô to một tiếng.

"Làm việc!"

Phó Vân Hà liền nhìn thấy Niên Sơ Đồng, đầu tiên là để cho người máy nhặt đá, còn cô tự mình nhổ cỏ.

Làm gì vậy?

(Chương này kết thúc)

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận