Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Không khí Tết lan tràn khắp siêu thị, vào thời điểm chủ yếu này, người mua sắm Tết sẽ đặc biệt nhiều, huống hồ lúc này trong các đơn vị thẻ phúc lợi mua sắm gởi cho nhân viên cũng tương đối khá, đặc biệt siêu thị lớn, động nghịt người, nhưng lại đặc biệt có không khí Tết.

Thẩm Mộng Hi nhìn cửa siêu thị người chen chúc, chân mày đều nhíu chặt một chỗ, lỡ có kẻ không mắt nào nắn bóp Nhan nhi nhà nàng, nàng sợ nàng sẽ không nhịn được mà bổ kẻ đó làm đôi. Nhưng biết phải làm sao Lạc Khuynh Nhan cực kỳ muốn đi, nói như vậy mới có cảm giác Tết, nàng cũng chỉ đành ngoan ngoãn lái xe đến đây, so với siêu thị khác nơi này cũng coi như tương đối ít rồi.

Lại không thể gọi thủ hạ đến mở đường, như vậy quá phách lối, dù nàng rất muốn làm vậy, nhưng mà Lạc Khuynh Nhan không thích. Nàng siết chặt tay Lạc Khuynh Nhan.

"Nhan nhi, nhất định phải nắm chặt chị không được buông."

Thẩm Mộng Hi không yên tâm nói.

Lạc Khuynh Nhan híp mắt, Thẩm Mộng Hi khi dễ cô con nít sao?

"Vậy nếu em đi mất, chị cứ đến chỗ nhân viên người ta làm việc mà dùng radio tìm em ha!"

Tuy Lạc Khuynh Nhan nói vậy, nhưng lại đan xen mười ngón với Thẩm Mộng Hi. Hai chiếc nhẫn trên ngón áp út hai người cũng ôm nhau thân mật, dù chất liệu hoa văn không giống, nhưng tương hợp dị thường.

Vào thời điểm này những lúc trước Thẩm Mộng Hi đều đưa cô đến trang viên Lục Chấn Thiên ở nửa tháng, nơi đó tuy rộng bao la nhưng lại lạnh lẽo, cho dù vật chất đều là những thứ tốt nhất, muốn thứ gì lập tức có người mang đến, nhưng cô lại thích được như thuở còn bé cùng cha mẹ đi siêu thị mua sắm Tết đông vui mà náo nhiệt.

Dù Lạc Khuynh Nhan cũng không thích chỗ đông người, nhưng hôm nay ngoại lệ, bởi vì như vậy nên Thẩm Mộng Hi sẽ càng ôm cô chặt hơn, hơn nữa sau khi đến với nhau đây là lần đầu hai người cùng nhau dạo siêu thị, hơn nữa sau này sẽ còn rất nhiều chuyện các cô sẽ làm cùng nhau. Lạc Khuynh Nhan Khan nghĩ như vậy, vô cùng thích thú bất thình lình hôn gò má Thẩm Mộng Hi đang đẩy xe hàng, nhất thời mặt Thẩm Mộng Hi dâng lên đỏ ửng.

Xem ra hôm nay Nhan nhi thật sự rất vui...

Trên căn bản Lạc Khuynh Nhan bên ngoài sẽ không có hành động quá thân mật với Thẩm Mộng Hi, huống hồ hôn, Thẩm Mộng Hi vì thế mà vui vẻ không thôi, chuẩn bị hôn trả lại, kết quả Lạc Khuynh Nhan buông tay nàng, như làn khói chạy đến cửa ra vào siêu thị, nháy mắt mấy cái, bộ dáng kia nên nói thế nào đây?

Chỉ được em hôn chị, không cho phép chị hôn em.

Người đi đường chỉ xem các cô như khuê mật, cũng không nghĩ nhiều, liền chỉ cảm thấy 2 vị mỹ nữ thật đẹp mắt, hôm nay không uổng công ra ngoài dạo siêu thị.

Vệ sĩ Thẩm Mộng Hi tự nhiên vẫn theo sau cô, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dù Thẩm Mộng Hi đối với chuyện của Lạc Khuynh Nhan vẫn rất cẩn thận, nếu có người thừa dịp ăn đậu hủ nàng với Lạc Khuynh Nhan, nàng tuyệt đối sẽ cho kẻ đó còng tay ăn Tết trong tù.

Lần này Lạc Khuynh Nhan ôm cả thắt lưng Thẩm Mộng Hi, cùng nàng đẩy xe mua sắm, hình ảnh ấm áp mà ngọt ngào. Chỉ có điều do Thẩm Mộng Hi ít đi siêu thị, nên nàng thấy cái gì cũng muốn mua, dọc theo đường đi, trở thành Thẩm Mộng Hi thấy cái gì cũng hốt vào xe, còn Lạc Khuynh Nhan vẫn liên tục lấy mấy thứ không cần thiết ra.

"Mua chút đồ bổ cho cha nuôi?"

Thẩm Mộng Hi đến khu đồ bổ, cứ thế chọn thứ đồ mắt tiền nhất, bên trong xe những đồ bổ nàng cho rằng là tốt nhất, nàng liên tục buồn bực giá cả chúng sao mà rẻ hơn những đồ bổ của đồng nghiệp đến vậy, chẳng lẽ vì đây là siêu thị?

Lạc Khuynh Nhan gật đầu, nhưng cũng vừa lấy một ít ra, cô không mong 'hiếu tâm' đắt tiền của Thẩm Mộng Hi hù dọa Ôn Kiến Quân.

Hai người thương lượng quyết định sau khi kết hôn sẽ trở lại Giang thành nông trường Hâm Nguyệt định cư, Thẩm Mộng Hi đã cho người đi trang trí phòng tân hôn rồi, sửa sang tân trang lại ngay trong vườn riêng nhà em ấy. Đến nỗi công việc, Lạc Khuynh Nhan cũng đã nghĩ xong, Thẩm Mộng Hi quản lý nông trường giúp cô, cô làm giáo viên dạy nhạc hay mỹ thuật ở trường tiểu học phụ cận đều được, dù sao làm lão sư kỳ nghỉ tương đối nhiều, lại còn kỳ nghỉ đông và hè, huống hồ không phải làm chủ nhiệm được nghỉ sẽ càng nhiều. Như vậy vừa có thể nuôi mình, cũng có thời gian bầu bạn Thẩm Mộng Hi.

"Hi tỷ tỷ, chúng ta mua quà vặt."

Vừa nói, Lạc Khuynh Nhan vừa liền kéo Thẩm Mộng Hi đẩy xe hàng đến khu quà vặt chen chúc kinh khủng nhất, Thẩm Mộng Hi vội vàng ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, rất sợ em ấy bị kẻ nào sờ mó.

Nói vô số câu.

"Thật xin lỗi, xin cho qua chút..."

Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh nhan cuối cùng cũng phấn đấu đến khu quà vặt xong, Thẩm Mộng Hi không thể nào thích ăn quà vặt, trên căn bản toàn bộ đều là sở thích của Lạc Khuynh Nhan, chỉ có điều những loại thực phẩm như bánh phồng tôm không tốt cho cơ thể đều bị Thẩm Mộng Hi lấy ra ngoài, Lạc Khuynh Nhan cũng chỉ đành ủy khuất xì miệng, bởi vì cô biết Thẩm Mộng Hi đặc biệt để ý phương diện thân thể của cô, nghiêm khắc đến không lưu một tia tình cảm.

Lúc này cách không xa một đôi mắt sắc bén xanh thẳm ghen ghét căm giận đang tập trung khóa chặt về hướng các cô, đứng trước mặt cô là khuôn mặt của những gã đàn ông Châu Á cao lớn, cho dù camera cũng rất khó ghi hình hoàn chỉnh bóng người cô. Cô chỉ chăm chú nhìn Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh Nhan qua khe hở thân thể những gã đàn ông, như vậy bất luận vệ sĩ Thẩm Mộng Hi hay cả Thẩm Mộng Hi cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của cô, huống hồ hôm nay người trong siêu thị vốn đặc biệt nhiều.

Những gã đàn ông có khuôn mặt Châu Á kia đẩy xe hàng, giả vờ lấy vật phẩm, ánh mắt luôn chú ý những vệ sĩ theo sát sau Thẩm Mộng Hi, cảnh giác bọn họ phát hiện sự tồn tại của An Mộ Ca.

An Mộ Ca nhìn các cô tay trong tay ngọt ngào mua sắm Tết, thậm chí còn thấy Lạc Khuynh Nhan ngay trước mặt nhiều người chủ động hôn Thẩm Mộng Hi, ánh mắt liền dâng lên ngọn lửa ghen tuông, nhưng vẻ mặt một chút biến hóa cũng không có, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nụ cười ma quỷ.

"Để cho các người qua thêm vài ngày tốt đẹp vậy."

Thẩm Mộng Hi cảm thấy có đôi mắt mang đầy ác ý đang dòm ngó các cô, nàng cảnh giác quay đầu nhìn một chút, nhưng chỉ có thể thấy vô số người, còn có nét mặt si mê chán ghét đối nàng, còn có lộ ra với nàng biểu cảm ghen tị, nàng lắc đầu một cái, tự an ủi mình có lẽ đã quá mức nhạy cảm.

Khi các cô đến bãi đậu xe, Thẩm Mộng Hi nhét toàn bộ đồ ăn vào cốp xe, hai người trong xe ngọt nị một hồi, Lạc Khuynh Nhan mới khởi động xe, ngay sau đó rất nhiều chiếc BMW trắng cũng bắt đầu khởi động xe theo sau các cô.

Dù Lạc Khuynh Nhan luôn không thích có người đi theo các cô, nhưng Thẩm Mộng Hi sợ công tước An Đức Mỗ có hành động trả thù, cho nên Lạc Khuynh Nhan cũng chỉ đành nhẫn nại, nhưng cô để Thẩm Mộng Hi phân phó những người kia khoảng cách một chút, tận lực để cô không biết sự tồn tại của họ. Có thể nói bây giờ vệ sĩ Thẩm Mộng Hi cũng phải làm luôn ninja, vừa không để Lạc Khuynh Nhan phát hiện, vừa phải tùy thời xuất hiện nghe Thẩm Mộng Hi phân phó, khổ không thể tả.

Mấy ngày này Ôn Kiến Quân với Vương Tú Phương cũng được nghỉ, trên căn bản ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài đến thăm hàng xóm, nhưng hôm nay Lạc Khuynh Nhan có liên lạc nói muốn cùng Thẩm Mộng Hi đến nhà, cho nên Vương Tú Phương cũng không đi đâu, Ôn Kiến Quân muốn đi cũng không được. (ổng muốn trốn chị Thẩm =)))))))

Từ khi Thẩm Mộng Hi đến nhà ông, ông đều có chút đứng ngồi không yên, cho dù lão Hoàng kể Thẩm Mộng Hi đã bồi thường không ít cho những người bị hại, có lẽ đã có chút thay đổi, nhưng Ôn Kiến Quân vẫn sợ hãi Thẩm Mộng Hi, dù sao giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, muốn thay đổi cái nhìn quả thật rất khó.

Lạc Khuynh Nhan cũng thương lượng hôn sự của mình và Thẩm Mộng Hi với ông, trên căn bản Ôn Kiến Quân đều hăng hái gật đầu. Chỉ cần Thẩm Mộng Hi không thường xuyên đến nhà dọa ông thì cái gì cũng được. Bất quá ông cũng không tiện nói vậy với Lạc Khuynh Nhan, dù sao ông vẫn muốn giữ hình tượng người cha tốt đẹp, chỉ là nói mấy câu chính sự đường hoàng, kết quả người ta Thẩm Mộng Hi đích thân đến tìm ông nói chuyện, cho dù Thẩm Mộng Hi lấy ngữ khí vãn bối đối với ông, ông cũng sợ hãi sắp không xong, cái gì cũng đáp ứng Thẩm Mộng Hi.

Đến nỗi Vương Tú Phương, Ôn Kiến Quân với Lạc Khuynh Nhan hai người vẫn luôn không kể những chuyện liên quan Thẩm Mộng Hi cho bà, cho nên Thẩm Mộng Hi cũng dứt khoát nhận bà làm mẹ nuôi, Vương Tú Phương vốn không có con gái, bỗng chốc lại được thêm một cô con gái xinh đẹp, cao hứng đến suốt đêm đều nhắc đến nàng bên tai Ôn Kiến Quân. Bà chính là mẹ nuôi của 2 đứa con gái tuyệt sắc giai nhân nha, nói ra được nở mày nở mặt!

Hôm giao thừa, Lục Chấn Thiên đến Hoành Giang thị ăn Tết với vợ chồng Ôn Kiến Quân, cho nên Ôn Kiến Quân càng khẩn trương, mỗi ngày đều luyện tập nói chuyện với vị tướng quân Lục Chấn Thiên này, rất sợ vô tình chọc cho Lục Chấn Thiên mất hứng. Uy danh Lục Chấn Thiên Lục tướng quân khi ông còn làm lính được nghe đến rất nhiều, vô cùng anh dũng, cơ hồ đều là thần tượng lính quèn bọn ông, cho nên ông vừa khẩn trương lại vừa cảm thấy vinh hạnh.

Bữa tối là Vương Tú Phương với Thẩm Mộng Hi cùng nhau nấu, đồ ăn đặc biệt phong phú, hơn nữa Thẩm Mộng Hi còn hướng Vương Tú Phương xin chỉ giáo mấy món ở Hoành Gianh thị mà Lạc Khuynh Nhan thích, trên bàn cơm căn bản đều là Thẩm Mộng Hi với Vương Tú Phương trò chuyện, Lạc Khuynh Nhan thích vừa ăn cơm vừa xem tivi, mặc dù thói quen không tốt, nhưng không ảnh hưởng lớn thì Thẩm Mộng Hi vẫn sẽ ngầm cho phép. Chỉ có Ôn Kiến Quân, cúi đầu uống rượu, khuất phục dưới tràng khí của Thẩm Mộng Hi. Thật ra Thẩm Mộng Hi đều không làm gì, thậm chí còn lấy lòng rót rượu cho ông, kết quả dọa ông rớt luôn cả đũa.

Thẩm Mộng Hi cũng phát hiện Ôn Kiến Quân có chút sợ hãi nàng, nàng cũng đành chịu, nàng đã cố hết sức lấy lòng ông, mà sao vẫn cứ một bộ sợ hãi như chuột thấy mèo a?

Mùa đông, ngày rất ngắn, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, bầu trời u tối, trận trận gió rét, nhà nhà thắp đèn trong những ngày tháng chạp lạnh giá làm ấm áp tăng lên không ít, Vương Tú Phương không có con gái, mỗi lần qua nhà thân thích đều sẽ hâm mộ những nhà cha mẹ mua cho con họ quà vặt với các loại pháo bông, cho nên bà cũng mua rất nhiều pháo bông cho Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh Nhan, kêu Ôn Kiến Quân cùng ra bờ sông đốt.

Trong bọn họ Ôn Kiến Quân là người đàn ông duy nhất, cho nên pháo bông tương đối nặng đều để ông vác, nhưng ông vô cùng cam tâm tình nguyện, có thể hòa thuận vui vẻ cùng con gái nhà mình ăn bữa cơm giao thừa đốt pháo bông chính là nguyện vọng trước giờ của ông, rốt cuộc bây giờ đã thực hiện được, làm cha như ông sao có thể không bỏ nhiều thêm chút sức lực?

Bờ sông cách không xa, từ khu nhà họ đi dọc theo khu phố chừng 10 phút là đến, lúc này bờ sông đã vây quanh không ít trẻ nhỏ với dân trong phố chơi đùa, có vài người không chờ được đã bắt đầu đốt pháo bông, tiếng nổ cùng tiếng trẻ nhỏ nô đùa khắp nơi, dị thường náo nhiệt.

Từ nhỏ Thẩm Mộng Hi chưa từng được trải qua cái gọi là mùa xuân, chẳng phải luôn được cho ăn mặc xinh đẹp đi yến tiệc ở Thẩm gia đóng vai Thẩm đại tiểu thư có tiếng mà không có miếng của nàng sao, sau khi mẹ nàng qua đời nàng vẫn ở Anh Quốc không hề về nước, tự nhiên sẽ không được trải qua đêm giao thừa, cho đến khi gặp Lạc Khuynh Nhan...

Bờ sông có không ít người bày sạp bán, bán mấy thứ đồ chơi hiếm lạ quái quái, cũng có mấy thứ dị thường đáng yêu, còn Lạc Khuynh Nhan lại hết lần này đến lần khác thích mấy thứ cổ quái hiếm lạ. Cô thừa dịp Thẩm Mộng Hi bị pháo bông trong tay Vương Tú Phương hấp dẫn sự chú ý, chạy đến chỗ bán nhỏ mua một cái mặt nạ khủng bố tia chớp, có chút giống loại mặt nạ giết người điên cuồng trong phim khủng bố Mỹ, mấu chốt là nó còn có đèn lấp lánh, cũng chỉ là những ánh đèn sáng quỷ dị.

Không lâu lắm Thẩm Mộng Hi liền phát hiện không thấy Lạc Khuynh Nhan, nói với Vương Tú Phương bọn họ một tiếng liền đi tìm Lạc Khuynh Nhan, nàng gọi cho cô, nhưng Lạc Khuynh Nhan lại không nghe máy, cho đến khi nàng đến tìm chỗ hàng rào, một bàn tay liền vỗ vai nàng, nàng tưởng là Lạc Khuynh Nhan, quay đầu thì nhìn thấy một cái mặt nạ khủng bố có đèn sáng, bị dọa nhảy dựng, theo thói quen muốn tung một cước, có điều thân hình người kia với quần áo để nàng thấy quen mắt, cho nên dùng lý trí khắc chế.

Lạc Khuynh Nhan khẽ cười một tiếng, tháo mặt nạ, nghiêng người ôm lấy cổ Thẩm Mộng Hi, môi mỏng tiến đến bên tai nàng thì thào.

"Hi tỷ tỷ... em... yêu... chị."

Kia lời nói thâm tình khiến thân thể Thẩm Mộng Hi dại ra, hốc mắt hơi ẩm ướt, nàng nghe được gì vậy?

Nhưng Lạc Khuynh Nhan không đợi nàng kịp có phản ứng, liền nghiêng đầu hôn lên đôi môi, quấn quýt lấy miệng lưỡi của nàng. Mà thời khắc Lạc Khuynh Nhan hôn lên đôi môi Thẩm Mộng Hi, bờ sông cách đó không xa phát ra tiếng vang rất lớn, sát theo sau là pháo bông bự bắn lên không trung u ám trên trời, còn mọi người chỉ lo ngẩng đầu thưởng thức pháo bông đã lãng quên hai người đang hôn môi nóng bỏng.

-----------------------------------------------------------

Băng Ngôn nói kỷ niệm chương 100,không quá hai chương lại bắt đầu.

P/S : Rồi tự hiểu số phận miềng... kiếp banh thây vì ngược của Băng Ngôn *khóc chạy* hiuhiu.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa