Saved Font

Trước/650Sau

Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 303: Thiên Tử Thái Sư 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, hét lớn với thi thể dưới đất: “Đó là bọn họ tưởng tượng ra ta trước lúc chết! Ta không tà ác như vậy, ta không cường đại như vậ“A Ứng, ngươi không cảm thấy câu nói này mâu thuẫn à?” Ngoan Thất dò hỏi.

Hứa Ứng vui vẻ cười nói: “Thất gia có thể tìm thấy điểm mâu thuẫn trong lời nói của ta chứng tỏ đã khôi phục lý trí. Ngươi có thấy ngài chuông không?”

Ngoan Thất lắc đầu nói: “Lúc trước hắn ở trên bầu trời ngăn cản khí tức Thiên đạo trên trời xâm nhập, hắn không bị chấp niệm của Tiểu Huyền Thiên tác động tới.”

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy sau khi chấp niệm Tiểu Huyền Thiên bộc phát, bầu trời đã phẳng lặng không gì sánh được. Ngoài tầng trời, trận chiến giữa Long Uyên Thiên Thần và tiên nhân trong tranh như chuyển thành lặng lẽ, không lan tới Tiểu Huyền Thiên.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng quả chuông đâu.

Một người một rắn tìm kiếm trong sa mạc, Hứa Ứng lớn tiếng gọi ngài chuông nhưng mãi vẫn không có hồi âm. Một lúc lâu sau bọn họ mới thấy phân nửa quả chuông lớn bị vùi lấp trong một thung lũng ở sa mạc.

Quả chuông này khác với những pháp bảo vỡ nát còn lại, bị chôn một nửa dưới sa mạc, một nửa nhô ra, lẳng lặng bất động.

Ngoan Thất cẩn thận từng chút một leo tới, dùng chóp đuôi chọc chọc quả chuông. Quả chuông run lẩy bẩy, chui sâu hơn vào sa mạc.

“Ngài chuông, không sao đâu.” Ngoan Thất dịu dàng nói: “Ta và A Ứng tới thăm ngươi...”

Quả chuông run cầm cập, hất văng cát vàng xung quanh nhảy dựng lên, hiển nhiên đang cực kỳ sợ hãi.

“A Ứng, ngươi chạm vào nó đi.” Ngoan Thất đề nghị.

“Coong!” quả chuông như đã ngất, không còn rung động.

Hứa Ứng lôi quả chuông ra khỏi sa mạc, kích hoạt thần thông của quả chuông, lúc này món trọng bảo mới từ từ hồi tỉnh, nói: “Ta như mơ mấy một giấc mộng. Khi ác mộng này bắt đầu, ta biến thành một lưỡi búa bị người khác tế ra, xé gió chặt xuống người A Ứng.”

Lúc đó nó rất hưng phấn, chỉ cảm thấy uy lực hùng hồn, sảng khoái lâm ly.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, nó bị Hứa Ứng giơ tay bắt lấy, như bị giam cầm, không thể giãy dụa.

Nó chỉ cảm thấy bàn tay kia siết chặt lấy mình, từ từ ngạt thở, từ từ bị Hứa Ứng khắc dấu, từ từ tan vỡ.

“Rầm!”

Nó bị bóp nát.

Quả chuông lại nhập vào chấp niệm của một món pháp bảo khác. Lần này nó là một đại đỉnh, khi tấn công Hứa Ứng, nó phát hiện mình bị Hứa Ứng khống chế!

Nó đè chủ nhân của mình xuống dưới, luyện tới mức chết tươi, thân thể nó cũng vặn vẹo, hóa thành một đống đồng nát!

Quả chuông lại nhập vào chấp niệm của một thần lô, nó thấy mình biến thành thần lô, Hứa Ứng nhét chủ nhân vào cơ thể mình, sau đó phát động chính mình.

Chủ nhân của nó bị thiêu cháy trong lò, kêu la thảm thiết, nó cũng nếm trải thế nào là cảm giác lòng đau như cắt.

...

Quả chuông lần lượt tử vong, đạo tâm không ngừng sụp đổ.

Tuy nó biết tất cả đều là chấp niệm của Tiểu Huyền Thiên, tái diễn lại cảnh tượng năm xưa, nó cũng biết trong hiện thực Hứa Ứng là hảo hữu chí giao của nó, nhưng trải nghiệm này quá chân thực.

Nó thật sự chết đi hơn một trăm lần, mỗi lần kiểu chết lại khác nhau, mỗi lần chết đều là một lần hành hạ.

Nó không phải pháp bảo bình thường, nó đã thức tỉnh linh trí, chết hơn một trăm lần cũng khiến nó áp sát bờ vực sụp đổ.

Hứa Ứng vươn tay với nó, nói nhỏ: “Ngài chuông, ngươi cũng biết mà, đó không phải ta bao giờ, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy.”

“Ta biết, ngươi là A Ứng, không phải Ứng gia.”

Tuy nói như vậy nhưng khi y sờ lên thân chuông, quả chuông vẫn không nhịn rốt cuộc run lên lẩy bẩy.

Qua hai ngày tiếp theo, quả chuông và Ngoan Thất mới miễn cưỡng tiếp nhận Hứa Ứng, không còn e ngại như trước.

Bọn họ tìm kiếm những người sống sót khác, nhưng những người kia đã phát điên, xâm nhập cấm địa trong Tiểu Huyền Thiên, bỏ mạng.

“A Ứng, phải làm sao mới có thể trở về Vân Mộng trạch?” Ngoan Thất lo lắng bất an, dò hỏi.

Hứa Ứng ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, chỉ thấy linh căn Tiểu Huyền Thiên khổng lồ trên thiên ngoại đang cắm rễ vào nửa tòa tiên cung, toát lên vẻ thần bí và cường đại, khiến người ta có cảm giác tráng lệ như tới gần thiên thể.

“Chúng ta chỉ có thể đợi tòa thành đá trở lại.” Hứa Ứng nói.

Quả chuông nói: “Nhưng tiên nhân trong tranh đã lấy thần khí Thiên đạo rồi, không có thần khí Thiên đạo kéo thành đá, thành đá có đến nữa không? Chỉ dựa vào chấp niệm quỷ hồn của tổ tiên mấy thôn trang kia, e là không thể đẩy thành đá phi thăng tới nơi này được?”

Hứa Ứng suy tư, đột nhiên tỉnh ngộ, la lên thất thanh: “Ngài chuông nói rất đúng! Thành đá sẽ không xuất hiện nữa!”

Ngoan Thất không hiểu gì cả, vội vàng dò hỏi: “Vì sao thành đá lại không xuất hiện nữa?”

Hứa Ứng đi tới đi lui, đột nhiên dừng bước nói: “Từ khi Vân Mộng trạch hiện thế tới khi dị tượng thân người đầu rồng xuất hiện ở Vân Mộng trạch, lại tới tiên đạo linh căn hội tụ; linh căn Tiểu Huyền Thiên khôi phục; dựng lại Thiên lộ, từng sự kiện liên tiếp này có lẽ không phải ngẫu nhiên!”

Y nhấp nháy mắt nói: “Rất có thể có người đứng sau điều khiển tất cả! Cũng như chuyện Nại Hà đổi đường cõi âm xâm lấn, nhìn thì như một loạt sự kiện ngẫu nhiên thật ra đều là Từ Phúc âm thầm thúc đẩy. Lần này cũng có người đứng sau lưng bố trí, mục đích là lấy đi thần khí Thiên đạo, khôi phục linh căn Âm Dương đằng, nối liền Thiên lộ.”

Quả chuông nói: “Chúng ta xuất hiện, nhận ra hắn giả mạo Thiên đạo, lấy trộm Nguyên Đạo Tinh Tụy mà hắn vơ vét được, đây chỉ là tình cờ.”

Hứa Ứng nói: “Tiên nhân trong tranh nhận được thần khí Thiên đạo, lại để tiên căn biến trở lại Âm Dương đằng, đương nhiên không phải khổ sở kéo thành đá tới nơi này nữa.”

Cuối cùng Ngoan Thất cũng hiểu, nói: “Tức là Thành đá sẽ không trở về, chúng ta sẽ phải ở đây mãi mãi.”

“Chắc còn có biến số!” Hứa Ứng đi tới đi lui, vừa suy tư vừa nói: “Điều duy nhất tiên nhân trong tranh không làm được chính là hồ lô Nguyên Đạo Tinh Tụy. Hắn làm tất cả chỉ nhằm mục đích đạt được chỗ Tinh Tụy này! Hắn là luyện khí sĩ, vì sao lại cần Tinh Tụy?”

Y dừng bước, chậm rãi nhìn lên, đối mặt với con rắn lớn đang mê mang.

Ngoan Thất dốc hết dũng khí, đang định hỏi ra nghi hoặc trong lòng thì Hứa Ứng đột nhiên nói: “Thất gia nói đúng, người này nhất định phải lấy được Nguyên Đạo Tinh Tụy là vì trong cơ thể hắn có rất nhiều tiên dược chưa luyện hóa!”

Ngoan Thất vội vàng gật đầu nói: “Ta cũng đang có ý này.”

Quả chuông cười lạnh nói: “Ngươi có cái rắm!”

Ngoan Thất giận dữ kêu: “Ta không có thì ngươi có chắc?”

Quả chuông đang định cãi cọ với hắn thì Hứa Ứng đột nhiên nói: “Ngài chuông hỏi rất hay! Luyện hóa tiên dược trong cơ thể hắn không cần nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy như vậy, nhưng vì sao hắn lại cần nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy như vậy?”

Quả chuông ngây ngẩn, thầm nghĩ: “Câu này đúng là rất quan trọng, nhưng ta có hỏi đâu!”

Hứa Ứng tự hỏi tự trả lời: “Vì sao? Đương nhiên là vì bên cạnh hắn có những người tương tự, những người này cũng cần rất nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy để luyện hóa tiên dược trong cơ thể mình. Thế thì những người này là ai?”

Ánh mắt y sáng rực lên, nhìn sang phía Ngoan Thất và quả chuông, lộ vẻ khích lệ.

Ngoan Thất to gan ho khan một tiếng: “Thế thì những người này là ai?”

“Thất gia hỏi hay lắm!” Hứa Ứng hưng phấn nói: “Nếu là đám luyện khí sĩ cắt rau hẹ, bọn họ có pháp môn chân chính của lục bí, có thể từ từ luyện hóa, không cần nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy như vậy, cùng lắm chỉ cần một hai loại Tinh Tụy thôi. Cho nên bọn họ phái đệ tử như Thiên đạo đi tìm kiếm thay là được. Còn tiên nhân trong tranh gan to bằng trời, trí tuệ thông thiên. Hắn hàng phục thần khí Thiên đạo, giả trang làm Thiên đạo lẻn vào nơi này, khôi phục linh căn Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, sưu tầm nhiều Tinh Tụy như vậy, chỉ có một khả năng!”

Y dừng lại một chút rồi cười nói: “Hắn là người từ Bỉ Ngạn trở về! Bên cạnh hắn còn rất nhiều người giống hắn, bọn họ đều tới từ Bỉ Ngạn, trong cơ thể ẩn chứa rất nhiều tiên được!”

Ngoan Thất và quả chuông nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, lúc này tiếng vỗ tay bôm bốp từ xa vọng lại. Hứa Ứng nhìn theo tiếng động, chỉ thấy tiên nhân trong tranh đạp lên sa mạc, đưa lưng về phía trời chiều, đi sang hướng này.

Cái bóng của hắn bị mặt trời kéo ra rất dài.

“Chẳng trách Trúc Thiên công luôn khen ngợi ngươi, nói ngươi thông minh tuyệt đỉnh. Nay được gặp mặt, quả nhiên bất phàm.”

Bước chân của tiên nhân trong tranh rất chậm nhưng tốc độ lại không chậm, chẳng bao lâu sau đã đi tới trước mặt Hứa Ứng, cúi người nói: “Đại Chu Thái sư Khương Tề, tham kiến thần tiên bất lão. Ta thay mặt Chu Thiên tử, vấn an thần tiên bất lão.”

Hứa Ứng vội vàng hoàn lễ nói: “Không dám không dám. Khương Thái sư tâm địa cay độc, vì linh căn Tiểu Huyền Thiên mà hủy diệt cả một Chư Thiên thế giới, có phải tàn nhẫn quá không.”

Khương Tề lạnh nhạt nói: “Không thành tiên thì đều là sâu kiến, chết có gì đáng tiếc?”

Ngoan Thất hiểu ra, vội vàng hỏi: “Hai năm trước Thiền Thiền lão tổ chia tay chúng ta, sau đó bặt vô âm tín, có phải cô ấy đi tìm các ngươi không?”

Khương Tề cười nói: “Cô ta tham ô, hại Bỉ Ngạn Thần Chu của thiên tử, giờ đang lập công chuộc tội.”

Trước/650Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc