Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 106

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Những ngày này, Thẩm Mộng Hi có đi nhà Ôn Kiến Quân thăm hỏi Lạc Khuynh Nhan, nhưng Lạc Khuynh Nhan luôn tránh không gặp, thậm chí nếu gặp, giọng điệu cũng vô cùng lạnh lùng. Thẩm Mộng Hi không lấy ra được chứng cớ chứng minh mình trong sạch, nhưng nàng đã cho người đi tìm người nhà tài xế gây tại nạn năm đó, cũng như người nhà bà chủ quầy bar, hi vọng có được thu hoạch, nhưng nàng biết nói với Lạc Khuynh Nhan những chuyện này cũng không giúp được gì, dù sao trong ghi âm có giọng nàng, nàng nói vậy cho Lạc Khuynh Nhan, không gì hơn là muốn Lạc Khuynh Nhan không cảm thấy nàng ngụy biện...

Vương Tú Phương cũng tìm Thẩm Mộng Hi nói chuyện, bà cảm thấy hai chị em đang tốt lành, sao đột nhiên trở nên lạnh nhạt xa lạ, hơn nữa rõ ràng thấy Lạc Khuynh Nhan không để ý tiểu Mộng, cho nên bà tìm hiểu tình hình với Thẩm Mộng Hi trước. Thẩm Mộng Hi cũng không nói bất kỳ điều gì, chỉ nói xảy ra chút mâu thuẫn, nàng chọc cho Lạc Khuynh Nhan không vui, cho nên Lạc Khuynh Nhan giận dỗi không để ý nàng những ngày này, qua mấy ngày bớt giận rồi sẽ tốt. Mặc dù Vương Tú Phương cảm thấy Lạc Khuynh Nhan không phải người hẹp hòi như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, giữa bọn trẻ dù xảy ra mâu thuẫn gì đi nữa, người lớn bọn họ cũng không thể quản quá nhiều.

Những ngày qua Lạc Khuynh Nhan đều ở nhà Ôn Kiến Quân, dưới nhà ông cũng có người của nàng bảo vệ, nhưng cơ thể nàng gần đây phản ứng ngày càng căng thẳng, cộng thêm ngày đêm điều tra mệt mỏi, cơ thể gánh vác đã sắp đến cực hạn. Mỗi lần nằm trên giường trong căn hộ nàng đều không ngủ được, nhớ giọng Lạc Khuynh Nhan, nhớ hương vị và nhiệt độ cơ thể em ấy, nhớ mong em ấy xúc động không ngừng. Nhớ lại cuộc sống đẹp như mơ một tháng qua, nàng cảm thấy khó tin, sợ sẽ tỉnh mộng, nàng với Lạc Khuynh Nhan vẫn là người cứ đuổi, kẻ cứ trốn... Có khi nửa đêm nằm mơ, nàng sẽ giựt mình tỉnh giấc, chỉ có tiếp xúc với nhiệt độ thân thể bên cạnh, nàng mới có thể ngủ tiếp.

Nhưng mãi cho đến hôm nay, nàng đã tỉnh mộng lần nữa, bị đánh cho trở lại nguyên hình, Lạc Khuynh Nhan không để ý đến nàng, nhưng nàng đã không còn dám cưỡng ép Lạc Khuynh Nhan, cũng không muốn sử dụng sức mạnh. Yêu nhau với em ấy hạnh phúc như vậy, được em ấy chủ động hôn, phập phồng bất tận, sau khi hoan ái, lúc nằm trong vòng tay, em ấy sẽ kề vào tai mình thì thầm những lời tỏ tình nồng đậm yêu thương, những điều này Thẩm Mộng Hi có sao cũng không thể tưởng tượng được, cũng như sự ôn nhu, trái tim, nụ cười của em ấy, tất cả mọi thứ đều chân thật không giả dối, nàng muốn một Lạc Khuynh Nhan như vậy, chứ không phải một Lạc Khuynh Nhan vì cầu toàn mà thỏa hiệp.

Căn cứ theo tin tức lộ ra từ chỗ Lạc Khuynh Nhan, Thẩm Mộng Hi tìm được người nhà kẻ thu âm, vì An Mộ Ca đã cho Lạc Khuynh Nhan biết như thế, đây là người nhà cô ta đã đưa cho An Đức Mỗ, miễn là trong nước, nàng sẽ có thể tìm thấy, trừ phi bọn họ cũng giống Lạc Khuynh Nhan khi đó giấu đi tên họ, bằng không nàng chắc chắn sẽ tìm ra. Thật không may, sự thật luôn nằm ngoài mong đợi của nàng...

"Cô ta không có người nhà?"

Thẩm Mộng Hi cầm tư liệu Thiên Cửu đưa, sợ hãi hỏi.

Thiên Cửu đáp.

"Vâng, sau khi cô ta du học qua Anh Quốc, cha mẹ cổ chuẩn bị qua thăm, nhưng không may gặp tai nạn."

Cô với Thẩm Mộng Hi đều là sinh viên trường Oxford, chỉ có điều trước Thẩm Mộng Hi 2 khóa, chuyên ngành cũng khác.

"Không còn thân nhân nào nữa sao?"

Thẩm Mộng Hi hỏi.

"Có, nhưng đều không thích hợp, bởi vì năm đó sau khi cha mẹ cô ta qua đời, gia sản trong gia tộc họ rất lớn, nhưng vì cô ta chưa đầy 18 tuổi, cho nên..."

Những lời sau đó không cần Thiên Cửu nói Thẩm Mộng Hi cũng hiểu, cũng là giành nhau quyền nuôi dưỡng cô ta, nhưng cuối cùng lại không thật sự đi chăm sóc, mặc cho ở Anh Quốc tự sinh tự diệt, cho nên sau khi chết tài liệu vốn không thể rơi vào tay họ. Nhưng lời tiếp theo của Thiên Cửu làm Thẩm Mộng Hi ngạc nhiên, nhưng nàng vốn tưởng rằng người tên Allan kia dùng tiền đi làm và học bổng để duy trì mức học phí rất cao, nhưng không ngờ...

"Nhưng điều lạ là, thành tích học lúc đó của cô ta không cao, có thể nói là kém đến suýt nữa bị đuổi về nước, cũng không làm bên ngoài, nhưng học phí cũng như chi phí sinh hoạt của mình lại không bị ảnh hưởng. Vì chỉ sau khi cha mẹ chết, cô ta mới cùng vài học sinh gia cảnh khá giả ra ngoài chơi, thậm chí thuê phòng, những học sinh cùng khóa với cổ đều có ấn tượng sâu sắc về cổ."

"Viện giao* sao?"

(*nữ sinh thực hiện mại dâm)

Thẩm Mộng Hi nghi ngờ hỏi.

"Vâng..."

Thiên Cửu đáp.

"Theo thống kê, từ sau khi về nước mở quán bar, trong danh sách người yêu của cô ta có Thẩm Mộc Thu."

"Hừm, đều cùng dơ bẩn."

Thẩm Mộng Hi cảm thấy buồn nôn, ngay cả trước kia nàng thường xuyên đến hộp đêm, nhưng chỉ uống rượu nghe hát, giải tỏa áp lực, chưa bao giờ mập mờ với bất kỳ ai, thậm chí ở Anh Quốc cũng vậy. Tất cả mọi thứ của nàng, cái ôm, mối tình đầu, nụ hôn đầu, thậm chí đêm đầu tiên tất cả đều cho Lạc Khuynh Nhan, những người còn lại nàng vốn không coi trọng, nhìn cũng không vừa mắt, nàng chỉ biết đến chết cả đời dính lấy một người.

Sau khi Thiên Cửu rời đi, Thẩm Mộng Hi nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn xuất thần, năm đó cha mẹ Lạc Khuynh Nhan xảy ra tai nạn, nàng cũng nghĩ đến muốn truy xét gã tài xế giúp Lạc Khuynh Nhan, nhưng không ngờ sang ngày hôm sau hắn rớt lầu chết, nàng phản ứng cũng đã muộn, vụ án đã kết thúc, có điều như vậy cũng tốt, ngay cả khi hắn vào tù, nàng cũng sẽ nghĩ được cách cho hắn trong đó muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ có tràn đầy vui sướng Lạc Khuynh Nhan ở bên cạnh mình, ngày ngày đều dính lấy Lạc Khuynh Nhan, còn đâu thời gian suy nghĩ, trong đầu đều chứa đầy Lạc Khuynh Nhan.

Ghi âm của An Đức Mỗ rốt cuộc có được từ đâu? Trong tài liệu Allan và An Đức Mỗ hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào giao nhau, hơn nữa khi đó trở về sau công tước An Đức Mỗ vẫn không đến Anh Quốc, rốt cuộc ai đã bảo Allan ghi âm, không thể nào Allan muốn ghi âm đe dọa mình? Trước không nói nàng không có bất kỳ ân oán nào với Allan, sau nàng còn là khách tiêu thụ cao, nói thế nào cũng là khách hàng, cô ta không cần thiết hạ thủ với khách quen thường xuyên đến quán bar!

Hôm sau là giao thừa, Vương Tú Phương định đi siêu thị mua ít rau cải trở về chuẩn bị, mai có thể sẽ không kịp, khu này qua một nhà là đến siêu thị, có thể ngày mai sẽ không giành được. Nói lời chào với Ôn Kiến Quân xong, Vương Tú Phương cầm túi mua sắm ra cửa.

Lạc Khuyn Nhan vẫn đang ngủ trong nhà, những ngày qua để không nhớ lại nội dung trong bút ghi âm cô chỉ có ngủ, nhưng trong giấc mơ, cha mẹ cô luôn luôn xuất hiện, hỏi cô lý do tại sao còn tin tưởng Thẩm Mộng Hi, cho nàng cơ hội, rõ ràng nàng đã hại chết bọn họ. Cô sắp bị giấc mơ làm cho thể xác và tinh thần mệt mỏi, ra đường cứ lơ lửng bất ổn, ai nói gì cô cũng không trả lời, chỉ có đến đúng giờ cơm sáng trưa tối là ăn, sau đó nhốt mình trong phòng ngủ, không thì xuất thần, cho Ôn Kiến Quân cảm giác giống như hồn lìa khỏi xác vậy.

Mặc dù ông muốn biết giữa Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể can thiệp, bởi vì Thẩm Mộng Hi cũng không có ý muốn nói cho ông, còn Lạc Khuynh Nhan chỉ trả lời đơn giản các câu hỏi của ông, ông chỉ đành buồn tẻ nhìn, muốn giúp đỡ nhưng không giúp được, chỉ có thể ngồi im đợi tin tốt từ Thẩm Mộng Hi. Thôi, 2 đứa nhỏ cũng sắp kết hôn rồi, kết hôn có thể sẽ có chuyển biến!

Đằng sau Vương Tú Phương tự nhiên có vệ sĩ âm thầm đi theo, nhưng ít không nhiều, chỉ 3 người, nhưng họ đều rất giỏi. Lúc này, bà đang trong siêu thị với một nhóm các bà ở tuổi trung niên lựa ít thức ăn ngon với đồ Tết, vốn không nhận thấy một bàn tay đang lặng lẽ luồn vào trong túi xách bà.

Vệ sĩ nhìn thấy có một tên dáng dấp như ăn trộm lại gần Vương Tú Phương, lập tức bước đến ngăn cản, cũng đè tên trộm xuống đất, đợi bảo vệ siêu thị đến.

"Cảm ơn các cháu trai."

Sau khi Vương Tú Phương có phản ứng, liền lập tức hướng vệ sĩ cảm ơn.

Những vệ sĩ không quan tâm Vương Tú Phương, giữ tên trộm, trong khi vẫn thận trọng xem xét xung quanh.

"Hắn trộm ví của người phụ nữ này."

Bảo vệ chậm chạp đi đến, vệ sĩ sau khi giao kẻ trộm cho bảo vệ thì cất tiếng.

Vào sáng sớm khi kẻ trộm lấy điện thoại Vương Tú Phương ngã xuống đất, không ai chú ý điện thoại được ấn sớm đã mở khóa, một tin nhắn đã được gởi đi.

"Tôi không đi nổi, mau đến đón tôi."

Ôn Kiến Quân nhận được tin nhắn Vương Tú Phương, có chút ngỡ ngàng, Vương Tú Phương rất ít khi gửi tin nhắn, sao hôm nay lại gửi? Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, dù sao vẫn còn vệ sĩ Thẩm Mộng Hi ở đây chăm nom, Nhan Nhan hẳn sẽ không sao, do đó ông lấy chìa khóa xe ra cửa, nửa đường vẫn liên lạc Vương Tú Phương, chỉ nghe thấy tiếng ồn với tiếng phụ nữ trung niên la cướp, rốt cuộc có bao nhiêu khốc liệt a? Vương Tú Phương vốn không có thời gian kịp nói vài câu với Ôn Kiến Quân, sau đó điện thoại liền cúp, cướp lại tiếp tục đoạt, cứ như sợ không giật lấy được.

Sau khi Ôn Kiến Quân ra khỏi cửa, vệ sĩ Thẩm Mộng Hi cũng lần lượt phái vài người theo bảo vệ, ở lại 15 người bảo vệ các nơi gần khu vực.

"Bà ơi, đồ bà nhiều thật đấy, để cháu giúp bà mang bớt, bà sống ở nhà số mấy?"

Một giọng nói kiều mị xuất hiện.

Bà lão xách trong tay vài túi lớn mua sắm dừng lại, quay đầu nhìn về cô gái tóc ngắn bỗng xuất hiện sau bà, một cô gái xinh đẹp người lai, bỗng bà nảy sinh cảnh giác, năm mới đến có thể sẽ gặp phải tên lường gạt, ngay cả một cô gái xinh đẹp như vậy cũng có thể là tên lường gạt.

"Bà à, cháu đến thăm chú hai của cháu, chú cháu tên Ôn Kiến Quân, bà quen chú cháu không?"

Cô gái nhìn thấy lão bà cảnh giác, mỉm cười đầy vô hại, trong sáng mà chân thành.

Lão bà dừng một chút, ngay lập tức buông xuống phòng bị.

"À, cháu là cháu gái lão Ôn à?"

Lão bà cười ha ha hỏi, Ôn Kiến Quân sống ở đối diện nhà bà, là hàng xóm đã mấy chục năm, sao có thể không quen chứ?

"Đúng vậy, cha mẹ cháu đến muộn, cháu đến nhà chú trước. Nào, lão bà, để cháu giúp bà."

Cô gái như đã quen biết lão bà rất lâu cầm lấy hai túi lớn đồ ăn nhẹ và hai loại rau.

"Cảm ơn cháu nha, lão Ôn thiệt có phúc, có hai đứa cháu gái đều hiền lành xinh đẹp."

Lão bà xuất phát từ nội tâm thở dài nói, cô bé sao lại tốt bụng và có phúc thế a?

"Dạ đâu, thật ra Nhan Nhan xin đẹp hơn ạ."

Cô gái cười bẽn lẽn, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Hai người xách vật phẩm mua từ siêu thị, một đường cười cười nói nói đến cửa, vệ sĩ Thẩm Mộng Hi biết bà Lý sống đối diện nhà Ôn Kiến Quân, giao thừa sắp đến, người thân với khách sẽ đến khá nhiều, hôm nay lại là cô gái tóc ngắn, nhưng có điều họ không nhận ra cô gái này, cho nên cho rằng là cháu gái bà lão.

"Cảm ơn cháu, An An, cháu mau vào phòng đi."

Sau khi bà Lý mở cửa, nhận lấy túi mua sắm An Mộ Ca đưa, quan tâm nói.

"Dạ, lão bà, bà vào trước đi, cháu đi gõ cửa!"

An Mộ Ca hướng bà vẫy tay, cho đến khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt cô biến mất ngay sau đó.

Cô gỡ tóc giả xuống, rồi lấy tay tùy ý rủ mái tóc dài trên đầu xuống, mới đứng ngoài cửa nhà Ôn Kiến Quân gõ cửa, lúc này, là sau khi Ôn Kiến Quân ra khỏi nhà chưa đầy 5 phút.

Lúc ra cửa, Ôn Kiến Quân có nói với Lạc Khuynh Nhan, nhưng Lạc Khuynh Nhan không nghe thấy, lại nghe tiếng gõ cửa, cũng biết có lẽ ông đã đi ra ngoài, chỉ là sau một thời gian cô mới nghe thấy tiếng gõ cửa, phải mất một hồi mới phản ứng.

"Đợi một chút, con ra ngay."

Sau khi Lạc Khuynh Nhan hoàn hồn, vội vàng ra mở cửa, thậm chí dép cũng không kịp mang, chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo ra mở cửa, cô chỉ nghĩ Ôn Kiến Quân quên mang chìa khóa, hơn nữa lúc này cảnh giác của cô cũng giảm xuống.

-----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Khụ, ta muốn nói, mỗi cái bình luận của mọi người đều sẽ không ảnh hưởng đến ta viết văn, chỉ là đừng bỏ rơi ta a! (với đừng gào ta là được.)

Hằng ngày điều hạnh phúc nhất của ta chính là đọc những bình luận dịu dàng, hơn nữa ta đều mong đợi cái bạn quen mặt mỗi ngày ~\(≧▽≦)/~

Hơn nữa hình như bạn ấy biến mất đã hai ngày, ta hết sức nhớ (3)

.................... (lược đoạn này, không có liên quan nội dung chính câu chuyện

-_-)

~~~~~~

Ê đích tờ : ngược muốn xốn hết cả ruột rồiđâynày :]] mấychươngsauchắctuiđithaylục phủ ngũ tạngmới :]]

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lăng Thiên Chiến Thần