Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 75 - Giám Sát

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ trong túi xách Lạc Khuynh Nhan lấy chìa khóa ra, nhưng cánh tay vẫn còn run rẩy, thiếu chút nữa cũng không cầm chắc chìa khóa.

Vừa vào cửa cô liền đem hết cửa chống trộm trong ngoài khóa lại, cuối cùng sau khi xác nhận đã hoàn toàn khóa kỹ, cô mới dựa người vào cửa, hai tay bụm mặt im lặng khóc thút thít.

Hôm nay ngay thời khác cô nhìn thấy Thẩm Mộng Hi, trái tim ngủ yên kia lại thức dậy trong sợ hãi, so với trước đây thích càng mãnh liệt hơn, cho dù nàng đã làm nhiều việc không còn tính người như vậy, cô vẫn thích nàng, là thích của tình yêu...

Ngay giây phút nhìn thấy Thẩm Mộng Hi, cô đã biết Thẩm Mộng Hi đã thay đổi, nếu lấy tính khí chị ấy trước kia, tuyệt đối sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để bắt mình về, nhưng chị ấy lại nhạy cảm tiêu phí nhiều tâm tư như vậy. Thẩm Mộng Hi gấp 1 con hạc giấy căn bản phải mất nửa giờ, coi như thành thạo cũng phải tốn chừng 10 phút, vậy 1000 con hạc giấy ở lầu 6 lúc nãy, chị ấy rốt cuộc đã tốn bao nhiêu thời gian để gấp?

Lạc Khuynh Nhan không dám tưởng tượng Thẩm Mộng Hi còn làm chuyện gì, nhưng cô biết Thẩm Mộng Hi đã không dám cưỡng ép cô nữa, hơn nữa chị ấy cũng đã vì mình mà thay đổi, bởi vì Thẩm Mộng Hi không có đuổi theo, với lại rốt cuộc chị ấy đã ngồi chờ ở đó bao lâu?

Những chuyện khác, cô đều có thể tha thứ cho nàng, bởi vì cũng là người ngoài... duy nhất chuyện nông trường Hâm Nguyệt là cô không thể tha thứ được, đó là tâm huyết cả đời của cha mẹ cô, cơ hồ đã bị hủy hoại trong tay Thẩm Mộng Hi, hơn nữa giờ đã đổi chủ nằm trong tay nàng, cô làm sao có thể quên được chuyện này? Cho dù cô tiêu hủy được tài liệu kia, cô cũng sẽ không ở bên Thẩm Mộng Hi, cho dù bây giờ tình cảm của cô đối Thẩm Mộng Hi đã biến chất...

Cô dựa người lên cửa, thuận theo trượt xuống, ngồi ở đây, không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào, làm sao mới có thể trong thời gian nhanh nhất lấy lại phần tài liệu kia, phần tài liệu đang khống chế các cô.

Nếu như tài liệu ở bên Pháp, vậy mình nhất định phải đi Pháp, nhưng ở Pháp sẽ phát sinh chuyện gì cô không dám nghĩ, cứ cho mình lấy lại được tài liệu, nhưng cũng có thể sẽ bị cưỡng chế ở lại nơi đó, cho nên chưa đến cuối cùng mình nhất quyết không thể đi Pháp, chỉ còn chờ đợi tin tức của Mục Tuyết Nhi.

Lạc Khuynh Nhan tùy ý dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt, bây giờ cô phải tăng tốc lên, không thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì cô bị hành hạ sắp không chịu nổi rồi. Cô ghét bị giám sát, ghét bị uy hiếp, đặc biệt chán ghét những kẻ dùng mấy thứ kia uy hiếp cô...

<Rầm...rầm...rầm...>

Lúc này cửa chống trộm sau lưng cô vang lên tiếng đập, cơ hồ dùng cả tay chân mới đập ra cái tiếng <Rầm> như thế.

Lạc Khuynh Nhan vội vàng đứng lên, hướng về phía cửa hô.

"Cút đi!!! Tôi không muốn gặp lại chị, sao chị cứ không chịu hiểu vậy?"

Tiếng Lạc Khuynh Nhan vẫn lạnh băng như trận tuyết tháng 12 vậy, nhưng nếu nghe kỹ hơn nhất định sẽ nghe ra giọng điệu nghẹn ngào.

Mà tiếng gõ cửa hơi ngừng lại, ngay lúc Lạc Khuynh Nhan cho rằng nàng đã buông tha, tiếng gõ cửa lại vang lên, có điều lần này lại hết sức ôn nhu, mà đi đôi tiếng gõ cửa, người kia cũng mở miệng nói chuyện.

"Lạc Khuynh Nhan, là em! Mở cửa ra được không?"

Bên ngoài là một dải âm thanh thanh thúy của phụ nữ để Lạc Khuynh Nhan hết sức quen thuộc.

"Ngả Luân?"

Lạc Khuynh Nhan không ngờ là An Mộ Ca, cũng đúng, Thẩm Mộng Hi không thể nào gõ cửa thô lỗ như vậy, nhiều nhất sẽ cho người mở cái khóa này ra thôi...

"Đợi một lát!"

Lạc Khuynh Nhan nhanh chóng tháo giày, lấy trong túi xách khăn ướt, dùng sức lau chùi nước mắt trên mặt, tận lực để mình trông được tự nhiên một chút.

Cô mở tất cả khóa cửa ra, sau đó mở cửa chống trộm, bên ngoài là một khuôn mặt nhợt nhạt, cho dù bình thường hai con ngươi xanh thẳm linh động cũng biến thành ảm đạm không có ánh sáng, để Lạc Khuynh Nhan kinh ngạc là An Mộ Ca lại mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông mỏng manh đã chạy đến đây...

Sau khi An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan trước tiên chính là tiến lên quan sát cô, xác nhận lần nữa cô ấy không có bị thương, cô mới yên tâm.

"Em vào trong được không?"

An Mộ Ca hỏi.

Lạc Khuynh Nhan chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó để An Mộ Ca vào, ngay sau khi cô đóng cửa chống trộm lại, một đôi tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô, một loại hơi thở nhu hòa mà say mê cũng theo đó chạy dài đến bên tai.

"Lạc Khuynh Nhan, tại sao lại lừa gạt em?"

Cô nói, để trái tim Lạc Khuynh Nhan trong nháy mắt nhảy ra ngoài, chẳng lẽ An Mộ Ca đã biết ý đồ của mình, hay Lộ Dịch Tư đã nói với em ấy ước hẹn của bọn họ?

An Mộ Ca nhẹ nhàng đặt cằm lên bả vai trái Lạc Khuynh Nhan, nhẹ nhàng nói.

"Rõ ràng chị trở về đây, nhưng lại để em đưa chị về nhà cha nuôi, chị nên để bọn họ đưa chị về chứ, nếu không đã không gặp phải cướp, nếu không có Lộ Dịch Tư chạy đến thì...em..."

Giọng An Mộ Ca mang theo thút thít, lời cuối cùng cô cũng không nói được, cô sợ Lạc Khuynh Nhan có chuyện, cô nhận được điện thoại Lộ Dịch Tư liền vội vã ra cửa, vừa lái xe vừa gọi điện Lạc Khuynh Nhan, nhưng gọi thế nào cũng không thông, cô sợ, cô sợ Lạc Khuynh Nhan có chuyện, cô khủng hoảng bản thân không chăm sóc kỹ Lạc Khuynh Nhan, để cho cô ấy có lý do rời khỏi mình.

Thì ra là vậy, Lộ Dịch Tư kẻ này, còn không quên đem bản thân trở thành người hùng, hắn cũng biết mình không thể vạch trần lời nói dối của hắn.

"Chị không sao, chỉ là hơi hoảng sợ thôi..."

Lạc Khuynh Nhan nhẹ nhàng đẩy hai cánh tay trơn bóng trên thắt lưng mình ra, sau đó xoay người nhìn về phía An Mộ Ca hốc mắt đã hơi sưng đỏ.

"Lạc Khuynh Nhan, chị không nên gạt em, không nên..."

An Mộ Ca không ngừng lắc đầu, giọng có chút buồn bã.

Lạc Khuynh Nhan thoạt nghe, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ An Mộ Ca...

"Thật xin lỗi, chị không phải cố ý, bởi vì nhà cha nuôi... tạm thời có khách, phòng của chị đã bị họ tạm thời trưng dụng, mặc dù họ muốn đưa chị về, nhưng chị sợ phiền phức đến họ, cho nên từ chối!!!"

Lạc Khuynh Nhan vui mừng nhờ có trước kia ở bên cạnh Thẩm Mộng Hi thật lâu mới học được kỹ thuật diễn còn có tùy cơ ứng biến, nếu không, cô không biết trả lời An Mộ Ca thế nào nữa.

An Mộ Ca không có theo Lạc Khuynh Nhan nói tiếp, mà là kinh ngạc nhìn nói một câu.

"Nhưng mà, Lạc Khuynh Nhan, em luôn cảm thấy, chị ở bên em là vì phần tài liệu kia..."

Cô cuối đầu xuống, để Lạc Khuynh Nhan không thấy được biểu tình của cô, cũng để Lạc Khuynh Nhan không nhìn thấy lúc nói ra những lời này cô đang nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Khuynh Nhan cả kinh, nhưng rất nhanh liền nói tiếp.

"Ừ, lúc mới bắt đầu, chị quả thật vì phần tài liệu kia... nhưng mà bây giờ..."

Lạc Khuynh Nhan do dự, không biết có nên kéo An Mộ Ca vào hay không, cô sợ sau khi chính mình nói ra những lời này, chính là bắt đầu cho muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

"Nhưng mà sao? Lạc Khuynh Nhan chị nói hết một lần luôn được không!"

An Mộ Ca bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt trông đợi, để Lạc Khuynh Nhan càng không biết làm sao, muốn nói ra nhưng đôi môi lại run rẩy...

"Được rồi, chị không nói em nói, em yêu chị, yêu chị, Lạc Khuynh Nhan, chị hiểu không? Em yêu chị!"

An Mộ Ca chợt ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, để cho thân thể cô và mình dính sát vào nhau, ở bên tai cô thâm tình tha thiết ngượng ngùng nói.

Mặc dù trước kia An Mộ Ca từng nói thích Lạc Khuynh Nhan, nhưng cũng chưa từng nói là mình yêu cô, bởi vì thích một người có thể chỉ là tạm thời, có lẽ qua một thời gian sẽ thay đổi, bởi vì cái từ 'thích' này không hề có độ sâu sắc. Nhưng 'yêu' lại không giống, 'yêu', là khắc cốt ghi tâm mà khắc ghi trong lòng, có thể vì bạn mà sống cũng có thể vì bạn mà chết, có thể vì bạn làm chuyện mà bạn muốn, ngàn vạn lần không nên tùy tiện nói yêu một người, bởi vì 'yêu' là không cho phép khinh nhờn.

Đây là những lời một người từng nói với An Mộ Ca, để cho ký ức trong An Mộ Ca hãy còn như mới, cho nên cô luôn không dám nói yêu với Lạc Khuynh Nhan, nhưng bây giờ cô khủng hoảng, cô muốn giữ Lạc Khuynh Nhan, cũng muốn nghe được lời thật lòng của cô ấy, cô lựa chọn đánh cuộc, đánh cuộc Lạc Khuynh Nhan có cảm giác với cô không, có thích cô không, nhưng chính cô cũng không ngờ, nếu Lạc Khuynh Nhan không thích cô, cô cũng sẽ không buông tay, vì cô đã hoàn toàn yêu cô ấy...

"Nói cho em biết, câu trả lời của chị được không? Em không muốn tiếp tục kinh hãi run sợ như vậy nữa, cảm giác đó không được dễ chịu, thật sự không được dễ chịu..."

An Mộ Ca dùng trán chạm trán Lạc Khuynh Nhan, chóp mũi lần lượt chạm chóp mũi của cô, trịnh trọng hỏi.

Em vì chị đã muốn mê muội luôn rồi? Chị còn trốn tránh điều gì nữa?

Lạc Khuynh Nhan có chút khủng hoảng, ánh mắt có chút trôi nổi bất định, nhưng hai con ngươi xanh thẳm của An Mộ Ca lại tập trung khóa chặt vào cô, để cho cô không còn nơi nào để trốn, trong nháy mắt cô đã muốn nói sự thật, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến cuộc đối thoại sáng nay của mình với An Mộ Ca, em ấy sẽ không trả lại tài liệu cho Thẩm Mộng Hi, không biết...

"Nhưng mà... bây giờ... chị có hơi... có chút... thích em rồi!!!"

Lạc Khuynh Nhan cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực để nói những lời này, nhưng nói xong cô liền hối hận, bởi vì ánh mắt nồng nặc yêu thương của An Mộ Ca.

"Cái gì mà hơi chút, phải nên là rất thích chứ! Bỏ đi, em sẽ từ từ chiếm toàn bộ trái tim chị làm của riêng, để cho bên trong toàn bộ đều là em! Cho đến khi... chị cũng yêu em!"

An Mộ Ca tựa hồ hơi không hài lòng với câu trả lời, bĩu môi, vì cô nhìn ánh mắt Lạc Khuynh Nhan ánh mắt đã hoàn toàn bán đứng chị ấy.

"Đúng rồi, em làm sao lên đây vậy?"

Lạc Khuynh Nhan chuẩn bị nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nhớ đến lúc nãy Thẩm Mộng Hi còn ở trong khu nhà, không biết An Mộ Ca đến đây có bị chị ấy phát hiện không, cho dù Thẩm Mộng Hi có một chút thay đổi, nhưng cô vẫn không tin Thẩm Mộng Hi sẽ dễ dàng tha thứ cho chuyện mình ở chung với người khác, hơn nữa còn là với một người phụ nữ khác...

An Mộ Ca càng không hài lòng, sao tự nhiên lại kéo chủ đề này vào chứ? Nhưng cô vẫn là trả lời Lạc Khuynh Nhan.

"Đương nhiên đi thang máy lên rồi! Ngốc, chẳng lẽ chị phi thân lên đây à?"

An Mộ Ca bĩu môi hôn chóp mũi Lạc Khuynh Nhan, dí dỏm nói.

Quả nhiên, thang máy là bị Thẩm Mộng Hi động tay động chân, hại mình phải leo lầu lên đây, Thẩm Mộng Hi, giỏi cho chị. Lúc này Lạc Khuynh Nhan có chút oán trách Thẩm Mộng Hi, nhưng cô cũng nghĩ đến giờ này có lẽ Thẩm Mộng Hi còn đang ngồi giữa thang lầu không rời đi, có lẽ không đụng phải em ấy.

"Lạc Khuynh Nhan, em muốn hôn chị, là nụ hôn chân chính..."

An Mộ Ca nói ra câu để Lạc Khuynh Nhan có chút hoảng sợ, để Lạc Khuynh Nhan đứng tại đó không biết phải làm sao.

Vẫn là không được sao? An Mộ Ca thấy biểu tình Lạc Khuynh Nhan đan xen một chút sợ hãi, trong nháy mắt giống như quả cầu căng tròn bị xì hơi vậy.

"Không đồng ý thì không đồng ý, đừng dùng vẻ mặt vậy nhìn em nha!"

An Mộ Ca quay đầu đi ủ rũ nói.

Lạc Khuynh Nhan vốn còn muốn tìm đại lý do để an ủi cô, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có ánh sáng nào đó chiếu lên gò má mình, cô nhìn theo đường ánh sáng một cái, nhất thời ngây người.

Bởi vì trên ban công nhà đối diện bỗng lộ ra một cái ống nhòm, hơn nữa lúc này Lộ Dịch Tư đang dùng đèn pin hồng ngoại ra dấu cho Lạc Khuynh Nhan. Mà hắn thấy Lạc Khuynh Nhan đã thấy hắn, nhẹ mỉm cười, sau đó tắt đèn pin, sau đó lại tắt đèn trên ban công, nhất thời, nơi đó không còn nhìn thấy được gì. Nhưng mà Lạc Khuynh Nhan hiểu, Lộ Dịch Tư tùy thời giám sát mình, hắn làm vậy chẳng phải muốn cho mình biết mình nên làm thế nào sao, với lại không muốn để An Mộ Ca phát hiện.

Bởi vừa rồi An Mộ Ca quay đầu sang chỗ khác nên hoàn toàn không chú ý thấy 'tương tác' từ xa của Lạc Khuynh Nhan với Lộ Dịch Tư, chỉ là có chút không vui quấy rầy đồ ngủ của mình.

Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm...

Lạc Khuynh Nhan nổi đóa, cô chán ghét hành động của Lộ Dịch Tư với công tước An Đức Mỗ, bởi vì Thẩm Mộng Hi chưa từng bao giờ làm như vậy, Thẩm Mộng Hi muốn chiếm cô làm của riêng nhưng cũng không làm như vậy, cô ghê tởm...

Lạc Khuynh Nhan tức giận nâng mặt An Mộ Ca lên, sau đó nhắm ngay mặt trên bờ môi thơm tho hung hăng hôn xuống, bây giờ cô phải biểu hiện ngoan ngoãn một chút, phải thuận theo bọn họ, cô phải tạo ra ảo tưởng, đúng vậy, nếu như không muốn để cho bọn họ bức ép nảy sinh quan hệ thực sự...

An Mộ Ca sững sốt một chút, rất nhanh cảm thấy cái lưỡi thơm tho của Lạc Khuynh Nhan thăm dò vào trong khoang miệng mình, cùng chiếc lưỡi của mình quấn nhau thật chặt, để cho cô có chút không thể tin.

Cô trợn to hai con ngươi, không tưởng tượng nổi nhìn người trước mặt đang nhắm chặt hai mắt hôn kịch liệt mình, đôi lông mi dài của người kia khẽ run rồi nhẹ nhàng nhăn lại, giống như lông vũ lướt nhẹ vậy. Mặc dù cô đang dựa rất gần Lạc Khuynh Nhan, không thấy được toàn bộ mặt Lạc Khuynh Nhan, nhưng cô cảm giác được lúc này Lạc Khuynh Nhan nhất định rất xinh đẹp. Cho nên cô cũng rất nhanh vùi đầu vào trận hôn lưỡi này, chiếc lưỡi của Lạc Khuynh Nhan thật sự... rất thơm rất mềm mại, so với trong tưởng tượng... càng tuyệt hảo hơn.

An Mộ Ca cảm giác thân thể mình nhẹ bỗng, giống như đang bồng bềnh trong đám mây vậy, còn Lạc Khuynh Nhan chính là tiên nữ đang dẫn cô nhảy vào đám mây đó...

Lúc Lãnh Tâm Du bưng tập tài liệu đi đến lầu 11, sau khi bước lên, đến khúc quanh, cô mới ngửa đầu nhìn về Thẩm Mộng Hi đang ngồi trên lầu 11, cô chậm rãi bước lên, đến một khoảng cách tương đối với Thẩm Mộng Hi thì dừng lại, như vậy để có thể thấp hơn Thẩm Mộng Hi một đoạn. Cô cuối đầu xuống, cung kính đưa phần tài liệu ra cho Thẩm Mộng Hi.

"Đại tiểu thư, đây là tài liệu và hình ảnh của Ngả Luân An Đức Mỗ với Nhan tiểu thư sau khi rời khỏi Tây Thanh thị!"

Thẩm Mộng Hi búng tay, trong nháy mắt nơi này khôi phục sáng ngời lại, vẫn là ánh nến chập chờn, còn nàng liền ngồi trên đỉnh cao nhất, giống như đang xét xử người vậy. Nàng cầm tài liệu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh băng nhìn những bì thư chứa tài liệu và hình ảnh.

Nàng vừa gặp An Mộ Ca, con bé kia lại nửa đêm mặc đồ ngủ vải bông chạy đến tìm Nhan nhi, nó rốt cuộc muốn làm gì?

Nàng vốn rất muốn bước lên giết chết cô, nhưng nàng biết mình không thể làm vậy, đối với Nhan nhi, đối với mình đều bất lợi, bây giờ cô phải làm rõ hiện tại đang là tình huống gì.

Nhan nhi, em ngàn vạn lần đừng làm chị thất vọng...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần