Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 107

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Mộ Ca?"

Lạc Khuynh Nhan mở cửa đã thấy hình dáng quen thuộc, nhưng vẫn chưa chắc chắn, vì người này con ngươi màu đen, dưới ánh đèn hành lang lờ mờ không nhìn được rõ ràng.

An Mộ Ca hé miệng mỉm cười.

"Nhận ra em được? Không hổ Lạc Khuynh Nhan..."

Hôm nay trang điểm đặc biệt khéo, mang kính áp tròng, nếu không rất khó qua mặt những vệ sĩ canh cửa, còn may đã gỡ tóc giả, bằng không Lạc Khuynh Nhan cũng khó nhận ra mình.

Lạc Khuynh Nhan rủ mi mắt, tay vẫn để trên nắm cửa bỗng nhiên cử động, chuẩn bị bất ngờ đóng cửa, hôm nay An Mộ Ca hóa trang đến sẽ chẳng có ý gì tốt.

An Mộ Ca nhanh nhạy, vội vàng lấy túi xách chặn khe cửa, nhất thời cửa chống trộm không đóng lại được, Lạc Khuynh Nhan chỉ đành dùng lưng chặn cửa thật chặt, dùng toàn bộ khí lực lên cánh cửa, để ngăn An Mộ Ca vào trong.

"Chị làm gì vậy?"

An Mộ Ca thở hồng hộc, cô gồng sức đẩy cửa, nhưng do Lạc Khuynh Nhan lấy thân chặn, nên cũng không dám gồng quá sức, cũng không dám lấy thân chàng cửa, sợ vô tình làm bị thương Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan cạn lời, trên người lại không có di động, điện thoại bàn nằm trong phòng khách, Ôn Kiến Quân mua cho điện thoại mới cô còn chưa tháo hộp, làm sao liên lạc được người khác giúp đỡ đây, cho nên buộc lòng phải giằng co ở cửa với An Mộ Ca.

"Chị cứ vậy không muốn gặp em ư?"

Giọng An Mộ Ca rất tổn thương, nhưng cô vẫn dí mạnh cửa, bằng không Lạc Khuynh Nhan sẽ hoàn toàn đóng cửa lại.

Mấy ngày nay tâm trạng Lạc khuynh Nhan vốn ngẩn ngơ, sức lực càng yếu nhiều hơn trước, cộng thêm đi chân trần, cơ thể ngay sau đó không giữ được nữa, cóng đến run lẩy bẩy, cô lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, nhưng quá muộn, tay An Mộ Ca đã thông qua khoảng trống đi vào nhờ túi xách, và dần dần gồng sức, khoảng trống ngày càng lớn, túi xách rớt xuống đất, cả người An Mộ Ca đã tiến vào trong...

Lạc Khuynh Nhan vô lực tựa lên cửa ngồi xuống đất, cuộn tròn người vào với nhau, không tập trung nhìn giày cao gót trước mắt, biết An Mộ Ca đã tiến vào, còn đóng cửa lại.

"Chị làm cái gì vậy?"

An Mộ Ca giận dữ gầm lên với Lạc Khuynh Nhan đang cuộn tròn trên sàn nhà, nhưng giọng điệu cũng mang theo nhàn nhạt đau lòng, nhưng nhiều hơn chính là giận bản thân vẫn còn quan tâm Lạc Khuynh Nhan, cô lại không nỡ chàng cửa, bằng không sớm đã tiến vào.

Cô ngồi chồm hổm, cảm nhận thân thể Lạc Khuynh Nhan đang run rẩy, cô nghĩ Lạc Khuynh Nhan đã bị cô dọa, ngay lập tức cuống quýt giải thích.

"Em không có ác ý, chỉ là đến thăm chị chút thôi."

Đôi môi Lạc Khuynh Nhan cóng đến thâm tái, run rẩy nói.

"Gặp rồi? Có thể đi được rồi chứ?"

Cơ thể cô lạnh như một tảng băng, còn giọng điệu dường như một lớp sương giá, nhìn qua cả người yếu ớt như băng mỹ nhân.

Bấy giờ An Mộ Ca mới thấy rõ Lạc Khuynh Nhan lạnh, nhanh chóng cởi áo khoác của mình phủ lên Lạc Khuynh Nhan, còn luôn miệng phàn nàn.

"Chị ra mở cửa không đi dép sao? Nhanh đi mặc thêm quần áo với mang dép đi, em có chuyện muốn nói với chị..."

Cô không bận tâm thái độ Lạc Khuynh Nhan, biết rõ người phụ nữ này luôn nhẫn tâm với mình như vậy, nhưng vẫn muốn đối tốt với cô ấy, ngay cả trong lòng đang hận cổ...

Xem bộ dạng, cô ấy sẽ không dễ dàng rời đi. Lạc Khuynh Nhan cũng chật vật đứng dậy, trở về phòng mặc quần áo và mang giày, điện thoại bàn trong phòng khách, An Mộ Ca cũng trong phòng khách, cô không thể liên lạc với những người khác, buộc lòng mang nồng nặc đề phòng đối mặt An Mộ Ca.

"Làm gì nhìn em như vậy? Sợ em ăn thịt chị hả?"

An Mộ Ca siết chặt hai nắm đấm, bước từng bước đến gần Lạc Khuynh Nhan, với giọng điệu tức giận.

Lạc Khuynh Nhan theo bản năng lùi một bước.

"Cô muốn nói gì với tôi?"

Nếu có chuyện muốn nói chắc chắn có liên quan Thẩm Mộng Hi, về chuyện của Thẩm Mộng Hi, Lạc Khuynh Nhan chỉ có thể buộc bản thân cố gắng hết mức không nghĩ đến, mặc dù có sự âm ỷ trông đợi sẽ tìm thấy bằng chứng chứng minh chị ấy không phải hung thủ.

"Chị tin tưởng ả?"

An Mộ Ca dứt khoát ngồi lên sa lông, ngưng mắt nhìn thẳng về hướng Lạc Khuynh Nhan.

Tôi tin tưởng chị ấy của bây giờ, nhưng chị ấy trước kia ... Nàng của lúc trước, Lạc Khuynh Nhan không dám tưởng tượng, đã thủ đoạn còn tàn ác làm người căm phẫn, với trong bút ghi âm rõ ràng có giọng nói của nàng, hơn nữa nội dung còn là nàng châm chọc kích thích Thẩm Mộc Thu tính kế tông vào xe cha mẹ cô, đã giống với sự thật xảy ra, An Mộ Ca nếu chỉ là tìm người, làm chứng hoặc vật chứng khác, cô có thể chọn tin tưởng nàng, nhưng chính tai cô đã nghe trong đoạn ghi âm Thẩm Mộng Hi tính toán như vậy, cô làm sao tin tưởng?

Thấy Lạc Khuynh Nhan cuối đầu im lặng, An Mộ Ca nhếch khóe miệng, có thể do cô ngồi trên sa lông, khi ngẩng mặt có thể nhìn thấy đôi mắt Lạc Khuynh Nhan, giãy giụa, đau đớn mà bất lực, lưỡng lự không yên...

"Chị đàn dương cầm là do một tay cha chị dạy, nét chữ đầu tiên do mẹ chị đã cầm tay dạy cho, chị xứng đáng với những gì họ đã làm sao?"

An Mộ Ca bỗng nhiên hỏi.

Lạc Khuynh Nhan ngạc nhiên, An Mộ Ca làm sao biết được? Những chuyện này thậm chí Thẩm Mộng Hi cũng không biết, ngay cả người trên nông trường cũng chưa chắc biết được, nhưng tại sao An Mộ Ca ở Pháp xa xôi lại biết?

"Cô làm thế nào biết những chuyện này?"

Lạc Khuynh Nhan thấp giọng hỏi.

"Những chuyện này, sau này em sẽ nói với chị, cơ mà chị vẫn chưa trả lời em, chị xứng đáng với họ sao?"

"Bất kể thế nào, cũng không liên quan đến cô."

Lạc Khuynh Nhan không muốn trả lời câu hỏi này, cũng không biết làm thế nào trả lời.

"Nếu em nói, 4 năm trước trong bệnh viện mẹ chị trong tình trạng người thực vật, cũng là một tay Thẩm Mộng Hi, chị vẫn sẽ ở bên cạnh ả?"

An Mộ Ca cười nói, bộ dạng cưỡng bách.

"Cô nói bậy."

Lạc Khuynh Nhan ngay lập tức bác bỏ.

Đôi mắt An Mộ Ca trầm xuống, bỗng dâng lên ngọn lửa ghen tuông, tại sao chị muốn tin tưởng hung thủ đã giết hại cha mẹ mình?

"Nếu nói ả hại chết cha chị chỉ là ngoài ý muốn, thì cái chết của mẹ chị là một vụ giết người có chủ đích."

An Mộ Ca nói từng lời từng chữ.

Lạc Khuynh Nhan cảm thấy mình muốn ngất xỉu, tại sao cứ ba lần bốn lượt muốn dồn ép tôi?

"Ý cô là gì?"

Cô tựa lên tường, nhờ vào tường để chống đỡ, chỉ vậy mới phòng được thể lực không chống đỡ nổi mà ngất đi.

"Đây là tài liệu hôm qua em nhận được, chị tự mình xem đi!"

An Mộ Ca lấy một xấp giấy tờ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan tay run rẩy đưa ra, cô muốn biết năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng không dám tưởng tượng chính Thẩm Mộng Hi đã lên kế hoạch, sau tất cả đó là người yêu của cô, người yêu cô đã hại chết cha mẹ cô, thân nhân duy nhất trên đời, cô phải làm sao để đối mặt đây?

"3 năm trước, Thẩm Mộng Hi đã tìm được bác sĩ khoa não giỏi nhất người Đức Peter, nhưng chuyện ả muốn đối phương làm không phải chữa cho mẹ chị, mà là mỗi ngày tiêm cho mẹ chị một loại thuốc mới nghiên cứu ở Châu Âu, loại thuốc này đến nay vẫn chưa được công bố, bởi vì tác dụng phụ của nó quá lớn."

An Mộ Ca giải thích.

"Đó là loại thuốc dành riêng cho người thực vật, có thể giúp họ chuyển hóa thay đổi, nhưng nhiều nhất chỉ tiêm mỗi tháng một lần, nhưng ả lại phân phó bác sĩ Peter tiêm đều đặn mỗi ngày, lúc đầu Peter cũng không chịu, nhưng sau đó Thẩm Mộng Hi áp dụng vừa cứng vừa mềm, hắn đã đồng ý..."

Ban đầu, cơ hội tỉnh dậy của Nhan Thiều Nguyệt rất lớn, ngón tay bắt đầu hoạt động rõ ràng, nhưng trải qua sự  điều trị của Peter sau 1 năm, bà ấy lại trở thành bộ dạng không có sức sống, thậm chí gương mặt lõm xuống, giống như đóa hoa khô héo vậy, cuối cùng suy nhược, hệt như cái xác khô đã bị rút cạn máu. An Mộ Ca nói, loại thuốc này giữ Nhan Thiều Nguyệt trong tình trạng liên tục ngủ say, nhưng do dùng quá liều, sau 3 năm, Nhan Thiều Nguyệt phải chịu đựng thống khổ hằng ngày, cuối cùng chất dinh dưỡng bị rút cạn, mới được giải thoát.

Nếu dùng một tuần một lần, có khả năng giữ được 10 năm không tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, cũng trở thành si ngốc, không thể trải qua cuộc sống của 1 người bình thường. Điểm quan trọng nhất là loại thuốc này cho dù có kiểm nghiệm cũng sẽ không kiểm nghiệm ra được, tương đương với vô hình, do đó 1 năm trước đã bị Châu Âu liệt vào thuốc cấm.

Bác sĩ Peter, Lạc Khuynh Nhan cũng biết, năm đó cô đặc biệt thích người bác sĩ đó, đặt tất cả hy vọng lên người ông, nhưng hôm nay tất cả như đã sụp đổ, nội dung trong tài liệu rất chi tiết, bao gồm cả tên và số lượng, thậm chí cả tình trạng bệnh nhân...

"Thứ này lấy được từ Julie người phụ tá của bác sĩ, sau đó cô ấy phát hiện tất cả hành vi của Peter, muốn tố cáo, nhưng bị Peter hãm hại, bị giới y học trục xuất, nhưng cô đã âm thầm mang theo tài liệu năm đó, và thứ này là cha em đã xài mấy triệu euro để có được từ cô ấy."

An Mộ Ca chỉ tài liệu trên tay Lạc Khuynh Nhan nói.

"Không thể, không thể, không thể nào..."

Lý trí Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn sụp đổ, cô khụy xuống, túm lấy tóc mình, vài sợi tóc bỗng bị cô nắm quá mà bứt ra, nhưng cô ấy lại như không cảm thấy chút đau đớn nào.

An Mộ Ca vội vàng ngăn cản hành động Lạc Khuynh Nhan, giam cầm tay cô ấy thật chặt, không để cô tự tổn thương mình.

"Chị không tin, có thể sang Pháp với em, Julie còn ở Pháp, chị hẳn đã từng gặp mặt, nếu chị không tin có thể giáp mặt hỏi."

An Mộ Ca dẫn dắt từng bước.

Lạc Khuynh Nhan chỉ một mực lắc đầu, cô không tin, không tin, sao có thể như vậy được, nhưng thời gian tất cả đều khớp với thực tế, không có một sai sót nhỏ.

"Cô đang lừa tôi đúng không? Đúng không?"

Lạc Khuynh Nhan nức nở hỏi An Mộ Ca, cô cỡ nào mong muốn An Mộ Ca vì ghen tuông mà lừa cô.

An Mộ Ca nổi cơn thịnh nộ, cô làm sao có thể lấy những thứ nửa mê nửa thực ra lừa Lạc Khuynh Nhan chứ?

"Em không lừa chị, đây đều là sự thật em trăm cay nghìn đắng tra được, em không chứng minh được Thẩm Mộng Hi với bác sĩ Peter kia có giao dịch, nhưng bác sĩ kia đúng thật có động tay động chân lên người mẹ chị, và chị cũng đã nghe nội dung trong ghi âm, đó là giọng Thẩm Mộng Hi, chị rốt cuộc vì lý do gì vẫn không chịu tin?"

An Mộ Ca giận dữ đẩy Lạc Khuynh Nhan, cổ ngã xuống sàn ngay lập tức, cô không bao giờ lừa dối Lạc Khuynh Nhan, cũng sẽ không đi lừa dối cô ấy, cho dù cô muốn có được cô ấy, cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này, nhưng chị ấy tình nguyện tin tưởng Thẩm Mộng Hi đã hại chết cha mẹ mình cũng không sẵn sàng tin tưởng mình, cô làm sao có thể không tức giận.

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan vẫn ngồi khóc thút thít trên sàn nhà lạnh lẽo, cô rất đau lòng, cô ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng xoa dịu trấn an cô ấy.

"Sang Pháp với em, tránh xa những thứ thị phi, không phải nhớ đến những chuyện thế này, đây không phải chuyện chị có thể chấp nhận nổi, cha mẹ nuôi chị đã bị Thẩm Mộng Hi mua chuộc, ả sẽ không tổn thương họ, hơn nữa em cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ tốt cho họ, với lại Mục Tuyết Nhi cũng bên đó, chị sang Pháp rồi, nếu chị vẫn muốn điều tra, cứ việc tra, em sẽ giúp chị..."

An Mộ Ca dụ dỗ, lúc này Lạc Khuynh Nhan giống như một con búp bê bằng sứ, rất mong manh, chỉ cần sơ ý va phải một chút cũng vỡ tan tành, do đó khẩu khí An Mộ Ca vô cùng cực cẩn thận.

-----------------------------------------------------------

Trào máu họng, tự nhủ cố lên, qua khúc này, qua khúc này, qua khúc này   -_-

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 50 Niên Đại: Thần Y Kiều Thê Có Không Gian