Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 49 - Gặp Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"..." Ôn Kiến Quân lấy thuốc trong túi quần ra châm một điếu, dựa lên trụ điện ven đường trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài, giẫm mạnh điếu thuốc còn hút dở dang dưới đất "Còn con phải làm thế nào đây?" Ôn Kiến Quân ngửa mặt lên trời hỏi, giọng hơi trầm thấp.

Lạc Khuynh Nhan lại cuối đầu, không nhanh không chậm nói "Con sao? Con sẽ không có bất kỳ chuyện gì, kết quả xấu nhất chỉ là bị chị ấy giam lỏng, con rất hiểu tính tình của chỉ, cha cứ yên tâm!" Lạc Khuynh Nhan nói xong lời cuối cùng, giọng mang vẻ tự giễu, rốt cuộc vẫn phải về bên cạnh Thẩm Mộng Hi, vậy cô trăm cay nghìn đắng trốn ra được làm gì chứ?... Không, ít nhất cô nhận được cha mẹ nuôi, có người thân, còn được làm hơn một tháng nghề dạy học mà cô hoài mong muốn, cho dù vẫn từ chức, nhưng lần bỏ trốn này cũng có thu hoạch...

Suy nghĩ một hồi, Lạc Khuynh Nhan càng luyến tiếc cuộc sống hiện tại, cùng người nhà hòa thuận vui vẻ ăn cơm, tán gẫu, rồi ra phố đi dạo cũng không bị bất kỳ ai giám sát. Cho dù có lúc nhớ lại từng ly từng tí Thẩm Mộng Hi cùng mình, tình cảm dành cho chị ấy cũng trở nên rõ ràng, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn là mong muốn có được cuộc sống hiện tại, được rồi lại mất, cảm giác ấy thật sự rất tồi tệ.

Ngay lúc Ôn Kiến Quân định lên tiếng, Lạc Khuynh Nhan buồn bã nói "Bây giờ, trở về thôi, trời cũng không còn sớm, con lo tình hình Tuyết Nhi sẽ ngày càng tệ." Ở trên tivi, gò má trái Mục Tuyết Nhi hơi sưng đỏ, mà bên má phải nhợt nhạt đáng sợ, rõ ràng Thẩm Mộng Hi động tay động chân, hơn nữa là dạy dỗ cậu ấy. Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Nhan càng thất vọng về Thẩm Mộng Hi, tại sao vậy? Tại sao nhất định phải như vậy, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì để liên lụy nhiều người thế chứ?

Vì vậy, Ôn Kiến Quân và Lạc Khuynh Nhan cùng trở về tiểu khu lấy xe. "Sau này, con, có trở lại không? Cha với A Phương đợi con đến đưa chung đó! Hơn nữa cha còn gạt A Phương để dành không ít tiền, cũng là để cho con..." Ôn Kiến Quân hướng ghế phụ, hỏi Lạc Khuynh Nhan đang thẩn thờ nhìn ngoài cửa xe.

"Vâng, con nhất định trở lại!" Lạc Khuynh Nhan miễn cưỡng cười một tiếng, có lẽ sẽ trở lại, dù sao Thẩm Mộng Hi cũng đối đãi tốt với người thân của mình, à mà không, có thể nói là rất tốt, chỉ cần để chị ấy cảm thấy không có nguy hiểm, chị ấy hẳn sẽ cho phép mình quay về thăm vợ chồng Ôn Kiến Quân, đến lúc nào thì Lạc Khuynh Nhan không thể biết.

Ôn Kiến Quân vừa quay đầu xe, vừa nói "Con gọi cho A Phương đi, chúng ta hơn phân nửa đến rạng sáng* mới đến Tây Thanh thị, từ đây lái xe mất ít nhất năm, sáu giờ đồng hồ, sáng mai một mình cha trở lại cũng không biết giao phó thế nào, hơn nữa con một đi không về, bà ấy nhất định là đau lòng!..." Ôn Kiến Quân nói xong lời cuối, hơi nghẹn ngào, hắn luyến tiếc Lạc Khuynh Nhan đứa con gái này, sống chung cũng gần ba tháng, tình cảm cũng dần dần được vun đắp, bây giờ bỗng nhiên phải ra đi, một chút chuẩn bị về mặt tinh thần cũng không có, đau lòng khổ sở là điều khó tránh khỏi, song điều khiến hắn khó chịu nhất đó là bất lực không thể làm được gì.

(khoảng 1, 2 giờ sáng).

Ôn Kiến Quân một chút cũng không thể hiểu Thẩm Mộng Hi, ông chỉ nghe kể lại một chút từ lão Hoàng, ấn tượng không thể nghi ngờ là một mỹ nhân độc địa, thủ đoạn nham hiểm hung tợn, là nữ vương số một trên thương trường. Lạc Khuynh Nhan bị cưỡng bách bên người cô ta, nhất định chịu nhiều ngược đãi không thì bị ủy khuất.

Thật ra Thẩm Mộng Hi lãnh khốc vô tình với tất cả ngoại trừ Lạc Khuynh Nhan, nếu ai dám động vào một sợi tóc cô ấy, nàng nhất định cho hắn và cả nhà kẻ đó hoàn toàn biến mất khỏi Tây Thanh thị, chính trong tâm khảm nàng vốn xem Lạc Khuynh Nhan, như bảo bối mà không chịu được, ngậm trong miệng sợ tan ra, hứng trong tay sợ rơi rớt, phải trân quý thế nào liền trân quý như vậy, nói chi ngược đãi ủy khuất Lạc Khuynh Nhan. Điều duy nhất nàng không thể khoan nhượng chính là Lạc Khuynh Nhan không yêu nàng, không muốn ở bên cạnh nàng. Nếu như nhất định phải nói đã chịu ủy khuất, thì đó chắc chắn là Lạc Khuynh Nhan không cam tâm cứ như vậy ở bên Thẩm Mộng Hi, mà trong lòng sinh ra một tia ủy khuất...

Lấy di động trong túi, Lạc Khuynh Nhan tìm số Vương Tú Phương "A lô, mẹ nuôi, ông ngoại ở dưới quê mới điện thoại cho con, nói có việc gấp muốn con về nhà một chuyến... Dạ, sức khỏe ông không được tốt, con phải mau trở lại... Dạ, con nhất định sẽ sớm trờ lại, ừm, hẹn gặp lại mẹ nuôi!" Tạm biệt mẹ... con nhất định sẽ trở về! Không thể nghi ngờ vào tài viện cớ số một của Lạc Khuynh Nhan, cô không có ông ngoại, Nhan Thiều Nguyệt lớn lên trong cô nhi viện, dùng cớ ấy đối với ai cũng đều rất thỏa đáng...

Trên đường đi, hai người không nói chuyện, trong đêm chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng xe hơi vang trên xa lộ. Hiện tại không sai biệt lắm đã chạy cũng bốn tiếng, khoảng chừng hai tiếng nữa là đến Tây Thanh thị, từng giờ từng phút trôi qua, lòng Lạc Khuynh Nhan càng trống rỗng, nhưng hình như cũng có một chút nào đó mong chờ, chỉ là chút mong chờ này cô không có phát hiện được mà thôi.

Phải rồi, liên lạc Thẩm Mộng Hi trước, để chị ấy không làm khó dễ Tuyết Nhi, Lạc Khuynh Nhan nghĩ vậy, nhưng lúc cầm di động lên, mới biết cô không có số Thẩm Mộng Hi, mới nhớ lại cho đến nay cô đều không nhớ số Thẩm Mộng Hi, lúc trước đều là có sẵn trong di động, muốn gọi lúc nào cứ lấy ra trực tiếp lướt là xong.

Khoảng chừng hai giờ sáng, cuối cùng xe Ôn Kiến Quân đến trạm thu phí Tây Thanh thị "Trễ thế này mà sao có đám người ở đây nhỉ?" Ôn Kiến Quân lái xe đến khu nhà nghỉ cạnh trạm xăng dầu, chuẩn bị vào nhà vệ sinh. Thấy có vài tên đàn ông cao lớn đứng hút thuốc gần trạm thu phí và trạm xăng dầu, hình như tay còn cầm tấm hình, nghi hoặc lên xe hỏi Lạc Khuynh Nhan.

"Nếu con đoán không lầm, những người đó chắc là đến đón con trở lại." Lạc Khuynh Nhan liếc nhìn mấy người đó một cái, khẳng định nói. Hơn nữa hiện giờ trong Tây Thanh thị bất kể chỗ này, trạm thu phí, trạm xe, sân bay hay nhà ga ở các loại địa phương đều sẽ có người đứng chờ như ở đây.

Nhìn loại cục diện này, Ôn Kiến Quân càng phát giác ông đã xem thường Thẩm Mộng Hi, rốt cuộc Thẩm Mộng Hi có bao nhiêu quan tâm đến Nhan Nhan? "Cha nuôi, để con lại đây đi! Lát nữa cha vào nhà nghỉ nghỉ ngơi một đêm, mai hãy quay lại, như vậy đỡ phải lái mệt, mà cũng an toàn hơn." Lúc Ôn Kiến Quân còn xuất thần Lạc Khuynh Nhan đã xuống xe.

Ôn Kiến Quân giương mắt nhìn Lạc Khuynh Nhan bước từng bước về phía những người kia, quả nhiên lúc cô đến trước mặt những người đó, bọn họ liền bao vây lấy cô, vội vã gọi điện thoại trong tay. Ôn Kiến Quân yên lặng nhìn xem toàn bộ, ông vẫn chưa muốn đi, ông muốn biết người phụ nữ tên Thẩm Mộng Hi kia đối đãi thế nào với con gái nuôi của ông, nếu dám ngược đãi cô ấy, ông liều cái mạng già này cũng phải đưa Lạc Khuynh Nhan rời khỏi đây.

Mà Thẩm Mộng Hi sau khi nhận cuộc gọi của Thẩm Mộc Thu, tức tốc lái xe đến trạm thu phí Tây Thanh thị. Không ngờ lại trở về nhanh như vậy, nàng vốn tưởng rằng phải hai ba ngày sau, Lạc Khuynh Nhan mới có thể trở lại, nàng để các đài truyền hình chiếu luân phiên trong ba ngày, không tin Lạc Khuynh Nhan bình thường rất thích xem tivi không nhìn thấy.

Khi Thẩm Mộng Hi mang theo một đoàn người chạy đến đó, thì Lạc Khuynh Nhan mặc một chiếc áo dệt màu trắng với một cái áo khoác đứng trong gió rét, bộ dạng run lẩy bẩy, để Thẩm Mộng Hi sốt hết cả ruột với đau lòng, bước lên trước hung hãn bạt tai tên đàn ông đứng cạnh Lạc Khuynh Nhan "Cậu không biết đưa cô ấy đến một nơi ấm áp chờ tôi đến hả?" Sau khi nói xong, Thẩm Mộng Hi cởi chiếc áo khoác xám tro trên người khoác lên cho Lạc Khuynh Nhan, ôm cô vào lồng ngực thật chặt "Nhan nhi, cuối cùng em cũng về rồi." Trong giọng nói hết sức nhu tình, một chút ý trách cứ cũng không có.

Mà Lạc Khuynh Nhan cũng chỉ chôn mặt trong ngực Thẩm Mộng Hi, buồn bã nói "Ừm, em về rồi, Hi tỷ tỷ..." Giọng Lạc Khuynh Nhan nói không cho ai nghe ra ưu tư của cô, hình như khổ sở, mà cũng như vui vẻ...

-----------------------------------------------------------

*bưng mặt khóc* cuối cùng, cuối cùng cũng gặp nhau rùi, chương 16... từ chương 16, mình đã mong chờ hai người có thể gặp lại biết bao nhiêu, tưởng là mình đã héo rũ bên cái chương nào đó rồi cơ huhuhuhu... *gào khóc*

(Sau n lần gào khóc).

Híc... *xì mũi vào khăn giấy* *khịt* rùi vào chuyện chính. Xin lỗi vì đoạn dài dòng ở trên, khụ khụ.

NOTE : Mình sẽ nghỉ 12 ngày nha, lý do là mình thi, thi xong mình sẽ cày tiếp, mình cũng chẳng vui vẻ gì đâu, huhu, nhất là đang ở đoạn này nữa.

Một lần nữa cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi, vote cũng như comment và những lời động viên vô cùng quý báu có thể giúp mình tiếp tục mỗi khi chán nản. Mình cực kỳ biết ơn đến các bạn, mình nhất định trở lại, mình đã hứa hoàn bộ này rùi, nên mình chạy không khỏi đâu, chỉ mong các bạn thông cảm cho mình thời gian năm cuối có những đoạn thi cử như này nha. Thân ái~

(PS : Đúng rùi đó, chương nài là sự đền bù cho cảm giác thấy có lỗi để nói mấy lời này ah.)

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thấu Thị Chi Nhãn