Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 76 - Biện Pháp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Đủ... rồi, Ngả Luân..." Lạc Khuynh Nhan muốn dừng lại, nhưng chiếc lưỡi linh động của An Mộ Ca bộ dạng lại tựa hồ không muốn thôi, một mực không ngừng quấn quanh chiếc lưỡi đinh hương của Lạc Khuynh Nhan, cùng nó dây dưa không ngừng nghỉ, cho dù hai người bởi vì nụ hôn nóng bỏng này mà hô hấp dẫn đến có chút không thuận, nơi hai chiếc lưỡi giao nhau thông đến khóe miệng dịch thể trong suốt từ đó tràn ra...

Bỗng, Lạc Khuynh Nhan cảm thấy một trận buồn nôn, lật đật gỡ hai tay An Mộ Ca vòng trên cổ mình, cũng dùng sức đẩy cô ra, sau đó vội vã vọt vào phòng vệ sinh.

"Ụa..."

Lạc Khuynh Nhan không ngờ rằng mình sẽ vì hôn lưỡi với An Mộ Ca mà ói, với lại còn ói tê tâm phế liệt như vậy, cơ hồ sắp ói hết axit dạ dày ra.

Tại sao lại thế này? Lúc hôn môi với Thẩm Mộng Hi có cảm giác này đâu tại sao? Lạc Khuynh Nhan quỳ bên bồn cầu, hơi ngẩn người...

Thẩm Mộng Hi... chị chung quy... đã hủy hoại tôi!!!

Mà An Mộ Ca vốn đang đắm chìm trong trận hôn lưỡi với Lạc Khuynh Nhan, bỗng nhiên bị Lạc Khuynh Nhan đẩy ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, cho đến khi cửa vệ sinh bị dùng sức đóng lại <Ầm> một tiếng, cô mới biết Lạc Khuynh Nhan vào phòng vệ sinh, vội vàng đứng lên đi mở cánh cửa kia, nhưng đã bị Lạc Khuynh Nhan khóa trái, bởi vì cánh cửa này là Mục Tuyết Nhi đặc biệt chế tạo cho Lạc Khuynh Nhan, hiệu quả cách âm cực tốt, An Mộ Ca sẽ không nghe thấy tiếng ói mửa tê tâm phế liệt bên trong của Lạc Khuynh Nhan, chỉ còn cách đứng bên ngoài sốt ruột gõ cửa.

Lạc Khuynh Nhan hầu như không nghe thấy tiếng gõ cửa của An Mộ Ca, trên nền đất gạch lạnh băng trong phòng vệ sinh cô ngồi sững sờ, vùi mặt vào giữa hai gối, ôm chặt lấy thân thể mình. Cô năm lần bảy lượt hạ thấp ranh giới cuối cùng của mình, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì, bây giờ cô chỉ muốn bịt tai không nghe, làm như không thấy, tưởng tượng hết tất cả mấy thứ này đều là giả, chỉ là hư ảo, giống như bình thường nằm mơ vậy, cho dù có thật hơn nữa, đó cũng chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc, cô liền được giải thoát...

"Lạc Khuynh Nhan, chị sao rồi?"

An Mộ Ca không mở được cánh cửa kia, gấp gáp lục tìm chìa khóa phòng vệ sinh khắp nơi trong nhà, rốt cuộc tìm được trong ngăn kéo tủ tivi. Không ngờ sau khi mở cửa, lại thấy Lạc Khuynh Nhan nằm co rút bên cạnh bồn cầu không nhúc nhích.

Cô cuống quýt vội vàng tiến lên ôm lấy thân thể Lạc Khuynh Nhan, không ngờ lại lạnh thấu xương, cô không biết Lạc Khuynh Nhan rốt cuộc bị sao, bỗng nhiên hôn cô, lại bỗng nhiên đẩy cô ra chạy vào phòng vệ sinh làm tư thế này, cô không hiểu, nếu Lạc Khuynh Nhan không muốn hôn mình, mình cũng không cần a, mình sẽ không cưỡng ép chị ấy, đây chỉ là tâm nguyện của mình thôi, không ngờ Lạc Khuynh Nhan sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Lạc Khuynh Nhan cảm nhận được chút ít hơi thở trong veo ấm áp, tiếp theo bị người ôm chặt lấy, chỉ có điều không phải là mùi hương nhàn nhạt của người kia, mà là mùi nước hoa có chút thanh nhã, là An Mộ Ca, quả nhiên, còn chưa tỉnh mộng, vẫn phải tiếp tục, vậy mình chỉ còn cách tiếp tục, cho đến khi cơn ác mộng kết thúc.

"Chị không sao..."

Lạc Khuynh Nhan không ngẩng đầu liền đưa tay ra ôm lấy An Mộ Ca, giọng đổi thành êm ái, không để ai nghe ra một chút sơ hở.

"Chị lừa ma đi! Lạc Khuynh Nhan, nếu chị không thích hôn em, chị có thể nói rõ ra, em sẽ không ép buộc chị, em sẽ chờ đến ngày chị nguyện ý."

An Mộ Ca cũng không tin lời Lạc Khuynh Nhan, cô từ dưới đất từ từ đỡ Lạc Khuynh Nhan dậy, để Lạc Khuynh Nhan thân thể hơi mềm nhũn ngã vào người mình.

Phải, chuyện này em không ép buộc, nhưng cha em lại bức ép, chị không trách em, nhưng chị không có thích em, em không cần thiết phải chờ đợi chị...

Lạc Khuynh Nhan không nói gì, mặc cho An Mộ Ca đỡ cô lên giường, cô nằm trên giường giống như cái xác chết, giống như vào giờ phút này An Mộ Ca muốn làm gì, cô cũng sẽ không phản kháng vậy...

"Lạc Khuynh Nhan, đừng như vậy được không? Chị không thích hôn em, chúng ta sẽ không tiếp tục hôn nữa được không?"

An Mộ Ca thấy hai con ngươi Lạc Khuynh Nhan ảm đạm không có chút ánh sáng nhìn đèn treo trên trần nhà, trái tim có chút đau nhói, nhưng cô càng đau lòng Lạc Khuynh Nhan. Cô ngồi bên mép giường để đầu Lạc Khuynh Nhan gối lên bắp đùi của mình, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón cái ấn huyệt thái dương cho Lạc Khuynh Nhan, tựa hồ muốn cô thoải mái hơn một chút.

Từ nhỏ An Mộ Ca sống trong nhung lụa, chưa từng làm chuyện phục vụ cho ai, cho dù cha mẹ kính yêu cô cũng chưa từng làm, khó tránh xuống tay không phân được nặng nhẹ, khiến Lạc Khuynh Nhan đau đến khẽ chau mày.

"Lạc Khuynh Nhan, sau này chúng ta không hôn nữa, chỉ cần chị khỏe khoắn, em liền vui vẻ."

An Mộ Ca một bên ấn huyệt thái dương cho Lạc Khuynh Nhan, một bên ôn nhu đối Lạc Khuynh Nhan nói.

"Không, chị chỉ nhất thời nhớ lại rất nhiều chuyện, không liên quan đến em, có một vài ký ức cần có thời gian mới phai mờ."

Lạc Khuynh Nhan quay đầu đi, thoát khỏi xoa bóp đầu của An Mộ Ca, bởi động tác trên tay cô lúc nặng lúc nhẹ, khó trách khó chịu, ngược lại không ấn còn thoải mái hơn. Mà bây giờ cô nhất định phải lấy được tín nhiệm của Lộ Dịch Tư, không thể vi phạm lời bọn họ, bây giờ cô cần phải khôn khéo hơn chút nữa, để bọn họ nới lỏng phòng bị với cô, sau đó...

An Mộ Ca lắc đầu, ôm lấy gáy ngọc của Lạc Khuynh Nhan, cuối đầu xuống nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần của Lạc Khuynh Nhan.

"Em biết, chị chưa bỏ được chị ấy, em cũng hiểu mới đầu chị vì phần tài liệu kia mới ở bên em."

An Mộ Ca dùng ánh mắt phác hoạ đường nét tuyệt hảo của Lạc Khuynh Nhan, tiếp tục nói.

"Chỉ có điều, chị yên tâm, em sẽ không tùy ý tiết lộ phần tài liệu này ra ngoài. Nhưng nếu em giao trả tài liệu cho chị ấy, chị ấy liền sẽ đối phó em với cha, còn chị... cũng sẽ bị chị ấy bắt về lại Tây Thanh thị, tiếp tục trải qua cái cuộc sống trói buộc đó."

Vào giờ phút này An Mộ Ca rất sợ Lạc Khuynh Nhan rời khỏi mình, không ở bên mình nữa, cô có thể cảm nhận được tâm tình của Thẩm Mộng Hi, bởi vì với Thẩm Mộng Hi Lạc Khuynh Nhan là sự cứu rỗi, vậy chẳng phải chị ấy là tất cả mọi thứ sao! Mặc dù từ nhỏ cô không thiếu sủng ái, nhưng Lạc Khuynh Nhan cô đúng là đã yêu rồi, cô đã yêu sẽ không cho phép mình tùy tiện buông tay.

"Vậy sao? Ngả Luân, chị nghĩ, chị đã bắt đầu thật sự thích em rồi!"

Lạc Khuynh Nhan đưa hai tay vòng qua cổ An Mộ Ca, để cho em ấy đè thấp đầu đến độ cao cô có thể hôn, cô khẽ ngẩng đầu lên, hướng môi mỏng An Mộ Ca hôn. Thì ra như vậy, chỉ cần không hôn lưỡi quấn quít, thì sẽ không sinh ra cái loại cảm giác buồn nôn cũng chỉ có buồn nôn.

Lần này cô nhất định phải đóng nhân vật này cho tốt, cho dù An Mộ Ca không giao trả lại phần tài liệu kia cũng sẽ tốt cho cả đôi bên, cô không thể để công tước An Đức Mỗ lại bức ép mình nữa, nếu không sớm muộn gì cô cũng sụp đổ, mà Thẩm Mộng Hi cũng không chờ được lâu như vậy, lấy tính cách của chị ấy chắc chắn sẽ phản kích, không thể nào đã bị người ta ức hiếp mà còn ngây ngốc ngồi đó chờ người ta đến công kích lần 2. Vậy lần này Thẩm Mộng Hi đến Hoành Giang thị tìm cô, chắc chắn Lục tướng quân có biết, nếu không Thẩm Mộng Hi rời khỏi Tây Thanh thị làm sao Lục Chấn Thiên sẽ không chặn nàng lại.

Nếu Thẩm Mộng Hi làm ra chuyện gì uy hiếp đến công tước An Đức Mỗ, vậy phần tài liệu kia sẽ bị công bố ra ngoài, đến lúc đó Thẩm Mộng Hi thật sự sẽ kết thúc, cho dù An Mộ Ca nói được lý do thuyết phục thì đã sao? Cô nhất định phải giúp đỡ Thẩm Mộng Hi, cũng phải giúp bản thân thoát khỏi khốn cảnh này.

"Ừm, em thích nghe chị nói những lời này..."

An Mộ Ca hơi nhắm hờ mắt, hưởng thụ Lạc Khuynh Nhan hôn khẽ lướt như lông vũ.

------------

"Con bé vẫn chưa đi?"

Thẩm Mộng Hi dụi tàn thuốc xuống bãi ngổn ngang dưới đất, trầm thấp hỏi.

Lãnh Tâm Du rủ mi mắt xuống, chậm rãi lắc đầu một cái.

"Thưa đại tiểu thư, tạm thời vẫn chưa, tôi nghĩ có lẽ sắp rồi!"

Lãnh Tâm Du mặt không biểu cảm nói, chỉ là câu cuối cùng, cô muốn an ủi Thẩm Mộng Hi, nhưng lại bị Thẩm Mộng Hi giáng một cái bạt tai.

"Lời không nên nói không cần nói..."

Thẩm Mộng Hi rút tay về, lạnh lùng nói. Bây giờ đã 3h sáng, An Mộ Ca vẫn chưa đi, còn Lạc Khuynh Nhan vẫn ở cùng trong nhà, nàng không dám tưởng tượng bên trong hai người đang làm gì, cũng không dám xông vào bừa bãi, nàng sợ chút hình ảnh ôn nhu cuối cùng của nàng trong tâm khảm Lạc Khuynh Nhan cũng hoàn toàn biến mất hầu như không còn.

Lãnh Tâm Du dùng tay áo tùy ý lau vết máu bên khóe miệng.

"Vâng, thưa đại tiểu thư!"

Thẩm Mộng Hi hạ thủ ngoan độc bao nhiêu, nhìn gò má trái Lãnh Tâm Du liền biết, sưng lên rất cao, khóe miệng còn vương một tia máu đỏ thẫm.

Thẩm Mộng Hi nhìn vô số đầu thuốc trên mặt đất, tự giễu cười, Nhan nhi muốn mình cai thuốc cai rượu, mình liền cai, vì muốn lấy được nụ cười của em ấy đối với mình. Nhưng bây giờ, còn ai quản thân thể nàng đây? Nhưng nàng vẫn hung hăng giẫm đầu thuốc cuối cùng trên mặt đất, lần này hút xong liền không hút nữa, tránh cho trên người có mùi thuốc lá để Nhan nhi ngửi được sẽ làm em ấy cau mày.

Nàng liên tục không dám mở tài liệu Lãnh Tâm Du đưa, nàng có chút sợ hãi nội dung bên trong, nàng sợ sẽ làm ra chuyện cực đoan như trong buổi gặp mặt lần đó. Nhưng mà, nàng lại muốn hiểu rõ tình hình bây giờ, còn có tình huống của Lạc Khuynh Nhan, liên tục nắm phần tài liệu kia do dự. Vốn là muốn sau khi An Mộ Ca đi mới mở, như vậy cho dù có xuất hiện loại thông tin nàng không thể tiếp thụ đi nữa, nàng cũng sẽ không vì loại tin đó mà muốn giết chết người làm cho nàng phát tiết kia...

Cuối cùng, Thẩm Mộng Hi vẫn mở phong thư, lấy ra trước mặt một đống hình với giấy tờ. Nàng ngược lại hít một hơi khí lạnh, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay thật sâu, chỉ có đau đớn mới giữ được tỉnh táo cho nàng, mới có thể giúp nàng tận lực không làm ra chuyện đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả bên trong đều là hình Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca, có hình An Mộ Ca hôn khóe miệng Lạc Khuynh Nhan, cũng có hình An Mộ Ca ôm chặt lấy Lạc Khuynh Nhan, còn có...

Mà để Thẩm Mộng Hi nhức mắt chính là nụ cười của An Mộ Ca, ngọt ngào mà trong suốt, tựa hồ có thể cảm hóa được tất cả ai thấy được nụ cười đó, để cho người ta cũng vì nụ cười của cô mà cảm thấy hạnh phúc.

Trong hình cuối cùng Lạc Khuynh Nhan cũng không cự tuyệt mỗi hành động của An Mộ Ca, mà trên mặt cũng không có bất kỳ nét mặt ghét bỏ, cuối cùng là tấm hình Lạc Khuynh Nhan chủ động hôn trả An Mộ Ca, rồi nhẹ nhàng cười.

Nhan nhi chưa từng đối với mình như vậy? Sợ rằng chỉ có 5 năm đầu kia mới có như vậy đi? Các cô ở chung 5 năm sau, ngoại trừ một năm Lạc Khuynh Nhan muốn mình buông bỏ đề phòng cảnh giác mà từng chủ động với mình, thì số thời gian còn lại chưa từng có?

Thẩm Mộng Hi nắm hình An Mộ Ca với Lạc Khuynh Nhan mà khóc, nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống mặt hình. Đó là người phụ nữ nàng yêu đã mười năm, cứ vậy mà quẳng em ấy đi cho người khác ôm ấp, hơn nữa người kia lại còn cùng là phụ nữ như mình, dù cho trước kia Lạc Khuynh Nhan không chấp nhận nàng, nàng còn có thể vì Lạc Khuynh Nhan không thể tiếp nhận phụ nữ mà tự trấn an, nhưng bây giờ, ngay cả lý do để tự trấn an cũng không có...

Nàng tức giận xé bức ảnh Lạc Khuynh Nhan và An Mộ Ca, để 2 người tách ra, nhưng lúc xé khúc Lạc Khuynh Nhan lại cẩn thận, như sợ xảy ra bất kỳ sơ sót nào. Sau đó xếp loại những hình đã xé, cuối cùng giữ lại toàn bộ hình An Mộ Ca bật lửa lên thiêu, nhưng lại cất toàn bộ hình Lạc Khuynh Nhan, xếp chồng lại cất vào trong túi xách như thể đó là báu vật.

Lãnh Tâm Du kinh hãi, lần đầu tiên cô thấy Thẩm Mộng Hi khóc, Thẩm Mộng Hi mà cô quen thuộc không thể nào là người sẽ khóc trước mặt ai, trừ khi là khó chịu mà ngay cả chính nàng cũng không chịu được, mà cử động ngây thơ kia của Thẩm Mộng Hi, càng để trái tim Lãnh Tâm Du vì nàng mà đau nhói, vẫn yêu như vậy, cho dù người kia phụ tình chị...

Cô nâng tay lên, muốn làm dịu đi sống lưng có chút run rẩy co giật của Thẩm Mộng Hi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, bởi vì người Thẩm Mộng Hi hy vọng an ủi nàng lúc này chắc chắn không phải cô...

"Ngả Luân An Đức Mỗ, tôi nhất định sẽ cho cô trả giá đắt, hạnh phúc bây giờ của cô, tất cả đều cướp đi từ chỗ tôi..."

Con ngươi Thẩm Mộng Hi mang tàn ác, giọng hung hãn tự lẩm bẩm.

Bây giờ nàng hận không cầm súng tiểu liên đi vào giết người được, băm thây An Mộ Ca thành tương, nhưng trong tư liệu có ghi ở đây có người của An Mộ Ca, tạm thời nàng vẫn không thể làm vậy, làm như vậy, nàng sẽ mất Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn...

Giờ phút này, Thẩm Mộng Hi như nhớ ra chuyện gì, khóe mắt bỗng nhiên có chút ý cười, khóe miệng cũng hơi giơ lên, khiến Lãnh Tâm Du trong lúc giật mình có chút thất thần, bởi vì cho đến giờ Thẩm Mộng Hi ở trước mặt cô chưa từng cười, nhưng chỉ cần nàng cười lên, tuyệt đối cười một cái là nghiêng thành.

"Lãnh Tâm Du, bây giờ cô lập tức về Tây Thanh thị liên lạc Thẩm Mộc Thu, tôi đã nghĩ ra cách!"

------------------------------------------------

Tuần này và tuần sau sẽ có lúc mình post muộn và bị không đúng lịch, vì ê đích tờ mắc làm thêm, đợi nghỉ tết sẽ ổn định lại hơn. Qua tết thì lười chảy thây chảy nhớt *yaoming*.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y