Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 16:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nguyễn Văn Văn nói xong thì đan ngón trỏ vào với ngón cái làm ra một hình trái tim nhỏ, khoa tay múa chân làm động tác “tặng anh”.

"..." Lộ Phong càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, quả thật... Có bệnh.

Nguyễn Văn Văn không biết suy nghĩ trong lòng của anh, chỉ nghĩ anh bị cô làm cho cảm động đổ rầm rầm nên mừng thầm.

Cô nhân lúc Lộ Phong đi mua quần áo, lấy điện thoại ra nói chuyện phiếm với Trâu Mỹ, kể lại chuyện vừa xảy ra với Lộ Phong một cách sinh động.

Trâu Mỹ nghe xong thì hỏi một câu đến từ tận đáy lòng: "Cậu chắc chắn cậu bình thường chứ?"

Con mẹ nó đây chắc chắn không phải chuyện trước kia Nguyễn Văn Văn có thể làm ra. Trước kia, đừng nói đến chuyện dỗ được Nguyễn Văn Văn, cô có thể nói vài câu tốt lành với Lộ Phong đã là ban ơn lắm rồi.

Cụ thể chính là, cô Nguyễn vừa ngọt ngào vừa rắc rối, phần ngọt ngào thì rất ít khi để Lộ Phong thấy được, lúc gây chuyện trái lại thường xuyên xảy ra.

Gì mà chân tê rần không thể đi nổi, phải cần anh ôm.

Rõ ràng sống ở phía Đông Nam Thành nhưng lại muốn ăn bữa sáng kiểu phía Tây, không mua thì mất hứng, mua thì cũng chỉ ăn tượng trưng hai miếng.

Nhiều chuyện lắm, trong chốc lát không nói hết được, dù sao Trâu Mỹ cũng chứng kiến rất nhiều lần.

"Bình thường mà." Nguyễn Văn Văn nói.

Trâu Mỹ ở đầu dây bên kia nói không nên lời: "Cậu như vậy, Lộ Phong không nói gì sao?"

Nguyễn Văn Văn không nghĩ đến Lộ Phong thì thôi, vừa nghĩ đến thì trái tim đã mềm nhũn, người mình thầm mến từ lâu trở thành chồng mình khiến cô rất vui vẻ.

"Không."

Trâu Mỹ kết luận: "Vậy tám mươi phần trăm là do anh ta bị cậu dọa đến choáng váng rồi."

Cô không biết anh có bị dọa choáng váng hay không, nhưng cô đã bị vẻ đẹp của Lộ Phong làm cho ngây ngốc rồi.

Cô nhìn chằm chằm về phía trước.

Người đàn ông chậm rãi đi tới, bộ âu phục màu bạc dưới ánh nắng mặt trời, khúc xạ ra những ánh sáng màu nhạt, cổ áo sơ mi trắng hơi hở, lộ ra da thịt trắng nõn.

Vai rộng eo thon, dáng người giống như một chiếc móc quần áo di động, đôi chân dài rất nổi bật.

Gợi cảm, cấm dục, hai khí chất hoàn toàn khác nhau lại đồng thời xuất hiện trên người anh.

Nguyễn Văn Văn nhìn đến choáng váng, hàng mi không hề nhúc nhích, ngoại trừ nghe được tiếng tim đập thì không nghe được tiếng gì khác.

Thình thịch.

Giống như có một ngàn con nai đang chạy loạn.

Hô hấp của cô bị kìm hãm, tay buông thõng bên dưới bỗng nắm chặt vạt áo. Cô nhìn người đang đến gần, hoảng hốt nhớ tới lần gặp đầu tiên.

Chỉ liếc mắt một cái đã cảm mến.

Nguyễn Văn có tật xấu, khi căng thẳng thì thích nấc cụt, không ngừng “hức, hức” mấy tiếng.

Lộ Phong lên xe từ phía bên kia, sau khi ngồi vào thì đưa nước cho cô.

Nguyễn Văn Văn nhìn chằm chằm vào anh, khi nhận nước ngón tay vẫn run rẩy, cô thầm an ủi bản thân, đừng hoảng hốt, bình tĩnh lại nào.

Nhưng đối mặt với người mình thích, giữ được bình tĩnh là một chuyện rất khó.

"Không uống à?" Lộ Phong nhìn tay cô vẫn khựng lại, nhẹ nhàng hỏi.

"Hả?" Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần: "À, uống."

Khi cô nhận lấy, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải ngón tay của anh khiến cô rụt mạnh lại, hô hấp càng trở nên khó khăn, trước khi cô ngừng thở thì nói: "Anh có thể không?"

"Cái gì?"

"Có thể quay mặt sang hướng khác không?" Không được rồi, cô không thể nhìn tiếp nữa, nếu nhìn tiếp sẽ mất mạng mất.

"Vì sao?" Lộ Phong hỏi.

Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt, qua loa lấy cớ: "Anh chắn ánh sáng của em rồi."

Lộ Phong nhắc nhở: "Không phải ánh sáng chiếu từ phía em sao?"

Nguyễn Văn Văn già mồm át lẽ phải: "Anh cũng chắn rồi."

Lộ Phong biết thỉnh thoảng cô Lộ lại ra vẻ, anh cũng không rảnh so đo, nghe lời quay mặt đi.

Nguyễn Văn Văn vốn tưởng rằng không nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn thì hô hấp của mình sẽ bình thường lại một chút, nào ngờ không hề như vậy.

Bóng lưng của anh càng mê người hơn.

Cô vội vàng ổn định lại tâm trạng, uống nước hơi nhanh nên bỗng bị sặc, cô ho khụ khụ.

Lộ Phong quay người lại nhìn cô, thấy mặt cô đỏ lên, đáy mắt cũng đỏ, anh vô thức đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Gấp cái gì chứ, cũng có ai giành với em đâu."

Bàn tay của anh giống như mang theo điện vậy, trong nháy mắt khi anh chạm vào, lưng Nguyễn Văn Văn vừa tê vừa ngứa.

Cô ngây ngốc nhìn anh, não giống như bị chập, bỗng hỏi: "Cái đó, trước kia chúng ta bao lâu thì làm một lần."

Lộ Phong khựng lại, sau đó mới hiểu câu hỏi của cô. Tuy không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Một tháng bốn, năm lần."

Anh vừa dứt lời, Nguyễn Văn Văn nhíu mày: "Tần suất thấp vậy sao, chẳng lẽ anh không được à?"

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận