Saved Font

Trước/50Sau

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 33:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nguyễn Văn Văn hoàn toàn bị bố Nguyễn đánh thức, mở to mắt: "Con chỉ không nhớ những gì đã xảy ra trong ba năm qua."

Sau đó cô hỏi: "Đúng rồi bố à, ba năm qua con và Lộ Phong kết hôn, chúng con sống với nhau thế nào? Anh ấy có đối xử... tốt với con không?"

Thật ra Nguyễn Văn Văn muốn hỏi cô có đối xử tốt với anh không? Nhưng lời nói đến miệng đã thay đổi.

Bố Nguyễn nghe thấy vậy thì có rất nhiều điều muốn nói. Lộ Phong đối xử rất tốt với Nguyễn Văn Văn, anh không bao giờ quên ngày kỷ niệm của hai người, thỉnh thoảng còn gửi vài món quà cho cô.

Những món quà đó đều rất đắt tiền.

Nếu cô có chuyện, anh sẽ nhanh chóng có mặt, nếu thật sự nói về khuyết điểm của anh thì chính là quá chiều chuộng cô, cô muốn thế nào, anh đều đồng ý.

Mặt khác bố Nguyễn cũng từng nói với Lộ Phong, bảo anh đừng nuông chiều cô như vậy.

Bố Nguyễn nhớ lại Lộ Phong lúc đó trả lời như thế nào.

Anh nói: “Cô ấy là vợ con, là người con sẽ ở bên cả đời. Tất nhiên con phải đối xử tốt với cô ấy rồi.”

Lòng tốt của Lộ Phong đối với Nguyễn Văn Văn không chỉ ở thể hiện mà còn rất tốt với cả nhà cô, cho dù đó là sinh nhật của bố Nguyễn hay ông cụ Nguyễn, hay khi có chuyện gì xảy ra anh sẽ có mặt ngay.

Bố Nguyễn rất hài lòng với Lộ Phong.

“Tốt chứ, dĩ nhiên Lộ Phong đối xử với con rất tốt.” Bố Nguyễn nói đến đây lại dừng một chút: “Nhưng mà con gái, con thì không đối xử tốt lắm với người ta.”

Nguyễn Văn Văn nghe vậy thì ngạc nhiên, sao có thể như vậy được chứ? Cô thích anh nhiều như vậy sao có thể nỡ lòng đối xử tệ với anh được chứ.

Ông đang gạt cô đúng không.

Cô nói: "Bố có thể nói rõ thêm được không?"

Bố Nguyễn thật sự nói rõ hơn: "Vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới Phong Phong đã đặt nhà hàng từ sớm, con thì hay rồi, thẳng thừng bỏ rơi người ta mà chuồn đi mất "

Thái dương của Nguyễn Văn Văn đột nhiên giật vài cái, cô… khốn nạn đến vậy sao?

“Còn gì nữa ạ?” Cô hỏi

Bố Nguyễn khẽ ho một tiếng: "Phong Phong đón sinh nhật con cũng không tham gia."

Nguyễn Văn Văn không nhớ rõ, nhíu mày hỏi: "Con đã đi đâu và làm gì ạ?"

Bố Nguyễn suy nghĩ một chút: "Hình như con cùng hội chị em ra nước ngoài chơi thì phải."

Nguyễn Văn Văn: "..."

Không thể nào, sao cô có thể bỏ rơi Lộ Phong vì tình chị em plastic đó chứ, là giả, tất cả đều là giả.

“Không tin sao?” Bố Nguyễn biết cô cứng miệng, nên có thói quen lưu giữ nhật ký trò chuyện, lúc đó đã chụp màn hình cuộc trò chuyện: “Con đợi một chút, bố sẽ gửi bằng chứng vào điện thoại của con.”

Tiếng thông báo WeChat của điện thoại vang lên, Nguyễn Văn Văn thoát khỏi nhật ký cuộc gọi và nhấp vào WeChat, các bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa cô và bố Nguyễn hiện ra trước mắt.

Bố Nguyễn hỏi cô ở đâu?

Cô trả lời: [Ở Hokkaido.]

Bố Nguyễn: [Con đã quên hôm nay là sinh nhật A Phong rồi à?]

Nguyễn Văn Văn: [Là hôm nay sao? Con nhớ là tuần sau mà.]

Bố Nguyễn: [Hôm nay con có về được không?]

Nguyễn Văn Văn: [Không về được.]

Nguyễn Văn Văn: [Không nói nữa, chúng con đi chơi đây.]

Nguyễn Văn Văn nhìn đến đây thì huyệt thái dương của cô càng co giật nhanh hơn rồi , cô do dự nói: "Bố à…"

Bố Nguyễn: "Cái gì?"

Nguyễn Văn Văn: "Ghi chép cuộc trò chuyện này không phải do bố photoshop đấy chứ?”

Bố Nguyễn trừng mắt: "Bố bị bệnh à?"

"..." Trong lòng Nguyễn Văn Văn nghĩ, lưu lại tin nhắn hai năm trước không phải bị bệnh thì là gì.

Bây giờ không phải là lúc quan tâm ai bị bệnh mà là lúc lấy lại hình tượng của mình và kéo gần khoảng cách với anh, Nguyễn Văn Văn hỏi: "Bố à, vừa rồi bố nói đã mua cho con cái gì ạ?"

Bố Nguyễn chợt nhớ ra: "Ồ, trước đây chẳng phải con đã nhìn trúng một đảo nghỉ dưỡng sao? Bố mua cho con, giờ đã tu sửa xong, con muốn đến đó bất cứ lúc nào cũng được."

Nguyễn Văn Văn: "Đảo để ngắm cực quang à?"

Bố Nguyễn: “Ngắm biển.”

Nguyễn Văn Văn hùa theo: "Ngắm biển cũng được."

Cô hỏi: "Còn tên thì sao? Lấy của con hả?"

Bố Nguyễn nói: "Tất nhiên rồi."

Nguyễn Văn Văn mở miệng nói: "Vậy thì bố đổi tên lại giúp con đi."

Bố Nguyễn ngạc nhiên hỏi: "Đổi thế nào?"

Nguyễn Văn Văn: "Đổi thành tên Lộ Phong."

“Đổi thành A Phong sao?” Bố Nguyễn nhắc nhở cô: “Hòn đảo này không rẻ, bố đã chi 300 triệu để mua đấy.”

Nguyễn Văn Văn lo dỗ dành người yêu của mình nên không có tâm trạng lo lắng về việc sẽ tốn bao nhiêu tiền.

"Hòn đảo này cho con đúng không?"

“Sao cơ?”

"Con đưa nó cho anh ấy thì bố không vui sao?"

"Vậy thì không phải. "

"Vậy được thôi, chỉ cần bố không phản đối thì cứ quyết định thế nhé."

"Không hối hận à?"

"Con hối hận vì đã đưa cho anh ấy quá muộn."

“…”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Phẩm Binh Vương