Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 15:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tài xế nhìn qua từ kính chiếu hậu, đột nhiên sửng sốt, trong đầu như có hàng vạn quân ngựa chạy qua, ôi đệt, bà chủ mạnh bạo thế.

Anh ta vội vàng nhìn đi chỗ khác, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.

Nguyễn Văn Văn chỉ lo lau chùi không để ý đến phản ứng của Lộ Phong, đến khi loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở mới ngừng lại, chầm chậm ngẩng đầu lên: “À…”

Hai chân Lộ Phong bắt chéo, quay người sang một bên, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Mi mắt Nguyễn Văn Văn run lên, tay cầm khăn giấy, một lúc lâu sau cũng không có động tác gì.

Anh…

Có phản ứng rồi sao?

Cô liếc trộm anh một cái, thấy sắc mặt anh hơi đỏ ửng thì tiếng cười trong lòng lại càng lớn hơn, hóa ra anh ngây thơ đến thế à.

Thật đáng yêu.

Nếu Nguyễn Văn Văn mà biết đánh giá của mình với Lộ Phong trước đây, chắc sẽ trợn mắt trắng mất, ngây thơ ư? Cái rắm, anh là một tên hồ ly, lại còn là một tên hồ ly xảo quyệt nhất.

Thế nhưng Nguyễn Văn Văn trước mắt lại không có suy nghĩ đó, Lộ Phong trong mắt cô phát sáng lấp lánh giống như được mạ vàng vậy.

Cô lặng lẽ nhích mông lại gần, dỗ dành nói: “Chồng ơi.”

Lộ Phong không để ý đến cô.

Nguyễn Văn Văn lại dựa gần vào chút nữa, kéo tay áo anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh yêu ơi.”

Lộ Phong vẫn không ngó ngàng đến.

Được thôi, đàn ông đẹp trai đều dở tính cả, cô không để bụng: “Quần áo bẩn hết rồi, hay là anh cởi ra đi.”

“Nếu anh không tiện thì để em cởi cho anh nhé?”

Cô vừa dứt lời thì Lộ Phong quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt chứa sự khác thường, nhìn cô cứ như nhìn quái vật vậy: “Em chắc là em không mắc bệnh gì chứ?”

Nguyễn Văn Văn cười tươi như hoa: “Em có mắc bệnh mà.”

Lộ Phong hỏi: “Bệnh gì?”

Nguyễn Văn Văn ngoắc ngón tay.

Lộ Phong nghiêng người lại gần.

Nguyễn Văn Văn nắm chắc cơ hội, khoác tay qua cổ anh rồi hôn lên mặt anh một cái: “Mắc bệnh muốn hôn anh đó!”

Cô nói xong còn chớp mắt tạo dáng đáng yêu.

Tài xế cười nhẹ một tiếng, sau khi chạm phải ánh mắt của Lộ Phong thì lập tức mím môi lại, bây giờ bà chủ biết chơi quá, tổng giám đốc Lộ sắp không chống đỡ nổi rồi.

Lộ Phong kéo tay Nguyễn Văn Văn xuống, ngồi thẳng lên, nghiêm túc chính trực nói: “Chơi vui không?”

Ý của anh là chuyện cô trêu chọc anh.

Vào ngày hôm nhận giấy chứng nhận kết hôn anh đã biết Nguyễn Văn Văn có suy nghĩ gì với mình rồi, thỏa thuận trước hôn nhân vẫn còn để trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh.

Tổng cộng có hai mươi điều, đều do cô liệt kê ra.

Ví dụ như: Anh không được dò hỏi tung tích của cô.

Ví dụ như: Bọn họ chỉ là sắm vai vợ chồng ân ái, về riêng tư vẫn có thể phần ai người nấy chơi, đương nhiên, có điều kiện kèm theo, đó là không được ngoại tình.

Ví dụ như: Anh không được phép chạm vào đồ của cô.

Lại ví dụ nữa: Khi hai người làm chuyện kia cũng phải dựa vào tâm trạng của cô, dù sao anh không thể bắt ép cô được.

Nhiều lắm, anh không nhớ hết, tóm lại đều là các điều khoản ngang ngược, hiệp ước bất bình đẳng, mỗi điều được định ra là để trói buộc anh.

Sau khi hiểu rõ nội tình, còn kêu oan với anh, hỏi anh vì sao lại đồng ý.

Anh đáp lại: Có thể do mất não rồi.

Về sau ngẫm lại, quả thật là bị mất não.

Không những vậy mà còn mất não tận ba năm.

"Chơi rất vui." Nguyễn Văn Văn cười nói, cô cảm thấy được ở cùng anh rất thích, cũng rất vui vẻ.

Lộ Phong: "..."

Xe lại chạy tiếp mười phút, khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang, vừa khéo đó là thương hiệu Lộ Phong hay mặc. Tài xế đỗ xe xong, anh bước xuống xe.

Nguyễn Văn Văn vốn muốn đi theo anh, vừa bước được nửa chân ra ngoài thì bị anh ngăn lại.

Cô nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"

Lộ Phong nhìn mặt trời chói chang: "Không sợ tia cực tím à?"

Lý do vô lý này, Nguyễn Văn Văn lùi chân về, quả thật mặt trời rất chói, cô nên ngoan ngoãn ở trong xe chờ thì hơn.

Cô cười tủm tỉm nói: "Chồng đối xử với em tốt quá, yêu anh, moa moa."

Vừa dứt lời, tài xế cứng cố không dám nhúc nhích.

Lộ Phong trái lại rất bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì. Anh hiểu hành vi này của cô là do di chứng tai nạn, giống như bác sĩ bảo anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, không chừng triệu chứng khác thường sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn.

Đương nhiên cũng không phải bệnh gì nặng.

Chỉ là phản ứng căng thẳng sau khi con người mất đi một phần trí nhớ.

Thuật ngữ chuyên nghiệp rất nhiều, Lộ Phong cũng không nghiên cứu đến cùng, dù sao nhớ một chuyện là được, cô Lộ không bình thường.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc