Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lạc Khuynh Nhan theo bản năng quay đầu kiểm tra, An Mộ Ca đứng ngoài cửa xe gần bên ghế lái, lúc này em ấy đang mỉm cười, nhẹ nhàng gõ cửa kiếng xe để lấy sự chú ý của cô. An Mộ Ca có chút thay đổi, vốn là tóc thẳng màu sợi đay uốn thành tóc quăn, quần áo phối hợp thành thục hơn trước kia rất nhiều, trông như công chúa búp bê vậy, vẻn vẹn chưa đầy một tháng, không nhìn ra chút nào dấu vết của thần sắc ngày hôm đó, tựa như các cô đã trở lại những ngày mới quen biết nhau.

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan đã chú ý thấy cô, vì vậy hướng Lạc Khuynh Nhan nở nụ cười ngọt ngào, dùng tay ra dấu Lạc Khuynh Nhan tỏ ý cô muốn lên xe.

Lạc Khuynh Nhan thấy nụ cười An Mộ Ca, trong lòng khó hiểu có chút sợ hãi, lại nhớ lời Thẩm Mộng Hi, trong lúc nhất thời ngờ người không có bất kỳ phản ứng.

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan trong lòng đề phòng mình, hai con ngươi hơi thâm trầm, cô bình tĩnh, kéo trượt mở điện thoại, sau đó mở tin nhắn bắt đầu soạn tin.

Qua mấy giây, An Mộ Ca để điện thoại mình gần kiếng xe, tỏ ý Lạc Khuynh Nhan nhìn nội dung tin nhắn mình viết.

Lạc Khuynh Nhan nghiêng người đến, thấy rõ nội dung tin nhắn của An Mộ Ca, trong lòng trầm lặng, hai con ngươi thoáng qua một tia đau đớn, nhưng mà cô vẫn ấn nút mở khóa, cho An Mộ Ca lên xe.

Sau khi An Mộ Ca nghe tiếng mở khóa, khóe miệng vén lên nụ cười quỷ dị không dễ dàng phát hiện, Lạc Khuynh Nhan đọc tin nhắn ở gần, chưa xác nhận độ chân thật đã cho cô lên xe, cho thấy Lạc Khuynh Nhan rất quan tâm đến vấn đề này.

An Mộ Ca thuận thế ngồi vào xe, cô bình tĩnh thắt dây an toàn dưới ánh nhìn khám xét của cô ấy, sau đó mới quay đầu nhìn về Lạc Khuynh Nhan.

"Em muốn nói gì?"

Lạc Khuynh Nhan lạnh lùng mở miệng, cô không biết từ đâu An Mộ Ca biết chuyện này, nhưng chắc chắn lần đến này An Mộ Ca tuyệt đối có chuẩn bị, có khả năng lần kẹt xe này chính là em ấy gây ra, cảnh kẹt xe này không được hợp lý, rõ ràng thủ đoạn em ấy cũng tương tự Thẩm Mộng Hi.

An Mộ Ca ngơ ngác nhìn Lạc Khuynh Nhan, cũng không nói gì, một lát sau, cô cầm lấy điện thoại Lạc Khuynh Nhan đặt trên rãnh.

Vốn trong lòng Lạc Khuynh Nhan đã khẩn trương, thấy An Mộ Ca sau khi vào xe không nói gì liền lấy di động của cô đi mất, đột nhiên cảnh giác, chuẩn bị giựt lại điện thoại.

"Trả lại chị."

Lạc Khuynh Nhan không thắt dây an toàn, vươn người qua chuẩn bị đoạt lại điện thoại.

An Mộ Ca lanh tay lẹ mắt, cô lập tức mở cửa xe ném điện thoại ra ngoài. Xe Lạc Khuynh Nhan đậu gần hàng rào, An Mộ Ca ném vô cùng chính xác, không có chút bất ngờ nào điện thoại nhanh chóng rơi xuống sông.

"Lạc Khuynh Nhan, đừng lo lắng, em không có ác ý với chị, em chỉ muốn nói chân tướng sự thật với chị thôi."

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan chuẩn bị ra ngoài, nhanh chóng nói.

Lạc Khuynh Nhan quay đầu, cực kỳ lạnh lùng nhìn An Mộ Ca.

"Cảnh kẹt xe này là em gây nên phải không?"

An Mộ Ca không từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Người Thẩm Mộng Hi phái đi bảo vệ chị đã bị người của em chặn lại phía sau đám đông, hơn nữa 2 người đã rơi xuống sông, nhưng mà chị không cần phải lo lắng, em không giết người, bọn họ đều là lính đặc chủng, mấy thứ này đối với họ chẳng là gì."

An Mộ Ca giải thích.

"Vậy em muốn nói gì với chị? Em đã biết chuyện gì à?"

Trong lòng Lạc Khuynh Nhan càng khẩn trương, người của Thẩm Mộng Hi lại bị An Mộ Ca chặn lại, vậy lần đến này chẳng phải An Mộ Ca đã có chuẩn bị? Cô không ngờ công tước An Đức Mỗ lại lấy tài liệu khác ra uy hiếp cô, hơn nữa điện thoại đã bị An Mộ Ca ném đi, Thẩm Mộng Hi sẽ không liên lạc cho cô được, nơi này lại gần sân bay, cô lo lắng mình sẽ bị An Mộ Ca cưỡng ép mang sang Pháp.

An Mộ Ca nhìn thần sắc Lạc Khuynh Nhan lo lắng đề phòng, tay đặt trên đùi siết chặt, hít một hơi thật sâu.

"Số di động của chị đã thay đổi, em tìm một thời gian dài cũng không tìm được số của chị, hơn nữa trong máy chị có thiết bị theo dõi, cho nên em mới vứt đi."

Cô dừng lại, rồi nói.

"Chị không cần lo lắng, em sẽ không mang chị qua Pháp, em không thích sử dụng sức mạnh, mặc dù em vẫn còn yêu chị, nhưng em cũng hy vọng chị sẽ cam tâm tình nguyện theo em qua Pháp."

"Chị chuẩn bị kết hôn với Thẩm Mộng Hi rồi, cho nên... Mộ Ca, thật xin lỗi."

Lạc Khuynh Nhan lắc đầu, lần này cô đối mặt An Mộ Ca cũng không còn áy náy trong quá khứ, bởi vì cô biết An Mộ Ca đã hồi phục rất tốt, nếu không đã chẳng nghĩ ra mưu kế như vậy.

An Mộ Ca sau khi nghe, hai con ngươi xanh thẳm thoáng qua một tia độc ác, nhưng rất nhanh được che giấu, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan cảm thấy nguy hiểm, cô mở cửa xe sẵn sàng, nhưng cái chân đã không chạm đất, chỉ cứng ngắc tại đó.

"Chị không muốn biết chân tướng sự thật mà em sẽ nói à? Hay chị ngu ngốc vẫn sẵn lòng cho người ta đùa giỡn, em làm vậy cũng chỉ muốn chị biết được đối tượng chị sắp kết hôn là loại người gì!"

An Mộ Ca không ngăn cản hành động của Lạc Khuynh Nhan, trong lòng cô biết rõ Lạc Khuynh Nhan đối với vấn đề này cực kỳ coi trọng.

Lạc Khuynh Nhan quay đầu, lạnh lùng nói.

"Chị ấy là người thế nào chị biết, không cần em đến để nhắc nhở, em rốt cuộc có nói hay không, không nói mời xuống xe."

Cô không muốn nghe bất kỳ ai nói Thẩm Mộng Hi không đúng, cho dù trước kia Thẩm Mộng Hi đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, nhưng sau tất cả chị ấy vẫn là người yêu của mình, che chở là cần thiết.

"Nơi này không tiện, chúng ta qua tiệm cà phê kia đi, em đã đặt chỗ rồi."

An Mộ Ca cũng không thèm để ý thái độ Lạc Khuynh Nhan, thờ ơ ngồi trên ghế nói.

Lạc Khuynh Nhan không muốn theo An Mộ Ca, nhưng chuyện này đối với cô rất quan trọng, hơn nữa nghe giọng An Mộ Ca, chuyện này cũng có liên quan Thẩm Mộng Hi.

"Em nói ở đây thì có vấn đề gì à?"

"Đợi một lát chị phải lái xe, tâm tình không tốt sợ sẽ ảnh hưởng chị gây tai nạn thôi, đến lúc đó chúng ta đều có chuyện rồi."

An Mộ Ca nhướng mi, khóe miệng giơ lên.

Lạc Khuynh Nhan trong đầu không yên, rốt cuộc chuyện gì sẽ ảnh hưởng tâm tình cô, nhưng là chuyện này không phải không có khả năng với cô. Lạc Khuynh Nhan thắt dây an toàn lần nữa.

"Nơi này còn kẹt xe làm sao đi?"

An Mộ Ca thấy ở đây thật sự kẹt cứng, cầm điện thoại gửi một đoạn tin nhắn, lập tức một nhóm cảnh sát giao thông xuất hiện sơ tán đám người, không quá mười phút, con đường bắt đầu khôi phục bình thường, nhưng Lạc Khuynh Nhan nhìn qua gương chiếu hậu đám đông vẫn không di tản, có vẻ như càng đông hơn trước.

Lạc Khuynh Nhan xuống xe hỏi cảnh sát giao thông phía sau là tình huống gì, cảnh sát giao thông nhìn An Mộ Ca ngồi trong xe bên cạnh ghế lái, mới lên tiếng.

"Phía sau có băng đảng đánh nhau, chúng tôi sẽ đi ngăn cản..."

An Mộ Ca cười nói.

"Anh lui xuống đi, nhớ đừng thương tổn bọn chúng, nhưng phải tận lực kéo dài thời gian."

Cô cũng không giả bộ, người của cô thì là người của cô, dù sao với sự khôn khéo của Lạc Khuynh Nhan sớm muộn gì cũng biết.

Tay cảnh sát giao thông gật đầu, cung kính nói.

"Xin An Đức Mỗ tiểu thư an tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm xong."

An Mộ Ca phất tay, tay cảnh sát lập tức lui xuống, mang theo đám cảnh sát giống hắn vọt vào đám người.

"Đám băng đảnh đánh nhau kia chính là người của em và Thẩm Mộng Hi, có điều chị cũng nghe rồi, em không gọi người của em tổn thương họ, và mấy tay cảnh sát giao thông kia cũng là giả, chị không cần suy nghĩ quá nhiều."

An Mộ Ca mặt không thay đổi giải thích với Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan không để ý An Mộ Ca, cô hiện đang nghiêm túc lái xe, cô chỉ để ý chuyện kia, hơn nữa thân thủ những người kia cô cũng biết, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện gì, hơn nữa ở đây là địa bàn của họ, muốn toàn thân rút lui dễ như trở bàn tay.

Vệ sĩ Thẩm Mộng Hi vì không có cách nào liên lạc những người khác, chỉ có thể đánh một mình, đám lính đánh thuê kia tấn công quá mạnh mẽ, gần như từng chiêu đều là trí mạng, bọn họ chỉ có cách né, vốn không thể chống lại, mà người tụ tập xem ngày càng nhiều, bọn họ vốn cũng không thể chạy, bởi vì phần lớn những kẻ đó đều cùng một bọn với lính đánh thuê, bởi vì một trong số họ đã cố gắng tách đám đông, nhưng ngay lập tức bị người trong đám đông bắt giữ, sau đó một bàn tay bị ấn xuống đất.

Lúc bấy giờ, mấy tay cảnh sát giao thông kia ung dung thong thả chen vào đám người, lúc này vệ sĩ Thẩm Mộng Hi đều đã lực bất tòng tâm, muốn tránh cũng không thể tránh được những đòn tấn công của lính đánh thuê.

Lúc này gã đàn ông mặt thẹo dùng dư quang liếc thấy cảnh sát, nói một câu Campuchia, sau đó bắt đầu hướng về đám người, mà đám người cũng tự động nhường ra lối đi, bọn họ nhảy xuống cầu càng nhanh càng tốt, trong một phút tất cả lính đánh thuê đều biến mất dưới lòng sông.

Mấy tay cảnh sát giao thông mời vệ sĩ Thẩm Mộng Hi xuất trình giấy tờ, họ lấy ra minh chứng mình là quân đội của Lục Chấn Thiên cũng không hiệu quả, những cảnh sát giao thông này không muốn đưa họ về đại đội cảnh sát, họ muốn gọi điện cũng bị bác bỏ, hơn nữa dù họ muốn sử dụng vũ lực, đối phương cũng lập tức rút súng hướng về phía họ, số cảnh sát giao thông có ít nhất năm sáu chục, thường thường cho dù có tại nạn rất lớn đi nữa đại đội cảnh sát giao thông cũng rất khó điều động lượng người lớn như vậy, hơn nữa người nào cũng đeo súng, dù sao bọn chúng cũng không phải hình cảnh. Cho nên họ liền biết những kẻ này đang tận lực trì hoãn thời gian, nếu phản kháng có thể sẽ bị hạ gục, hơn nữa bọn chúng có phải cảnh sát giao thông thật không, họ rất khó làm rõ, dù sao đồng phục chúng có số hiệu, thậm chí giọng điệu với tác phong cũng không khác biệt mấy với cảnh sát giao thông chân chính.

Bầu không khí giằng co, bọn họ biết trong vòng mấy dặm mình đã bị bao vây, rất khó thoát thân, cho dù thường dân cũng đã bị bao vây bên trong, không thể chen ra ngoài, nơi này đã hình thành hàng trăm người, thậm chí là hàng ngàn người bao vây.

Lúc này, Lạc Khuynh Nhan đã đậu xe theo An Mộ Ca vào phòng riêng, đợi phục vụ phục vụ cà phê còn có đồ ngọt tráng miệng, An Mộ Ca mới khoan thai mở đầu.

"Chị ăn sáng chưa? Bây giờ cũng sắp mười giờ, nếu chưa ăn thì nhanh ăn đi!"

Đợi một lát chị biết nội dung câu chuyện rồi sợ ăn không vô đó.

"Ăn rồi, mỗi ngày Hi tỷ tỷ đều làm cho chị ăn."

Lạc Khuynh Nhan chỉ nâng ly cà phê lên nhẹ nhàng thổi.

"A, chị ấy đối chị trái lại rất tốt, nhưng mà phải vậy thôi, chị ấy cũng nên làm chút gì đó để chuộc tội lỗi của mình."

An Mộ Ca chỉ thả viên đường vào cà phê, sau đó nhẹ nhàng khuấy bằng thìa.

"Em rốt cuộc muốn nói gì, em đã biết chuyện gì?"

Lạc Khuynh Nhan không nhẫn được nói, cô nghe không quen giọng điệu giễu cợt của An Mộ Ca.

An Mộ Ca mỉm cười, vẻ mặt vô tội, cô lấy ra một cây bút đưa đến trước mặt Lạc Khuynh Nhan.

"Đây là bút ghi âm, nội dung bản chính em đã sao chép, chị tự mình nghe đi, như vậy để chị biết mình sắp gả cho loại người gì!"

Lạc Khuynh Nhan do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy cây bút ghi âm...

Thẩm Mộng Hi xuống máy bay liền mở di động lên chuẩn bị liên lạc Lạc Khuynh Nhan, mới tách ra vẻn vẹn chưa đầy hai tiếng, nàng đã nhớ mong Lạc Khuynh Nhan rồi, nàng yêu Nhan nhi của nàng tha thiết. Nhưng sau khi bật nguồn lại nhận được tin nhắn, sau khi xem nàng nhất thời hoảng sợ, liên lạc cho đội trưởng đội vệ sĩ, kết quả không thể gọi được, điện thoại của những người khác cũng rơi vào trạng thái không thể gọi.

Thì ra, hai người rơi xuống sông và tàu thuyền tuần tra đều bị chặn lại, thuyền tuần tra cũng là người An Mộ Ca, bọn họ trên tàu không chút đề phòng đã bị đánh ngất.

Nàng vội vã liên hệ Lục Chấn Thiên, để Lục Chấn Thiên điều động nhân viên ở Hoành Giang thị, hơn nữa điện thoại Lạc Khuynh Nhan cũng trong trạng thái tắt máy, Lục Chấn Thiên nói với nàng, thiết bị theo dõi cho thấy vị trí Lạc Khuynh Nhan không có bất kỳ thay đổi, xem ra điện thoại Lạc Khuynh Nhan đã bị bọn họ phá hủy.

Tuy nhiên ông đã lợi dụng các mối quan hệ đặt cho Thẩm Mộng Hi tấm vé nhanh nhất bay về Hoành Giang thị, nếu phái trực thăng quân dụng, tốc độ cũng không hơn máy bay, nếu máy bay chiến đầu thì phải xin, cho dù ông có máy bay chiến đấu tư nhân cũng không dám công khai lấy dùng.

Thẩm Mộng Hi lòng như lửa đốt, bây giờ nàng ước mình có cánh để bay trở lại, nàng cũng liên hệ vợ chồng Ôn Kiến Quân, Lạc Khuynh Nhan cũng không ở nơi đó, chỉ có khả năng duy nhất, bây giờ Lạc Khuynh Nhan đã mất đi tự do.

Người của Lục Chấn Thiên ở Hoành Giang thị đã liên hệ cảnh sát, lấy quyền lực của ông, cảnh sát liền lập tức cử toàn lực đi tìm Lạc Khuynh Nhan, nhưng vẫn dựa theo phân phó của ông, cũng không quấy rầy vợ chồng Ôn Kiến Quân, tránh cho bọn họ lo lắng.

Thời gian từng giây từng phút đang trôi qua, Lạc Khuynh Nhan liên tục cuối đầu nghe nội dung trong bút ghi âm, làn tóc xanh thật dài che đi khuôn mặt cô, để An Mộ Ca không thể nhìn thấy biểu tình, nhưng khóe miệng An Mộ Ca lại dương lên độ cong càng lớn.

Cho đến khi nội dung bút ghi âm ngừng lại, An Mộ Ca đợi một lúc mới mở miệng.

"Lạc Khuynh Nhan, giờ chị đã hiểu rồi chứ?"

Có điều An Mộ Ca cũng ngạc nhiên một chút, lấy thể chất yếu ớt của Lạc Khuynh Nhan, nghe thấy những nội dung này lại không ngất xỉu, cô còn cho bác sĩ riêng tùy thời chuẩn bị xông vào để cấp cứu.

Lạc Khuynh Nhan không trả lời em ấy, cô chẳng qua chỉ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn cây bút thu âm trong tay mình, nhưng hai con mắt không chút nào che giấu tản mát ra thù hận.

Lại để một người như Lạc Khuynh Nhan có thể sinh ra thù địch? An Mộ Ca ngạc nhiên lần nữa.

Lạc Khuynh Nhan nở nụ cười, giọt lệ từ khóe mắt cô rơi xuống, nhưng cũng chỉ rơi một giọt, tiếp theo miệng nôn ra máu, từng giọt rơi vào cà phê, hòa quyện với cà phê đục ngầu.

"Lạc Khuynh Nhan, chị có sao không? Em đi gọi bác sĩ."

An Mộ Ca sợ hãi, cô không ngờ chuyện này sẽ làm Lạc Khuynh Nhan hộc máu, cho dù như vậy cô cũng không muốn Lạc Khuynh Nhan gặp chuyện.

"Lấy ở đâu thứ này?"

Lạc Khuynh Nhan mặt không biểu lộ cảm xúc mở miệng, giọng điệu mơ hồ.

An Mộ Ca không nghe rõ, chuẩn bị gọi điện cho bác sĩ tư của cô tiến vào.

Bỗng Lạc Khuynh Nhan chợt đứng dậy, nổi điên hất ngã toàn bộ cái bàn, nhất thời bầu không khí trong phòng riêng rơi vào quỷ dị, mặt đất đầy những mảnh vỡ thủy tinh, cũng như cà phê đục ngầu và những mẫu bánh vụn màu đã đổi sắc.

"TÔI, HỎI, CÔ... THỨ NÀY, LẤY Ở ĐÂU?"

Lạc Khuynh Nhan cầm bút ghi âm trong tay hướng An Mộ Ca, nói ra từng chữ một, mà máu tươi trong miệng tràn ra ngày càng nhiều, tô lên cổ áo trắng.

An Mộ Ca lúc này mới nhận ra, Lạc Khuynh Nhan là cắn rách lưỡi của mình, bởi vì nỗi đau đớn sẽ giúp chị ấy tỉnh táo, mới để chị ấy không ngất đi vì sốc, cắn lưỡi không đủ để chết người, nhưng sẽ cực kỳ đau đớn.

-----------------------------------------------------------

Tuôi tu, tuôi không nổi giận, ơ mi thồ phồ, sắc tức thị không, không tức thị sắc, ủa lộn, tâm tĩnh tĩnh tâm, tâm an điều lành đến, hít nhẹ vào, thở nhẹ ra, inner peace... ... ...

.

.

.

*Bà nội nhai trầu* lộn cái bànnnnnnn!!!

................!!!!!

P/S : Khóc thiệt, coi khúc này khóc thiệt, truy đến tận cùng lỗi là của ai?!... mặc kệ là cái gì, chỉ cần thật lòng yêu thì sẽ cho đối phương MỘT cơ hội giải thích, tự nhiên nhớ đến câu nói trong truyện Bằng Y Úy Ngã.

Băng Ngôn ở phương Bắc, *gập người* thỉnh thỉnh hoàn phần 2 a TvT, tự nhiên muốn biết An Mộ Ca với ngự tỷ của cậu ấy như thế nào, chứ cứ bám Lạc Khuynh Nhan mãi sao có được hạnh phúc, cho dù Lạc Khuynh Nhan hận Thẩm Mộng Hi đi nữa thì cũng sẽ không yêu An An, không yêu nghĩa là không yêu, biết làm sao, ông nội công tước là ví dụ sống đó.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mỹ Nữ Tổng Giám Đốc Cao Thủ Mạnh Nhất