Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 109

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Đưa cổ đến bệnh viện... um..."

Thẩm Mộng Hi cũng không khỏe hơn, nàng nói xong liền che miệng, chống đỡ cột đá cẩm thạch bên cạnh, đề phòng thân thể khụy xuống.

Thiên Cửu được hai người mang đi, An Mộ Ca mới có phản ứng, đúng là tên tiếng Trung mẹ cô là Nhan Tri Huyền, tất nhiên cô cũng biết tên mẹ Lạc Khuynh Nhan là Nhan Thiều Nguyệt, nhưng, tại sao họ lại có liên quan đến nhau, hơn nữa, lại còn là chị em ruột thịt?

An Mộ Ca hỏi.

"Thẩm Mộng Hi, cô ta nói... có phải thật không?"

Cô không tin, nếu là chị em, tại sao mẹ chưa bao giờ đề cập với cô là cô có một người dì, hơn nữa mẹ cũng chưa bao giờ nhắc đến mẹ có bất kỳ thân nhân nào, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Thẩm Mộng Hi không trả lời An Mộ Ca, nàng che miệng, gắt gao nhìm chăm chăm người con gái trẻ tuổi trong vòng tay An Mộ Ca, cuối cùng nàng thẳng người lại, ra hiệu người của nàng hạ xuống súng.

"Nhan nhi, về nhà với chị."

Thậm chí Lạc Khuynh Nhan đã nghe thấy cô và An Mộ Ca có thể là chị em họ cũng không có phản ứng, mặt vẫn vô cảm, đôi mắt vẫn trống rỗng ảm đạm. Thẩm Mộng Hi phỏng đoán, có lẽ chỉ đơn giản Lạc Khuynh Nhan không quan tâm chuyện này, vậy bây giờ nàng phải nắm chắc cơ hội đưa em ấy về nhà.

An Mộ Ca thận trọng ôm Lạc Khuynh Nhan lùi về sau một bước, để lính đánh thuê bảo vệ cô.

"Trả lời tôi, Thẩm Mộng Hi..."

"Phải thì sao, không phải thì sao?"

Thẩm Mộng Hi hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Lúc này, Lạc Khuynh Nhan vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

"Vậy chị trả lời em, Thiên Cửu nói có phải sự thật không?"

Tiếng Lạc Khuynh Nhan u tối mà chán nản, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến giọng nói ngọt ngào của cô.

Thẩm Mộng Hi chau mày, nàng theo bản năng phủ lên bụng.

"Nếu như là thật, em sẽ sang Pháp nhận An Đức Mỗ kẻ đó làm dượng?"

Thẩm Mộng Hi hỏi ngược lại.

An Mộ Ca thấy Thẩm Mộng Hi vừa rồi nét mặt cực kỳ tức giận, thì biết chuyện này rất có thể đúng, còn Thẩm Mộng Hi che giấu đi, chẳng phải là muốn khóa chặt Lạc Khuynh Nhan bên mình, để Lạc Khuynh Nhan không còn nơi nương tựa, vì vậy chỉ có ả là người thân duy nhất của Lạc Khuynh Nhan, thật sự đê hèn. Nhưng mà, nếu Lạc Khuynh Nhan thật sự là chị cô, vậy cô đã thích người chị có máu mủ với mình, chẳng phải đang... loạn luân sao?

Từ loạn luân này khiến An Mộ Ca chóng mặt, cô thích phụ nữ đã quá mệt mỏi rồi, thật vất vả mới quyết định theo đuổi cổ, kết quả lại là hôn thê người khác... Cuối cùng, lại là chị họ của cô? Hỗn loạn rồi, hỗn loạn, nếu như cha biết, cha sẽ nghĩ thế nào, cha sẽ đồng ý cho mình với Lạc Khuynh Nhan ở bên nhau sao?

"Chuyện khác, em không biết, nhưng duy nhất một chuyện em biết là em sẽ không ở bên chị."

Lạc Khuynh Nhan nhẹ nhàng đẩy An Mộ Ca, ngẩng đầu lên, đối mặt với Thẩm Mộng Hi.

Nhất thời, sắc mặt Thẩm Mộng Hi trắng bệch không còn chút máu, tay chân lạnh ngắc, cuối cùng em ấy vẫn không chịu ở bên nàng sao?

"Tại sao chứ? Nội dung trong bút ghi âm đã bị cắt ghép, chị lúc ấy lại còn đã say rượu không biết chuyện gì, chị đang cố gắng tra ra chân tướng, tại sao vẫn không chịu tin chị?"

Thẩm Mộng Hi ôm lấy ngực, tiếng nức nở hỏi, nhưng không rơi lệ. Đau, ngực đau, giống như có vô số dây leo gai quấn quanh trái tim vậy.

Lạc Khuynh Nhan không trả lời, cô chỉ nhìn chăm chăm lạnh lùng Thẩm Mộng Hi, không có bất kỳ cảm xúc.

"Sau này chúng ta không gặp lại nữa, liền kết thúc ở đây đi!"

Nói xong, Lạc Khuynh Nhan xoay đầu, không nhìn đến Thẩm Mộng Hi. Từng chữ cô nói, đều là vắt hết khí lực bật từ cổ họng, bây giờ cô không có cách nào ở bên Thẩm Mộng Hi, nếu sang Pháp có thể tra được chuyện năm đó, cô sẽ đi điều tra, nhưng trong bút thu âm thật sự là giọng Thẩm Mộng Hi, chị ấy không thể ngụy biện, cộng với xấp tài liệu này, Thẩm Mộng Hi không thể thoát khỏi liên quan cái chết cha mẹ cô, cô không thể, không thể cùng với người đã hại chết cha mẹ mình.

Hơn nữa, chị ấy còn che giấu mình chuyện An Mộ Ca, sợ rằng mình sẽ tìm được người thân? Quá nực cười, vì một mực muốn mình ở bên người, mà cho mình tứ cố vô thân, chỉ có thể lệ thuộc vào chị ấy?

"Em đợi chị thêm một thời gian được không? Chị nhất định tìm ra sự thật, được không?"

Thẩm Mộng Hi tiến lên trước, thử đến gần Lạc Khuynh Nhan, nhưng Lạc Khuynh Nhan lại lui về sau bức tường người.

An Mộ Ca đang vì từ loạn luân mà sốc, nhìn Lạc Khuynh Nhan lùi lại, cô lắc đầu, để bản thân tỉnh táo, có thể Thẩm Mộng Hi chỉ đang diễn trò, để cho mình buông bỏ Lạc Khuynh Nhan, nhưng nếu là diễn trò, làm vậy há chẳng phải càng chọc giận Lạc Khuynh Nhan hơn sao? Rốt cuộc là thật hay giả, cô không thể phân định nữa.

"Chị đừng đóng kịch nữa, trò lừa bịp của chị đã bị vạch trần, những tài liệu này chị tự mình xem đi."

An Mộ Ca lấy xấp tài liệu trong túi xách mình ném cho Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi không đón lấy, mặc cho nó rơi bên cạnh chân mình, lạnh lùng nhìn xấp giấy tờ trên đất (xem đi trời ơi -_-), quả nhiên An Đức Mỗ lại lấy tài liệu ra uy hiếp Nhan nhi?

"Nhan nhi, đừng sợ, lần này chị không làm điều xấu, nó không làm gì được chúng ta."

Thẩm Mộng Hi nghĩ đến đây, tâm trạng thoáng khôi phục một chút, đi đến giữa đôi bên, giơ tay hướng Lạc Khuynh Nhan, tỏ ý Lạc Khuynh Nhan hãy đến bên nàng.

An Mộ Ca cười khẽ.

"Xem ra chị còn chưa hiểu tình hình, chính chị tự xem thử tài liệu kia coi trên đó viết cái gì."

Nói xong, An Mộ Ca nắm tay Lạc Khuynh Nhan, kề vào tai nói.

"Có thể Thẩm Mộng Hi chỉ đang diễn trò thôi, thân phận của em với chị vốn không thể đơn giản mà xác thực được, đợi sang Pháp em lại cho người đi điều tra được không?"

An Mộ Ca nói với giọng ôn nhu, cô biết Lạc Khuynh Nhan thần trí đã có chút không rõ, nhưng vẫn cố sức duy trì, chỉ cần tiếp tục dụ dỗ, hẳn sẽ không bị dao động.

Đôi mắt Lạc Khuynh Nhan rũ xuống, gật đầu đồng ý.

"Đi thôi."

Thẩm Mộng Hi thấy An Mộ Ca thân mật ôm Nhan nhi, thậm chí trước mặt nàng thì thầm vào tai em ấy, nàng rất tức giận.

"An Đức Mỗ, đừng ép buộc tôi, cho dù cô là em em ấy, tôi cũng không bỏ qua cho cô."

Thẩm Mộng Hi phất tay, người của nàng ngay lập tức lần nữa chĩa súng vào đám người An Mộ Ca, chờ đợi Thẩm Mộng Hi ra hiệu lệnh.

"Thẩm Mộng Hi, chị rốt cuộc thế nào mới chịu buông tha em?"

Lạc Khuynh Nhan bỗng ngẩng đầu hỏi, giọng lạnh lùng, không có một chút dấu vết cảm xúc.

"Nhan nhi, em không tin chị? Có một vài sự việc, chị thật sự không có làm, chị biết chị gạt em là không đúng, nhưng chị cũng là sợ em không quan tâm chị thôi, hơn nữa lúc đó để em biết chuyện em sẽ cảm thấy ra sao..."

Nếu em biết em gái em yêu em, còn xém chút nữa loạn luân với nó, em có thể chấp nhận sao?

Lạc Khuynh Nhan yếu ớt lắc đầu.

"Em không nói chuyện này, chính chị tự xem tài liệu trên mặt đất đi."

Lạc Khuynh Nhan cố gắng giữ lý trí, giơ ngón tay chỉ tài liệu nằm cách không xa sau lưng Thẩm Mộng Hi nói.

Lãnh Tâm Du cuối người nhặt tài liệu lên, thậm chí không nhìn một cái, đến bên trái Thẩm Mộng Hi, đưa tài liệu cho nàng.

Thẩm Mộng Hi nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan, liếc mắt nhìn xuống tài liệu, nhận lấy mở ra, đột nhiên con ngươi màu đen nở rộng, hai tay run rẩy, tiếp theo nàng lật xem từng trang từng trang một, càng về sau, cơ thể bắt đầu run rẩy, môi run run. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt giận dữ ngút trời nhìn An Mộ Ca, bỗng nàng nghiến răng nghiến lợi ném tài liệu vào An Mộ Ca, nhưng ngay sau đó đã bị lính đánh thuê đón lấy.

"Đê tiện, cô vu oan giá họa tôi."

Thẩm Mộng Hi siết chặt quả đấm, cơ thể run rẩy lợi hại.

An Mộ Ca cũng tức giận.

"Sao tôi có thể giá họa cho chị? Đó cũng là thực tế, năm đó bác sĩ Peter là chị mời đến, không phải chị còn ai vào đây? Ai có khả năng giá họa cho chị a!"

An Mộ Ca ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, gắt gao nhìn chăm chăm Thẩm Mộng Hi.

Cuối cùng Thẩm Mộng Hi cũng hiểu tại sao bao phủ Lạc Khuynh Nhan đều là tuyệt vọng, nhưng mà, nàng không có làm chuyện này, với lại Peter là bạn cũ Lục Chấn Thiên, cũng sẽ không làm chuyện này, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Nhan nhi, chuyện này thật sự không phải do chị làm?"

Thẩm Mộng Hi bất lực, nàng cảm thấy linh hồn mình như sắp lìa khỏi xác, nhưng nàng vẫn cố gắng lấy sức mạnh ý chí để chống đỡ cơ thể không ngã xuống.

"Phải hay không, không còn quan trọng, giọng nói trong cây bút thu âm thật sự là giọng của chị, hơn nữa Peter cũng do chị tìm đến, em không có chứng cớ để chị với Thẩm Mộc Thu vào tù, nhưng em muốn rời khỏi chị, thậm chí điểm này chị cũng không chấp nhận sao?"

Lạc Khuynh Nhan lạnh giọng nói, tiếp theo rời khỏi ngực An Mộ Ca, xoay người không nhìn đến nàng.

"Em không yêu chị sao? Chẳng phải em đã đồng ý kết hôn với chị?"

Thẩm Mộng Hi nghẹn ngào gào to, nàng nhìn Lạc Khuynh Nhan xoay người đoạn tuyệt, nàng sẽ điên mất.

Lạc Khuynh Nhan ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã, nhưng cô không quay đầu lại.

"Phải, em yêu chị, cũng từng muốn kết hôn với chị, nhưng mà, bây giờ không làm được nữa..."

Thẩm Mộng Hi duy trì tư thế đứng, khắc chế bản thân, không cho những giọt lệ tích tụ dưới đáy mắt rơi xuống.

"Nhưng mà, chiếc nhẫn luôn đeo trên tay em, là minh chứng tình yêu chị dành cho em. Nhan nhi, cho chị thêm chút thời gian nha em?"

Thẩm Mộng Hi cầu xin, tiếp theo giọt lệ nơi khóe mắt rớt xuống, ngay cả khi đang đối mặt trước rất nhiều người.

Lãnh Tâm Du mím môi nhìn Thẩm Mộng Hi lệ theo khéo mắt rơi xuống, hốc mắt cô cũng đỏ theo, sắc mặt một đám mờ mịt, nhìn chăm chăm dữ dội Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca, khắp người tản ra sát khí, đã sẵn sàng để xông vào bức tường người.

Lạc Khuynh Nhan cuối đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô nhếch khóe miệng, bỗng xoay người.

"Thế thì, trả lại chị, em nghĩ chiếc nhẫn này, em không cần nữa."

Lạc Khuynh Nhan nói xong, liền giơ tay lên, dùng tay phải gắng sức tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái xuống, ngay lập tức, ngón đeo nhẫn trên tay trái với chiếc nhẫn dính chút máu được ném đến dưới chân Thẩm Mộng Hi. Lạc Khuynh Nhan cau mày vì đau đớn, da trên ngón đeo nhẫn có thể đã bị bong ra, hơn nữa đốt ngón tay còn sưng đau khó chịu. May mắn máu không chảy ra quá nhiều, Lạc Khuynh Nhan giữ ngón áp út của mình mỉm cười với Thẩm Mộng Hi, đó là nụ cười đoạn tuyệt.

"Đó là thứ chị trói buộc em, em trả lại chị."

Lạc Khuynh Nhan mỉm cười nói, mặc dù trên mặt vẫn chảy nước mắt.

Thẩm Mộng Hi khó khăn duy trì tư thế đứng, nàng suy sụp cúi nhìn chân, nhặt chiếc nhẫn kim cương dính máu lên, chiếc nhẫn này là nàng tự mình thiết kế, mất không ít công sức, nhịn trong bao ngày đêm, nhưng em ấy lại không cần nó dễ dàng đến vậy...

Thẩm Mộng Hi vừa khóc vừa hỏi.

"Những thứ chị cho em, đều là trói buộc em sao?"

"Đúng, đồ chị cho em, em không cần nữa, ngoại trừ trói buộc chị có cho em thứ gì không? Còn có tình yêu khủng khiếp của chị? Chị nói yêu em, trong khi tổn thương người thân của em, khiến cha mẹ em lần lượt chết thảm, đây chính là tình yêu của chị sao? Thẩm Mộng Hi, chị thật sự biết yêu là gì ư?"

Lạc Khuynh Nhan che miệng đối Thẩm Mộng Hi nói, và rồi cô xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng Thẩm Mộng Hi cười một trận như điên như dại, tựa như tiếng gào thét đến từ địa ngục, cực kỳ quỷ dị, để cho ai ở đây cũng không rét mà run.

Thẩm Mộng Hi ngửa đầu cười to.

"Hahaha~... Chị không biết yêu? Có lẽ chị thực sự không biết, chị không nên cưỡng ép em từ đầu, trói buộc em, không cho em tự do..."

Thẩm Mộng Hi dừng một chút, rồi nhìn chăm chăm dáng lưng Lạc Khuynh Nhan, ánh mắt cô đơn triệt để.

"Được, tôi - Thẩm Mộng Hi buông tay, từ đây trở về sau tôi không bao giờ có bất kỳ mối liên quan nào đến Lạc Khuynh Nhan nữa."

Lạc Khuynh Nhan nghe vậy, cơ thể chấn động, ngực với não không hẹn mà cùng bắt đầu gây khó dễ cô.

"Được."

"Nhưng mối thù của em chẳng phải chưa trả sao? Chẳng phải tôi nợ nhà em hai mạng người? Em không cần tìm bằng chứng cho tôi vào tù, cũng không cần đi điều tra, tôi sẽ trả em, sẽ trả..."

Sau đó, Thẩm Mộng Hi bỗng kéo Lãnh Tâm Du đứng bên cạnh thừa dịp cô không kịp chuẩn bị, rút con dao găm giấu bên dưới lớp áo.

Bỗng xuất hiện một cỗ chất lỏng ấm áp mùi hương ngọt ngào phun li ti lên mặt Lãnh Tâm Du, Lãnh Tâm Du bấy giờ mới có phản ứng, cô vội vàng đỡ thân thể Thẩm Mông Hi sắp ngã xuống, một tay che bụng Thẩm Mộng Hi vẫn không ngừng tràn ra chất lỏng màu đỏ, bởi vì nơi đó con dao găm đang cắm vững vàng ...

-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Chửi đi, ta cũng muốn chửi đây... (=)) ý đây là cả 2 cục cưng của Băng Ngôn đều phải chịu ngược, Băng Ngôn cũng muốn mắng chửi =))), cơ mà mắng ai, mắng mẹ đẻ? Chung quy vẫn là mắng mẹ đẻ =)))) nhưng mà có người chơi trò uy hiếp rồi =)))))))))

Hừm, các ngươi còn muốn canh hai xem nữa không?

~~~~~~~~~

Ê đích tờ : Thở dài, ôm mặt, híc, tôi không nghĩ nó ngược tôi đến tê tái...

*gập người* Sẽ có chỗ sơ sót khiến các bạn lúc đọc mất hứng, hyvọngcácbạn bỏquáchomình, chân thành cảm ơn gạchlon nồi niêu xoang chảo quýgiácủacác bạn, nếu có mình sẽ xem và sửa đổi để phục vụ các bạn tốt hơn.

Mấychương tới đây, những phục bút Băng Ngôn đặt từ khúc trước khá xa sẽ dần dần được giải thích hết ở đoạn này. Cố nhẫn nại theo dõi ha, mình cũng nóng ruột muốn chết.

P/S : Thật sự rất thích thể loại trói buộc tình yêu của Băng Ngôn nhưng mà nó ngược tàn canh giá lạnh quá ba má ơi :((((((((((((( tuôi không thể chịu nổi *ôm mặt chạy khóc*

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trùng Sinh