Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 103

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
An Mộ Ca đối mặt Lạc Khuynh Nhan, cô sửng sốt nhìn Lạc Khuynh Nhan bộ dáng điên cuồng, đây là Lạc Khuynh Nhan sao?

An Mộ Ca ổn định lại tinh thần, cô biết lúc này phải trả lời câu hỏi của Lạc Khuynh Nhan.

"Cha cho em, cha tóm được thứ này từ nhà thân nhân kẻ đã thu âm."

"Vậy, còn, người đâu?"

Lạc Khuynh Nhan cảm thấy thần kinh đang bị tê liệt, lưỡi của cô dường như đã mất đi cảm giác, nhưng cô vẫn kiên trì nói chuyện.

"Chị hẳn đã nghĩ ra rồi, người vào một buổi sáng đầu năm đã bị hại, Thẩm Mộng Hi lẽ nào lại để người biết chuyện sống sót."

An Mộ Ca nói.

Lạc Khuynh Nhan nhìn chăm chăm cây bút thu âm trong tay, đôi mắt lóe lên ánh nhìn đấu tranh, cô không dám tin tưởng, nhưng không thể không tin, dù sao giọng nói chính tai mình nghe trong cây bút ghi âm là thật sự. Cô bỗng cảm thấy mất hết tất cả sức lực, An Mộ Ca nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy thân thể tụt xuống của cô.

"Lạc Khuynh Nhan, gấp không? Em mang bác sĩ đến ngay."

An Mộ Ca rút khăn tay trong túi xách lau chùi vết máu bên khóe miệng Lạc Khuynh Nhan, nhưng thế nào máu vẫn không ngừng, cô có chút lo lắng, cô không ngờ Lạc Khuynh Nhan sẽ như vậy.

Lúc này, di động An Mộ Ca reo lên.

"Ừ, biết rồi, gọi họ rút đi! Bên này tôi sẽ tự mình giải quyết."

An Mộ Ca cúp máy xong, liền gọi điện cho bác sĩ tư, gọi hắn vào.

Lạc Khuynh Nhan tựa vào ngực An Mộ Ca, cô nắm chặt vạt áo An Mộ Ca, tựa như vậy cô mới có thể tỉnh táo, cô cắn chặt môi dưới.

"Mộ Ca, cảm ơn cô."

An Mộ Ca hơi sững sốt, Lạc Khuynh Nhan cảm ơn mình? Cô không nghĩ ra, chẳng lẽ chị ấy không hận mình?

"Cảm ơn em vì điều gì? Cảm ơn vì cho chị biết chân tướng sự thật năm đó? Hay cảm ơn em đã chia rẽ chị và Thẩm Mộng Hi?"

Giọng An Mộ Ca có chút mỉa mai.

"Cảm ơn cô, để cho, tôi biết, sự thật này, nhưng mà, có một số việc, tôi muốn, tự mình chứng thực."

Lạc Khuynh Nhan tùy ý dùng ống tay áo lau chùi máu chảy ra bên khóe miệng.

"Chị còn cảm thấy chị ta có khả năng thả chị đi sao? Điện thoại chị có gắn máy theo dõi, còn phái nhiều người theo chị như vậy, mục đích còn chưa rõ ràng?"

An Mộ Ca biết Lạc Khuynh Nhan muốn đích thân đi hỏi Thẩm Mộng Hi, nhưng cô càng rõ ràng, như vậy không thể nghi ngờ đưa dê vào miệng dọp.

Lạc Khuynh Nhan lắc đầu.

"Cho tôi, mượn, di động!"

Lạc Khuynh Nhan nói chuyện mơ hồ không rõ, khóe miệng bất giác tràn ra dòng máu diễm lệ, khiến An Mộ Ca cảm thấy mạng sống cô cũng sắp khô héo theo.

"Ừm, Thẩm Mộng Hi đã điều động cảnh sát tìm chị khắp thành phố, nhìn bộ dạng, chưa đầy mấy phút sẽ tìm đến đây."

An Mộ Ca lấy di động đưa cho Lạc Khuynh Nhan nằm trong ngực mình, giọng có chút ôn nhu.

"Ừ, cảm ơn!"

Lạc Khuynh Nhan nhận lấy di động, sau khi trượt lên mở khóa, bắt đầu dùng ngón tay ấn số Thẩm Mộng Hi, sau khi bên nhau với Thẩm Mộng Hi, cô cũng đã cố gắng ghi nhớ số Thẩm Mộng Hi, nhưng cuối cùng lại như thế này...

Tay dính không ít máu, dính chút chút lên điện thoại An Mộ Ca, tạo thành những dấu vân tay máu, cộng với áo trắng Lạc Khuynh Nhan cũng dính ít máu, để cho cô tăng thêm không ít cảm giác thê mỹ kỳ ảo, An Mộ Ca nhìn có chút si mê. Cô ôm chặt lấy Lạc Khuynh Nhan, để chị ấy có thể yên tâm tựa vào ngực mình, lúc này cô thậm chí đã quên mục đích ban đầu của mình.

Lúc này, Thẩm Mộng Hi đang chuẩn bị lên máy bay, bỗng di động hiện lên một dãy số lạ, nàng không chút suy nghĩ nghe máy.

"Xin chào, xin hỏi là ai?"

Tiếng Thẩm Mộng Hi ẩn ẩn tức giận, tốt nhất có liên quan đến Nhan nhi, nếu không đừng có trách tôi không nể mặt.

"Em đây."

Lạc Khuynh Nhan mở miệng, bây giờ cố gắng cô cũng chỉ nói được mấy chữ, có thể thậm chí không nói được một câu.

"Nhan nhi? Nhan nhi em không sao chứ?"

Thẩm Mộng Hi rất vui mừng, Nhan nhi của nàng lại liên lạc cho nàng, nàng còn tưởng rằng mình sẽ không tìm được cô ấy.

Giọng Lạc Khuynh Nhan rất yếu, nhưng cô vẫn cố gắng mở đôi môi.

"Em muốn, gặp chị, ngoài ra, em, không sao, chị đừng để, cảnh sát, tìm em, khắp nơi nữa, chiều nay, hai giờ, chúng ta, gặp ở cà phê Na Uy, em có chuyện, hỏi chị."

Sau khi nói xong, Lạc Khuynh Nhan liền cúp máy, sau đó để cho An Mộ Ca tắt máy.

Thẩm Mộng Hi cảm nhận được giọng Lạc Khuynh Nhan nghe hơi không được rõ, lại còn đứt quãng, không biết do tín hiệu điện thoại có vấn đề hay thính giác mình có vấn đề, nhưng nàng cảm thấy Lạc Khuynh Nhan lãnh đạm với mơ hồ tức giận, nàng hiểu rất rõ Lạc Khuynh Nhan, nhưng rõ ràng sáng nay còn tốt. Lạc Khuynh Nhan không thích nàng quá khoe khoang, cũng không thích tùy ý sử dụng quyền lực, có lẽ vì vậy nên em ấy mới tức giận, Thẩm Mộng Hi chỉ đành tìm cớ cho Lạc Khuynh Nhan, nhưng em ấy muốn hỏi mình gì nhỉ? Chẳng lẽ em ấy đã biết? Thẩm Mộng Hi ngạc nhiên, không đâu, mình cũng mới biết đây, hơn nữa còn chưa xác định, em ấy làm sao biết được?

Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại Thẩm Mộng Hi, bọn họ cũng rút người về, cục trưởng mỗi phân cục đều có chút chán nản, vốn có thể mượn lần này kết giao với Lục tướng quân, kết quả tìm được người rồi...

Bác sĩ tư của An Mộ Ca đến phòng riêng xong, cho Lạc Khuynh Nhan mấy loại thuốc cầm máu thượng hạng, phân phó một vài lưu ý xong thì rời đi, bác sĩ tư lần này của An Mộ Ca là người Trung Quốc, cho nên Lạc Khuynh Nhan cũng hiểu, nhưng cô vốn không có chú ý nghe, chỉ nắm chặt cây bút nghi âm trong tay, toàn thân run lên. Cô phẫn nộ, cũng bi ai, cũng hết sức thống hận Thẩm Mộng Hi gạt cô 5 năm qua, thì ra, tất cả chuyện này đều do một tay chị ấy lên kế hoạch, mình chỉ là con búp bê của chị ấy mà thôi, chị ấy nói yêu mình, trong khi đó lại hủy hoại tất cả của mình.

An Mộ Ca cho phục vụ dọn dẹp phòng xong, hai người ngồi trên sa lông, An Mộ Ca một tay chống cằm nhìn Lạc Khuynh Nhan vịn tay ghế tựa vào sa lông trầm ngâm, cô không hiểu được Lạc Khuynh Nhan lúc này, rõ ràng vừa rồi rất tức giận, bây giờ lại khôi phục bình tĩnh, không, phải nói là mặt hồ không chút gợn sóng, nếu không phải tự mình nhìn thấy chị ấy, vốn sẽ không cảm thấy được chị ấy đang hiện diện.

"Chị chuẩn bị như thế nào? Lấy tính cách chị ta sẽ cho chị đi sao?"

An Mộ Ca thật sự không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, qua một lúc không khịn được mở miệng hỏi.

Lạc Khuynh Nhan không có động tĩnh, thậm chí cả một tiếng hừ nhẹ cũng không có.

An Mộ Ca cảm thấy có chỗ không đúng, cô dời đầu lại gần.

"Lạc Khuynh Nhan?"

Cô vỗ nhẹ tay Lạc Khuynh Nhan một cái, nhưng vẫn không có động tĩnh. Cô vội vàng vén làn tóc xanh Lạc Khuynh Nhan qua một bên, để cho mình có thể thấy rõ khuôn mặt Lạc Khuynh Nhan lúc này, như vậy cô mới chắc chắn Lạc Khuynh Nhan có phải bị ngất xỉu hay bị sốc không.

"Ngủ rồi?"

Khóe miệng An Mộ Ca co giật, cô ôm Lạc Khuynh Nhan qua, dò xét hơi thở cô ấy, sau đó nhìn các loại biểu hiện, là Lạc Khuynh Nhan đang ngủ.

Cũng không thể trách Lạc Khuynh Nhan, chị ấy vốn đã rất mỏi mệt, lại còn bị những chuyện này kích thích, thần kinh liên tục căng thẳng, rơi vào tình trạng khẩn trương, sau khi bình tĩnh lại, dựa vào sa lông bằng da mềm mại, mặc dù không thả lỏng, nhưng các dây thần kinh cũng không còn căng chặt như trước, cho nên vô tình ngủ thiếp đi.

An Mộ Ca nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc của Lạc Khuynh Nhan.

"Lần này, chị sẽ thuộc về em, Thẩm Mộng Hi có thể cột chị bên cạnh, để chị yêu chị ta, đương nhiên em cũng có thể, sớm muộn gì chị cũng yêu em."

An Mộ Ca ngưng mắt nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần của Lạc Khuynh Nhan, thì thầm, thậm chí chính cô cũng không nghe rõ tiếng của mình.

Khoảng 1h30 chiều, Thẩm Mộng Hi vội vã chạy đến phòng cà phê, lúc bấy giờ Lạc Khuynh Nhan sớm đã tỉnh lại, cũng thay bộ quần áo An Mộ Ca mua, không tìm thấy bất kỳ sự xuất hiện của cơn giận dữ nào, y như Lạc Khuynh Nhan của lúc tiễn bước Thẩm Mộng Hi vào cửa kiểm tra an ninh. Cô cười yếu ớt nhìn Thẩm Mộng Hi, ngoắc ngoắc tay, để Thẩm Mộng Hi vào phòng riêng, trên bàn sớm đã bày nước uống với chút đồ ngọt tráng miệng, như thể tất cả giống như bình thường khi hai người uống trà chiều vậy.

Khi phục vụ ra ngoài và khóa cửa lại, Thẩm Mộng Hi tiến tới ôm Lạc Khuynh Nhan, ở bên tai cô nói nhỏ.

"Nhan nhi, em làm chị sợ muốn chết, em có biết chị lo lắng cho em thế nào không? An Đức Mỗ có tìm đến em không?"

Người của nàng vừa liên lạc cho nàng, tất cả đều bị thương nhẹ, cô trách phạt mấy câu, rồi để họ trở về chỗ Lục Chấn Thiên nhận phạt, sau đó lại mang theo một nhóm người số lượng nhiều hơn đến.

Thần sắc Lạc Khuynh Nhan ảm đạm, ánh mắt không tập trung nhìn Thẩm Mộng Hi, cô chỉ muốn ở trong lồng ngực tham luyến cái ôm ấm áp thêm một chút nữa, vài khoảnh khắc nữa thôi, cô sẽ nói vĩnh việt cái ôm trong lồng ngực này.

"Nhan nhi, em muốn hỏi chị chuyện gì?"

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan không ôm trả, cũng không nói gì, nàng lúc này mới nhớ, Lạc Khuynh Nhan hình như có chuyện muốn hỏi mình.

Lạc Khuynh Nhan khẽ đẩy Thẩm Mộng Hi, tỏ ý để nàng buông mình.

"Đi, ngồi xuống."

Lạc Khuynh Nhan nói chữ nào, cũng xuất hiện bộ dáng cực kỳ lạnh lùng.

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan khôi phục bộ dáng xa xăm bản thân không thể chạm đến, trong lòng hoảng loạn khẩn trương, nàng đâu có làm sai điều gì? Nhưng nàng vẫn vâng lời ngồi đối diện Lạc Khuynh Nhan, đối diện đôi mắt trống rỗng của cô.

"Tại sao vậy?"

Lạc Khuynh Nhan nhấp cà phê, mặt không lộ biểu cảm hỏi.

Thẩm Mộng Hi mờ mịt hỏi.

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao, phải cho người, đụng xe, của cha mẹ em?"

Giọng điệu Lạc Khuynh Nhan không nóng không lạnh, giống như đang hỏi hôm nay Thẩm Mộng Hi ăn cơm chưa...

Thẩm Mộng Hi không phản ứng kịp, trong trí nhớ của nàng nàng chưa bao giờ cho người làm chuyện như vậy, do đó Lạc Khuynh Nhan nói, nàng ngơ ngác ngẩn người tại chỗ.

"Gì cơ?"

"Chị có biết, lúc em thấy, cha, cha, đang nằm an tĩnh, trong nhà xác, cho dù, đã đậy, vải trắng lại, miệng cha, vẫn không ngừng rỉ, máu..."

Lạc Khuynh Nhan không cách nào quên được hình ảnh đó, khi cô nhận được điện thoại từ bệnh viện liền vội vã đến, cha cô, người từ ái luôn cười híp mắt kể chuyện cười cho cô bị nhân viên làm việc ở đây đậy vải trắng lại đẩy vào nhà xác, gương mặt vốn tuấn tú lại đầy mảnh vụn thủy tinh, cũng không thấy rõ cái đã từng là mặt mũi nữa, toàn bộ khuôn mặt trông rất dữ tợn, giống như khuôn mặt của một con yêu tinh vậy. Nhưng cô vẫn nhận ra được, người đang nằm ở kia là cha cô, người cha thương yêu cô da diết.

Cô thấy khóe miệng Lạc Hâm vẫn không ngừng tràn ra máu, cô cầu xin nhân viên cứu lấy cha.

"Cầu xin chú, ông ấy thật sự còn sống, chú nhìn nè, ông ấy còn hộc máu không ngừng, ông ấy chưa chết, ông ấy còn sống, thật đó, cháu cầu xin chú mà..."

Lạc Khuynh Nhan cuối cùng quỳ xuống, tóm lấy gấu quần của người nhân viên kia van nài...

Nhưng người nhân viên nọ lại nói với Lạc Khuynh Nhan, Lạc Hâm tông vào nội tạng, đã vỡ, lúc đến bệnh viện ói không ít máu, mấy thứ này chỉ là máu còn lưu lại bên trong theo mép chảy ra...

Người kia dùng không ít từ ngữ chuyên môn an ủi thân nhân người chết để an ủi, nhưng Lạc Khuynh Nhan không nghe, cô cảm thấy rõ ràng cha vẫn chưa chết, nhưng tại sao những người đó lại không cứu cha?

Cuối cùng nhân viên cảm thấy mệt mỏi, cho dù là thiếu nữ như hoa như ngọc quỳ xuống xin hắn, nhưng những loại chuyện thế này hắn đã thấy quá nhiều, thân nhân người chết chỉ là nhất thời không tiếp nhận được, qua một lát sẽ chấp nhận thực tế.

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Đây là ngược mọi người hay là ngược tác giả, tự viết đến cuối cùng, mình viết mà mình lại khóc, ta nhớ đến ba ta.... (rút khăn giấy)

Được rồi, lau nước mắt, mọi người cứ từ từ bình luận đen thui thùi lùi, tác giả đau lòng tiếp...

Ê đích tờ : Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, tác giả Băng Ngôn, ta biết số phận ta và bạn đọc những chap sau, cũng thương tâm không kém tác giả đâu, huhu... (rút khăn giấy củatác giả), bởiHEnênta mới ráng edit đấy (lạirútkhăngiấy), thỉnhtácgiảngượctaítítlại ahh (rút tiếp... hếtxừrồi...) huhu...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đế Hậu Thế Vô Song