Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 108

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thân thể Lạc Khuynh Nhan bị An Mộ Ca ôm rất chặt, cô cúi đầu lẩm bẩm.

"Pháp?"

"Phải, nước Pháp, em sẽ đưa chị sang Pháp, nơi đó có bạn bè chị, không có lừa dối, không có Thẩm Mộng Hi..."

An Mộ Ca sau khi thận trọng nghe kỹ lời Lạc Khuynh Nhan, tiếp tục dụ dỗ.

Ngay lúc này, Lạc Khuynh Nhan bỗng hỏi.

"Ở đó không có Thẩm Mộng Hi?"

"Ừm, không có Thẩm Mộng Hi, em sẽ giấu chị thật kỹ, để ả vĩnh viễn cũng không tìm thấy chị, đây cũng là trừng phạt đối với ả."

Lạc Khuynh Nhan đột nhiên cảm thấy choáng váng, cuối cùng mới yêu một người lại là hung thủ đã hại chết cha mẹ mình, hận và yêu đồng thời xuất hiện, cô đã không còn bất kỳ đầu mối nào, tiếp tục chậm chạp hỏi.

"Trừng phạt?"

An Mộ Ca hôn một cái lên trán Lạc Khuynh Nhan, thuận thế làm cho mái tóc lộn xộn của cô thẳng lại.

"Đúng vậy, trừng phạt, với ả suốt đời không gặp chị chính là hình phạt tuyệt nhất, ả làm tất cả mọi thứ cũng vì muốn giữ chị lại bên mình, ả không yêu chị, ả chỉ muốn mãi mãi chiếm giữ chị thôi."

An Mộ Ca biết Thẩm Mộng Hi yêu Lạc Khuynh Nhan sâu sắc, nhưng mang danh tình yêu để tổn thương người thân Lạc Khuynh Nhan, yêu như vậy có còn gọi là yêu không? Ít nhất với cô Ngả Luân An Đức Mỗ không làm được chuyện như thế...

"Rời khỏi đây, đưa tôi rời khỏi đây..."

Lạc Khuynh Nhan vùi đầu vào ngực An Mộ Ca, ánh mắt trống rỗng nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình, với giọng thều thào nói.

An Mộ Ca cười, dành ra một tay đang ôm Lạc Khuynh Nhan lấy di động của mình.

"Hành động đi!"

An Mộ Ca nói tiếng Campuchia.

Đột nhiên, cách 500m trên khu lầu cao tầng gần đó, bốn tay súng bắn tỉa nhắm ngay những vệ sĩ phân tán trong các khu vực bên ngoài, trong súng của chúng không có đạn, mà là kim gây mê, và là một loại thuốc mê cực mạnh, chỉ cần bắn trúng, sẽ bất tỉnh ngay lập tức, cho dù là người hay động vật, không có cách nào chống lại được tác dụng của thuốc.

Trong chớp mắt, ngoài cửa khu nhà 3 vệ sĩ bị bắn trúng, chưa kịp gục xuống liền được một nhóm người đỡ lấy, sau đó kéo vào trong một chiếc xe van, xung quanh không có nhiều người đi đường, mà đám người kia hành động rất nhanh lẹ, kéo một trăm người đàn ông còn không mệt, huống chi còn được chiếc xe van lớn ngăn cản tầm mắt người đi đường, cho nên chúng hành động rất thuận lợi.

Vệ sĩ Thẩm Mộng Hi cách mỗi 15 phút sẽ báo cáo, nếu có một người không trả lời, bọn họ sẽ tăng viện ngay lập tức.

Còn lại mười mấy người, vài người bị khuất, súng bắn tỉa của chúng không lia tới được, chỉ còn mấy cái trong xe, vì vậy chúng chỉ có thể dùng trí, cho vài người Trung Quốc cải trang thành tuần cảnh gần đó, kiểm tra nhân vật khả nghi, những vệ sĩ khuất dạng ló ra, chúng mới có thể nhắm vào. Còn những người ngồi trong xe, bọn họ có máy vệ tinh loại mới, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ bên ngoài, cho nên cái này là điều nan giải nhất của chúng.

Nhưng chúng lợi dụng một đứa bé ở lân cận châm pháo, để người của chúng dựa theo phương hướng đứa bé đó, nấp trong tối ném dây pháo nổ văng tứ phía về phía xe của những tên vệ sĩ, còn may chỉ có một xe, bằng không chúng chỉ đành chọn cho nổ xe.

Do có dây pháo nổ ra lửa bị ném về phía xe jeep của họ, ngay giây sau có vệ sĩ ra xử lý, lúc anh ta mở cửa xe, trong nháy mắt súng bắn tỉa của chúng xuyên qua cửa xe bắn vào trong, kỹ thuật cực kỳ chính xác, trúng ngay cổ từng người...

Chỉ ngắn ngủi 4 phút, 15 vệ sĩ đều bị giải quyết, dù sao họ ở ngoài sáng, kẻ địch trong tối, khó lòng đề phòng, huống hồ kẻ địch của họ lại là lính đánh thuê từng sống sót trên chiến trường.

An Mộ Ca đỡ Lạc Khuynh Nhan xuống lầu, người của cô đã lái một chiếc xe đàng hoàng đến trước cửa đợi, cô cẩn thận cho Lạc Khuynh Nhan ngồi vào ghế sau, bản thân cũng ngồi xuống.

"Lái xe, đến sân bay."

Để đưa Lạc Khuynh Nhan đi, An Mộ Ca sớm đã chuẩn bị chứng minh thư giả hộ chiếu cùng những giấy tờ khác, và sau khi Lạc Khuynh Nhan sang Pháp, cô sẽ tận lực sắp xếp để cô ấy thay đổi quốc tịch Pháp, cô đã chuẩn bị mọi thứ hoàn thiện, nếu như phải nói có thiếu sót, đó chính là thiếu bản thân Lạc Khuynh Nhan nữa thôi.

Vệ sĩ được phân canh giữ nhà Vương Tú Phương Ôn Kiến Quân liên lạc với đồng nghiệp khu bên ngoài, kết quả không có trả lời, họ biết tình hình không ổn, ngay lập tức liên hệ Thẩm Mộng Hi.

Mà lúc này Thẩm Mộng Hi đang ngồi trên sa lông trong căn hộ, trầm ngâm nhìn bảng kiểm tra trên tay, tâm trạng nàng rất phức tạp, không đợi cho nàng kịp ngẫm nghĩ, di động liền bắt đầu đổ chuông.

"Cái gì? Một đám ăn hại, ngay lập tức phái người đuổi theo, không đuổi kịp, các cậu đừng có trở về!"

Thẩm Mộng Hi hung tợn rống giận với đầu dây bên kia điện thoại, nhưng sau khi rống, nàng lại có chút hối hận, bây giờ nàng không thể tức giận, không được phát tác tính khí, nhưng nàng không nhẫn được, tính tình nàng trước nay đã thế. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, thủ pháp rất dịu dàng, sau khi thở một hơi thật sâu, cố gắng cho lý trí khắc chế cơn phẫn nộ, sau đó nói với vẻ bình tĩnh.

"Đi liên lạc với các bộ phận, để bọn họ tìm, các cậu hãy bảo vệ tốt vợ chồng Ôn Kiến Quân."

Nếu đây là kế điệu hổ ly sơn, vợ chồng Ôn Kiến Quân bị bắt cóc, nàng sẽ càng không còn mặt mũi nào giao phó Lạc Khuynh Nhan.

Nàng không để ý thân thể khó chịu, kiên cường đứng dậy, mặc áo khoác, uống thuốc bác sĩ đưa, trên mặt tái nhợt, bước chân không vững dự định đi tìm Lạc Khuynh Nhan.

Liên lạc Thiên Cửu và Lãnh Tâm Du, cho các cô theo nàng ra ngoài tìm, về phía Thẩm Mộc Thu nàng cũng cho hắn dẫn theo vài tên côn đồ đi tìm, nàng không tin, An Mộ Ca biết lên trời, bến tàu, nhà ga, sân bay, chỉ cần rời khỏi Hoành Giang thị 1 người nàng cũng không bỏ qua, chỉ cần mặc trang phục có vấn đề người của nàng cũng sẽ không cho đi, những ai hình dáng có nét tương tự giữ lại ngay lập tức, không được xảy ra dù chỉ 1 sơ sót nhỏ. Bao gồm khách sạn, nhà ở, nàng sẽ cho người đi tìm từng nơi một, ngay cả phải lật tung Hoành Giang thị, nàng cũng phải tìm. Thà giết lầm, chứ tuyệt không bỏ sót.

Thẩm Mộng Hi không tin Lạc Khuynh Nhan sẽ đi với An Mộ Ca, nàng nghĩ Lạc Khuynh Nhan bị An Mộ Ca bắt cóc, hoặc bị uy hiếp, cũng giống mấy tháng trước, uy hiếp để Lạc Khuynh Nhan rời khỏi nàng, nàng nhất định phải đi cứu Lạc Khuynh Nhan.

"Lạc Khuynh Nhan, đợi xuống máy bay, em sẽ gọi Mục Tuyết Nhi ra đón chị nha?"

An Mộ Ca trong xe vẫn ôm Lạc Khuynh Nhan tinh thần không ổn định, lần này cô chuẩn bị người mạo hiểm ra sân bay, Thẩm Mộng Hi có quyền thế lớn hơn nữa thì sao, cô chỉ cần dám làm lớn chuyện lên, Ngả Luân An Đức Mỗ cô sợ cái gì chứ, chỉ cần liên quan đến vấn đề quốc tế, thực lực Thẩm Mộng Hi sẽ yếu bớt. Huống hồ cô cũng mang theo lính đánh thuê, lần này chọn bao cả máy bay, chỉ cần họ lên được máy bay, không ai có thể ngăn cản bọn họ, chỉ cần lên máy bay, tất cả đều sẽ được giải quyết.

Thiên Cửu ngồi bên cạnh ghế lái, liên lạc với các bộ phận qua tai nghe, sau đó báo cáo Thẩm Mộng Hi ngồi sau sắc mặt nhợt nhạt.

"Đại tiểu thư, vừa rồi sân bay truyền đến tin tức, có một vị khách nữ tên An Mộ Ca bao trọn một chiếc máy bay dân dụng, những bộ phận còn lại vẫn chưa có tin tức, tôi nghĩ bọn họ bây giờ có lẽ đang trên đường ra sân bay."

Thẩm Mộng Hi che miệng, giọng yếu ớt khó khăn nói.

"Đi, tìm người... tìm người ngăn họ lại, đợi tôi tới, các nơi còn lại không được buông lỏng cảnh giác, tiếp tục cố thủ."

Tình huống giống với lần Lạc Khuynh Nhan đào hôn vậy, lần này cũng có thể là tráo người, cho nên nàng không giống lúc đó tập trung người hết lại, buất luận ra sao đi nữa, nàng cũng không thể lại đánh mất Lạc Khuynh Nhan.

Lãnh Tâm Du ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, trên gương phản chiếu hình dáng Thẩm Mộng Hi lúc này, một tay gắt gao che miệng, tay còn lại cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trông hơi kỳ lạ, cô nhíu chặt lông mày giấu dao găm bên trong áo, nếu tên An Đức Mỗ kia không chịu thả người, cô sẽ giết cổ, sau đó tự sát, không cần biết bất cứ giá nào, chỉ cần đại tiểu thư được hạnh phúc.

Động tác của cô bị Thẩm Mộng Hi vô tình ngẩng đầu lên trông thấy, cô cắn chặt môi dưới, cố gắng cho bản thân tỉnh táo. (Tác giả Băng Ngôn lợi hạithật, mỗimộtchitiếtđềukhôngthừa thải)

Sau khi xe đậu trong sân bay, An Mộ Ca cho người cõng Lạc Khuynh Nhan yếu ớt, nhanh chóng bước đi chuẩn bị lên máy bay, chỉ có điều bị người của Thẩm Mộng Hi phái đến và cảnh sát nhận ra ngay lập tức, một mỹ nhân tuyệt mỹ với một nhóm đàn ông, cộng thêm cõng theo một cô gái yếu ớt không rõ diện mạo, quá bắt mắt.

Nhóm người đi lên chặn An Mộ Ca lại ngay lập tức, An Mộ Ca cử ra một luật sư người Trung Quốc, để hắn đàm phán với họ, cô một không tàng trữ hàng nguy hiểm, hai không phạm tội, dựa vào gì giữ bọn họ lại? Họ theo quy củ yêu cầu cho kiểm tra các loại giấy tờ, An Mộ Ca không có thời gian muốn mở miệng quát to, nhưng còn chưa kịp kháng cự, Thẩm Mộng Hi đã mang theo Thiên Cửu và Lãnh Tâm Du đến sân bay, lạnh lùng nhìn cô.

Trên sân bay đông đúc nhìn tình thế như đang chuẩn bị bắt đào phạm, như thể sẽ nổ súng bất kỳ lúc nào, bọn họ liền nhấc chân bỏ chạy không dám ngoái đầu, phần còn lại cố gắng tránh xa, để tránh tổn thương đến người vô can, một số không kịp phản ứng, đều được cảnh vệ giải tán. Thẩm Mộng Hi với An Mộ Ca đứng cách xa cửa an ninh, cho nên ảnh hưởng không lớn.

Cho dù thân thể Thẩm Mộng Hi đang yếu ớt suy nhược, nhưng lúc đối mặt kẻ thù, khí thế vẫn không chút suy giảm.

"Đưa Nhan nhi ra đây, bằng không cô đừng nghĩ muốn sống sót trở về Pháp."

Nàng nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan được một tên lực lưỡng cõng trên lưng chỉ lộ nửa bên mặt sau lưng An Mộ Ca.

An Mộ Ca khoanh tay, giễu cợt nói.

"Đáng tiếc, Lạc Khuynh Nhan không muốn sống với chị, không tin cứ hỏi chị ấy?"

Vừa nói, An Mộ Ca vừa cho người để Lạc Khuynh Nhan xuống, sau đó cô đỡ Lạc Khuynh Nhan, để cô ấy dựa vào người mình chống đỡ.

Thẩm Mộng Hi nhìn về phía Lạc Khuynh Nhan, hai con ngươi Nhan nhi thật sự không có chút ánh sáng, rốt cuộc An Đức Mỗ đã làm gì em ấy?

"Cô đã làm gì em ấy?"

Thẩm Mộng Hi không nhẫn được nữa, chuẩn bị tiến lên đoạt lại Lạc Khuynh Nhan, chỉ có điều lính đánh thuê của An Mộ Ca ngay lập tức tiến lên, còn người của Thẩm Mộng Hi sợ Thẩm Mộng Hi bị thương, ngay lập tức rút súng nhắm vào lính đánh thuê, trong lúc nhất thời, bầu không khí rơi vào bế tắc.

"Cho hỏi tôi đã phạm phải tội gì, để các người chỉa súng vào tôi? Người Trung Quốc các người đường đường là một đất nước chú trọng lễ nghĩa, chính là đối đãi với khách ngoại quốc như thế này à?"

Thẩm Mộng Hi mặc kệ cô ấy, bây giờ nàng bị bức tường người ngăn cản, xuyên qua kẽ hỡ giữa hai lớp tường người miễn cưỡng mới thấy được vạt áo Lạc Khuynh Nhan, nàng phải nổ súng ở đây ư? Rồi cùng Nhan nhi qua Nam Mỹ? Nhưng mà, nàng vẫn chưa tìm được chứng cớ, Nhan nhi sẽ bằng lòng đi cùng nàng sao? Huống hồ An Đức Mỗ với Nhan nhi là...

Lúc này, Thiên Cửu không nhẫn nhịn được nữa, cô biết An Đức Mỗ thích Lạc Khuynh Nhan, nhưng giữa hai người bọn họ ở bên nhau là chuyện không thể nào, nếu nói những lời này ra, có lẽ An Đức Mỗ sẽ không đưa Lạc Khuynh Nhan đi, dù sao đi nữa nổ súng ở đây, còn là người quốc tịch nước ngoài, cho dù có quyền lớn thế nào cũng khó thoát khỏi khiển trách.

"Tiểu thư An Đức Mỗ, phu nhân An Đức Mỗ mẹ của cô tên là Monica đúng không?"

Thiển Cửu lên tiếng.

An Mộ Ca và Thẩm Mộng Hi đồng thời sững sốt, Thẩm Mộng Hi lập tức quát lớn.

"Cô nói bậy bạ gì đó?"

Không được, không được để Nhan nhi biết, như vậy em ấy sẽ rời khỏi mình.

"Cô có ý gì?"

An Mộ Ca đột nhiên nghe thấy người khác nhắc đến tên mẹ mình, nhíu đôi lông mày hỏi, người phụ nữ này có ý đồ gì?

Thiên Cửu bất chấp Thẩm Mộng Hi quát cô, cô không hiểu tại sao Thẩm Mộng Hi không chịu nói ra, mình nói rõ ràng, có thể An Đức Mỗ sẽ buông tha Nhan tiểu thư. Cứ nghịch ý đại tiểu thư lần này đi, chỉ cần Nhan tiểu thư có thể bình an trở về, cô chịu phạt cũng không sao.

"Vậy chắc cô biết tên tiếng Trung của bà ấy chứ? Nhan Tri Huyền!"

Thẩm Mộng Hi xông lên tát vào mặt Thiên Cửu một cái, sau đó một đá làm cô ngã nhào xuống đất.

"Câm miệng! Không nghe thấy tôi nói gì sao?"

Thẩm Mộng Hi cúi đầu gắt gao nhìn chăm chăm Thiên Cửu trên mặt đất, khóe miệng đang tràn ra vệt máu.

Thiên Cửu chùi máu bên mép, bỗng nhiên kêu lên.

"Nhan Thiều Nguyệt và Nhan Tri Huyền là 2 chị em ruột, tiểu thư An Đức Mỗ với Nhan tiểu thư là chị em họ, hai người vốn không thể nào ở bên nhau, hai người đang loạn..."

Chữ cuối cùng Thiên Cửu chưa kịp nói, đã bị Thẩm Mộng Hi một cước đá vào bụng, nhất thời vì quá đau mà bất tỉnh.

-----------------------------------------------------------

Đây là xe van.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mất Trí Nhớ Sau Ta Thành Pháp Y Đại Lão