Saved Font

Trước/50Sau

Toàn Cầu Tận Thế: Chỗ Tránh Nạn Vô Hạn Thăng Cấp

Chương 36: Lại Đến Tiểu Khu! Côn Đồ!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lần này đi ra, một đường thuận lợi!

Thế nhưng Ngô Địch lại rất cẩn thận, còn chưa đi vào thành phố vệ tinh thứ hai đã khởi động máy bay không người lái bay lượn quanh bốn phía, cảnh giác tra xét tình hình.

Làm cho hắn kinh ngạc chính là, có thể nhìn thấy một hai người qua đường, nhưng đi thẳng tới chỗ cách tiểu khu không xa, tên mặt sẹo trước đó đã không thấy đâu!

Dường như, đối phương không hề đề phòng ta!

“Lo lắng vô ích, đề cao trình độ của kẻ địch rồi.”

Ngô Địch cười đầy vẻ bất đắc dĩ.

Đứng ở phía xa, điều khiển máy bay không người lái tiến vào trong tiểu khu!

Kỹ thuật của máy bay không người lái đời này tốt hơn so với kiếp trước, có thể bay liên tục trong 36 giờ, hơn nữa không hề có tạp âm, không dễ dàng làm cho người khác chú ý tới.

...

“Phanh!”

“Phanh!”

“Phanh!”

Ở cửa bảo vệ của tiểu khu, mười mấy người đàn ông mặc quần áo phòng phóng xạ, cầm búa điên cuồng nện vào cửa sắt đã biến dạng.

“Đập nát!!”

“Đập!”

Ở phía sau đoàn người, mặt sẹo đứng yên, lớn tiếng rống giận!

Hắn cầm súng săn, cẩn thận nhìn qua cửa sắt, chau mày.

Thanh âm phá cửa rất đáng sợ, tiếng thùng thùng không ngừng vang lên, truyền khắp bốn phía.

Có không ít người trong tiểu khu nghe được, nhưng không dám sang đây xem, quan hệ liên minh yếu ớt chẳng khác gì không có.

Đây cũng là một chỗ tránh nạn đơn sơ, bên trong có mười hai người.

Nam nữ già trẻ đều có, là thân thích một nhà.

Lúc này, nghe được âm thanh phá cửa, mười hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Sắc mặt bọn họ vốn đã tiều tụy, bây giờ nhìn qua lại càng thêm thê thảm.

“Hàn lão thái thái, ta biết ngươi đang làm chủ nhà!”

Ngoài cửa, mặt sẹo hô lên một tiếng.

Hắn nhìn thấy không thể phá được cửa, cũng lo lắng xảy ra biến cố, cho nên vẫy tay làm đám người dừng lại, lớn tiếng uy hiếp: “Ta biết việc này rất quá đáng, nhưng xin tha thứ một chút, bên chúng ta có mấy chục miệng ăn, ăn uống rất thiếu thốn!”

“Chúng ta chỉ lấy đi một nửa vật tư, tuyệt đối sẽ không thương tổn tính mạng của các ngươi!”

Uy hiếp + trấn an, giọng nói của mặt sẹo biến đổi uyển chuyển.

Nhưng vẻ mặt của hắn và bọn thủ hạ lại càng ngày càng dữ tợn.

“Lão thái thái, ngươi biết các ngươi không thể tránh thoát, nhất định cửa sẽ bị phá mở, mà trong tay ta có súng!”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không động đến một cọng tóc của các ngươi!”

“Phải tin tưởng vào Chấp Pháp Giả, chúng ta cũng không dám giết người!”

Mặt sẹo tình chân ý thiết, giọng nói khẽ run.

Tiểu đệ bên người thấy lão đại nhà mình diễn như thế thì đều cho một ngón tay cái, nở nụ cười khoái trí.

Bên trong phòng, một nhà Hàn lão thái đầy vẻ phức tạp.

Hàn lão thái đã bảy tám chục tuổi, tuy tuổi già nhưng vẫn rất có uy tín trong nhà này.

Nghe phía bên ngoài nói vậy, lão thái thái cũng hơi do dự.

Lúc này, một người phụ nữ dường như đã bị thuyết phục, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ta thấy nên đưa một nửa vật tư cho bọn hắn đi! Dùng tài tiêu tai!”

“Đúng vậy! Bằng không... Chờ bọn họ đánh vỡ cửa vào được, chúng ta đều phải chết!”

Một người đàn ông mặc tây trang sợ hãi nói.

Lập tức, có năm sáu người đồng thời lên tiếng, cảm thấy dùng tài tiêu tai rất tốt.

Bị cướp một nửa, bọn họ vẫn còn một nửa mà!

Hơn nữa, dù có bị cướp hết, nhưng chỉ cần người vẫn còn, tối đa cũng chỉ là phải đi đến nương tựa chỗ tránh nạn của chính phủ mà thôi!

Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.

Một người phụ nữ cao gầy mặc áo da khẽ nhíu hàng mi thanh tú, trầm giọng nói: “Bà nội, ta cảm thấy không thể mở cửa!”

“Bọn họ đều là một đám côn đồ, lời nói có thể tin sao?”

“Cửa nhà chúng ta đã được cải tạo qua, cộng thêm vách tường đều đã được tu chỉnh lại, cửa sổ đóng kín, bọn họ làm sao có thể vào được?”

“Bọn họ không có nhiều lương thực, nhưng chúng ta lại dự trữ rất nhiều. Hơn nữa chúng ta ít người, dù không ra khỏi cửa cũng có thể mài chết đối phương!”

Cô gái này tuy tiều tụy nhưng dung nhan cực đẹp, trời sinh có chứa một luồng khí chất nữ cường nhân, tóc búi lên cao, mặc áo da càng làm lộ rõ vóc người bốc lửa, eo nhỏ chân dài, có lồi có lõm.

Lời nói của nàng làm cho mấy người lên tiếng trước đó giật mình, sắc mặt khó nhìn.

Có lẽ là do mặt mũi làm khó dễ, một người đàn ông trung niên mắng: “Hàn Hiểu Vụ, ngươi vẫn còn tưởng rằng mình là quản lý công ty lớn à, há mồm ngậm miệng an bài chúng ta làm việc?”

“Ta chỉ phân tích tình hình mà thôi.”

Đôi mi thanh tú của Hàn Hiểu Vụ hơi nhíu, nhìn về phía Hàn lão thái: “Bà nội, ngài xem?”

Hàn lão thái đã tuổi già sức yếu, trầm mặc một lát, nhưng vẫn không thể quyết định chắc chắn được.

Lúc này, đám lưu manh phía ngoài đã bắt đầu đập cửa sổ.

Tuy là không đánh vỡ được, nhưng khí thế và áp lực lại phả vào mặt.

Người trong phòng, ngoại trừ cô gái kiên cường kia, những người khác càng ngày càng sợ, từng người lộ ra vẻ sợ hãi.

Cuối cùng có người không nhịn được, lên tiếng: “Chúng ta cho vật tư thôi!! Nếu không... Bọn họ thực sự sẽ giết người!”

“Chúng ta không thể giao sống chết của mình cho người khác!”

Hàn Hiểu Vụ cắn răng khuyên bảo.

Nhưng người đông thế mạnh, cuối cùng Lão thái thái gật đầu, than thở: “Được rồi! Tam nhi, ngươi đi mở cửa!”

-----

Dịch: MB_Boss

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phế Tài Thất Tiểu Thư: Đế Tôn Đại Nhân, Nhẹ Điểm Ái