Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 74 - Nấc Thang

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ê đích tờ có lời muốn nói : Nếu trước giờ, Thẩm Mộng Hi muốn tình yêu điên cuồng, không có kiểm soát của mình nhấn chìm Lạc Khuynh Nhan trong bể ôn nhu, yêu thương chiều chuộng hết mực, nhưng cũng không kém phần bá đạo, kiên quyết, không cho phép cự tuyệt. Thì giờ đây, một Thẩm Mộng Hi dè dặt ẩn nhẫn mà tràn đầy lãng mạn sẽ xuất hiện trước mặt Lạc Khuynh Nhan.

P/S : Không biết Lạc Khuynh Nhan có say không (cái con người lãnh cảm ngàn cây số), chứ tui là tui say roài đó, không hổ Thẩm bạo chúa =))

Được rồi, không dông dài nữa, mời các bạn cùng mình chúng ta xem chương này nha <3.

--------------------------------------------------

Hương nến tràn ngập, ánh nến chập chờn, hai bên mỗi bậc thang từng tầng lầu đều có một cây nến hồng hình trái tim, trong nháy mắt thắp sáng trọn không gian hẹp của lối đi an toàn, cho người ta cảm thấy không những như đang trên đường trở về nhà, mà còn như đi xuyên qua những nấc thang tuyệt hảo của hạnh phúc.

Lạc Khuynh Nhan kinh ngạc nhìn hết thảy những thứ trước mắt, cô không nghĩ ra được ai biết làm những chuyện này, chẳng lẽ là An Mộ Ca?

Càng đi lên, Lạc Khuynh Nhan càng cảm giác mãnh liệt, bởi vì đến lầu 2 cơ hồ những bậc thang đều phủ kín hoa hồng, chỉ thoáng chốc trong không khí không chỉ tràn ngập hương nến, còn có hương thơm nhàn nhạt của hoa hồng, để cho người bước vào đây có cảm giác mê mị.

Lên mỗi một tầng, Lạc Khuynh Nhan đều sẽ dừng lại thưởng thức một chút không khí của người đã làm ra những thứ này, dù bây giờ cô có hết sức không muốn dừng lại trong thang lầu, nhưng cơ hồ cửa của mỗi tầng lầu trong lối đi an toàn đều đã bị người khóa lại, chỉ để cho cô từng bước từng bước đi lên, để cho cô đối mặt.

Lúc cô đi đến lầu 5, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, toàn bộ đều nhờ công lao của người kia, mà điều kinh ngạc bất ngờ của lầu 5 là một ca khúc dương cầm trong một cái máy tính bảng, cô hết sức quen thuộc, bởi vì ca khúc dương cầm này chính là do cô biên soạn, tên là <Huân Tình> (Yêu đến ngạt thở), là năm 17 tuổi ở trên nông trường cô đã vì Thẩm Mộng Hi mà biên soạn, khi đó cô hy vọng có thể cùng Thẩm Mộng Hi cả đời làm chị em tốt, tựa như bài hát kia mang theo hương vị nồng nặc tình cảm, chỉ là bây giờ người thả khúc dương cầm lướt đi như gió, nhưng lại mang theo nồng đậm đau thương, có thể tưởng tượng ra được tâm tình trong lòng người đàn khúc đàn này.

"Nên như vầy nè, phải như vầy..."

Ngón tay dài trắng nõn của Lạc Khuynh Nhan phủ trên ngón tay ngọc của Thẩm Mộng Hi, từng chút cẩn thận dạy nàng làm sao để đàn ca khúc này.

Thẩm Mộng Hi từng học qua rất nhiều nhạc khí, loại nào mà không biết, nhưng đây là ca khúc Lạc Khuynh Nhan đưa cho nàng, bất luận thế nào nàng cũng phải học, hơn nữa, là Nhan nhi tự mình động thủ dạy, quá trình học cũng rất ngọt ngào.

Hai cô gái xinh đẹp ngồi trên băng ghế trước dương cầm, cùng nhau đàn ca khúc <Huân Tình>, liên tục không ngừng đàn, hình ảnh hết sức tuyệt hảo, cực kỳ giống như nhân vật trong một bức tranh Tây Dương.

Lạc Khuynh Nhan nghe ca khúc dương cầm từ từ bước lên lầu 6, cô đưa tay che miệng mình lại, định để cho nó không còn tiếp tục trích ra đau nhức, nhưng mà, mỗi một bước đi, trái tim cô lại càng đau đớn lợi hại. Trong mắt Lạc Khuynh Nhan, bây giờ con đường không phải những nấc thang đến với hạnh phúc, mà là những đường tròn kỉ niệm ngoằn ngoèo mang lại cho cô đau buồn.

"Nghìn con hạc giấy ư?"

Lầu 6, trên trần nhà treo vô số không chỉ một nghìn con hạc giấy, màu sắc mỗi con không giống nhau, độ cao treo xuống vừa ngang tầm với cổ Lạc Khuynh Nhan, để Lạc Khuynh Nhan có thể tỉ mỉ quan sát chúng.

"Hi tỷ tỷ, chị gấp một nghìn con hạc giấy xấu quá à!"

16 tuổi Lạc Khuynh Nhan quỳ ngồi trên chiếc giường mềm mại của mình, ngồi đối diện Thẩm Mộng Hi đang ngồi bên cạnh cười nói.

Thẩm Mộng Hi nghe có chút lúng túng, hai gò má trong nháy mắt có chút ửng đỏ, cô cẩn thận quan sát hạc giấy mà mình gấp, đầu có chút dẹp dẹp, sao vừa nhìn đã thấy có chút giống đầu con chó Nhật. Nàng đã tốn gần nửa giờ gấp con hạc giấy, cứ lặp đi lặp lại, để cho nàng tức giận vò con hạc giấy vốn vừa xếp xong thành một cục, tức giận ném vào thùng rác dưới giường.

Mà Lạc Khuynh Nhan vội vàng kéo lại tay nàng, mặc dù đã muộn, nhưng nàng vẫn hướng Thẩm Mộng Hi mỉm cười.

"Thật ra, xấu thì xấu, nhưng mà em rất thích, bởi vì Hi tỷ tỷ đã chính tay mình gấp!"

Hơn nữa hình dáng... rất rất khác biệt nha!!!

Trước mắt là nghìn hạc giấy cô đếm cũng không thể đếm hết, nhưng mà, cô biết đây cũng là chính tay Thẩm Mộng Hi gấp, bởi vì, đầu của nghìn con hạt giấy... rất rất khác biệt...

Cô nhẹ nhàng dạt nghìn con hạt giấy qua đầu vai chậm rãi đi lên, cô muốn biết lầu 8 lầu 9... ở đó có những thứ gì?

Đợi đến khi đến lầu 11, lệ của Lạc Khuynh Nhan sớm đã phơi ra gió, cô kéo khóa kéo túi xách, từ bên trong lấy ra khăn ướt lau nước mắt của mình. Bởi vì, nếu cô đoán không lầm, lầu 11 chắc chắn là bản thân Thẩm Mộng Hi.

Lầu 10... chỉ có một tấm hình, là năm đó lần đầu tiên các cô gặp mặt, Thẩm Mộng Hi nhờ người làm trên ruộng hoa oải hương trong nông trường chụp cho các cô, khi đó nụ cười của cả hai còn rất sạch sẽ thuần túy.

Khi cô đi đến khúc quanh, Lạc Khuynh Nhan kềm chế trong lòng có chút sợ hãi, cô không biết bây giờ nên đối mặt Thẩm Mộng Hi ra sao, nhưng vào lúc này di dộng Lạc Khuynh Nhan lại run lên, cô vội vàng từ trong túi xách lấy ra, là một dãy số lạ, cô không biết nên hay không nên nghe, nhưng mà cô lại muốn, có lẽ là Thẩm Mộng Hi gọi đến nói cũng không chừng.

"Lạc tiểu thư, cô còn nhớ ước hẹn giữa chúng ta chứ?"

Khi Lạc Khuynh Nhan lướt vào nút nghe trên màn hình, tiếng nói để cô hết sức chán ghét lại vang lên lần nữa.

"Suỵt... Cô khoan nói, bây giờ tôi đang ở gần khu nhà cô, mặc dù Thẩm đại tiểu thư phái người gạt tai mắt của chúng tôi, nhưng bóng lưng cô xinh đẹp như vậy tôi làm sao có thể quên chứ?"

Lộ Dịch Tư nhẹ nhàng nói, phảng phất giống như đang kể lể đối với tình nhân yêu thích của mình vậy.

"Rốt cuộc phải nên làm thế nào? Lạc tiểu thư, cô hẳn đã rõ rồi chứ!"

Tiếng nói của Lộ Dịch Tư dừng một chút, rồi nói tiếp.

"Trước kia, chúng tôi đã từng nói qua với Lục đại tướng quân, hy vọng Thẩm đại tiểu thư trong vòng 2 năm không xuất hiện trước mặt cô, chúng tôi liền sẽ giao trả tài liệu lại cho cô ấy, nhưng cô ấy lại trái với điều ước..."

"..."

Lạc Khuynh Nhan nghe đến đây, trái tim ngừng đập trong phút chốc, có loại cảm giác kinh hãi mà đau đớn.

"Nhưng mà... chỉ cần Lạc tiểu thư cô tiếp tục hoàn thành ước hẹn mà cô nên hoàn thành, chúng tôi vẫn sẽ tuân thủ lời hứa, đây coi như là... đối đãi của Công tước đại nhân chúng tôi đối với cô..."

Tiếng nói Lộ Dịch Tư biến mất, bởi vì lúc này Lạc Khuynh Nhan đã kết thúc cuộc nói chuyện, cô biết mình nên làm thế nào, nhưng cũng không biết, không biết nên làm thế nào để lấy lại những tài liệu đang khống chế các cô.

Cô mở cửa sổ thông gió giữa thang lầu, đem di động cảm ứng An Mộ Ca mua cho cô ném từ đó xuống, cô biết mình nên làm thế nào, không cần bất kỳ ai tùy thời nhắc nhở!!!

Cô hít sâu một hơi, đi đến khúc quanh thì xoay người, quả nhiên, có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên nấc thang trên cùng lầu 11...

"Nhan nhi... em đã về rồi!"

Thẩm Mộng Hi hai tay chống cằm, ôn nhu mỉm cười nhìn Lạc Khuynh Nhan ở dưới, đang ngửa mặt lên nhìn nàng. Nàng không có đi xuống ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, mặc dù trong lòng khát vọng đối với Lạc Khuynh Nhan đang rục rịch, nhưng mà, nàng bây giờ, không dám...

Lạc Khuynh Nhan mặt không thay đổi nhìn Thẩm Mộng Hi ngồi trên cao nhất, hôm nay chị ấy rất xinh đẹp, tóc màu hạt dẻ quăn dài tự nhiên khoác trên bả vai, dưới ánh nến đẹp đến có chút không chân thật. Mà ánh mắt chị ấy nhìn mình cũng không có mang dục vọng như thường ngày, nhưng vẫn không thể giấu đi được vẻ mặt nồng nặc yêu thương của mình. Hơn nữa Thẩm Mộng Hi đã rất ít khi có được tư thế... hồn nhiên như vậy. Nụ cười cũng rất sạch sẽ, vẫn như chị ấy lúc thường ngày về nhà, cũng sẽ nói một câu.

"Nhan nhi... em đã về rồi!"

Lạc Khuynh Nhan cố gắng đè nén xúc động ôm lấy nàng, cô rất ủy khuất, cô thật sự muốn nói với Thẩm Mộng Hi, cô không muốn ở bên An Mộ Ca, không muốn hôn môi với em ấy, cô không muốn bị bất kỳ ai uy hiếp, cô muốn giống như trước đây vậy, có ủy khuất liền vùi trong lồng ngực Thẩm Mộng Hi tố cáo, sau đó Thẩm Mộng Hi sẽ nhẹ nhàng vuốt đầu cô nói không cần phải sợ, bởi vì sau lưng cô còn có nàng...

Nhưng lúc này đây cô không thể, cô phải bảo vệ Thẩm Mộng Hi, cho dù Thẩm Mộng Hi tự làm tự chịu, nhưng cô vẫn phải làm như vậy, bởi vì cô vẫn muốn Hi tỷ tỷ chị ấy có thể tiếp tục một cuộc sống bình an, cho dù giữa các cô... sẽ không còn cùng đồng thời xuất hiện nữa.

Tại sao không lộ vẻ gì? Trong lòng Thẩm Mộng Hi có hút bối rối, nàng không biết Lạc Khuynh Nhan xuất hiện sẽ có phản ứng thế nào, mặc dù nghe cậu nói Nhan nhi là quan tâm mình, nhưng đó là lúc trước khi nàng nổ súng, còn sau đó thì sao?

Lạc Khuynh Nhan từng bước từng bước chậm rãi bước lên nấc thang, cứ bước lên một bước, trái tim Thẩm Mộng Hi lại đập theo một quy luật nhanh hơn, càng ngày càng gần, gần đến nỗi Thẩm Mộng Hi muốn bước lên ôm lấy cô, nhưng nàng vẫn không dám, không dám lại đi cưỡng ép Lạc Khuynh Nhan.

Quả nhiên, cửa lối đi an toàn sau lưng Thẩm Mộng Hi đang mở. Lạc Khuynh Nhan sau khi đến gần, nhìn cánh cửa sau lưng Thẩm Mộng Hi, hơn nữa còn trực tiếp vòng qua Thẩm Mộng Hi, không để ý đến nàng. Cho đến khi người kia từ sau lưng ôm lấy cô.

"Buông tôi ra!"

Lạc Khuynh Nhan lạnh lùng mở miệng, giọng nói gần như băng sương.

Thẩm Mộng Hi lại càng ôm chặt cô, nàng nhẫn nại lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, chính là vì để Lạc Khuynh Nhan có thể tha thứ cho nàng, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn không nhìn đến nàng, để cho trái tim nàng vụn vỡ thành từng mảnh.

"Thật xin lỗi, hôm đó, chị không phải cố ý... nổ súng đâu!"

Trí nhớ ngày hôm đó đối với Thẩm Mộng Hi là một màu đỏ, cảm thấy đều là màu sắc của Lạc Khuynh Nhan, bây giờ nàng không dám mặc quần áo màu đỏ nữa, bởi vì đối với nàng mà nói đó là màu của tử vong.

"Tôi nói lại lần nữa, buông ra!"

Lạc Khuynh Nhan cũng không quay đầu lại hung hăng nói.

Chỉ có điều, lần này Thẩm Mộng Hi rất nghe lời buông ra, hai tay nàng buông xuống nắm thật chặt ống tay áo của mình, nàng sợ mình sẽ không nhịn được vi phạm lời Lạc Khanh Nhan, dù sao sức hấp dẫn của Lạc Khuynh Nhan đối với nàng là trí mạng.

Lạc Khuynh Nhan đi thẳng một mạch, lưu lại một mình Thẩm Mộng Hi cứ ngồi sững sờ giữa thang lầu, nàng chỉ sững sờ nhìn bóng lưng Lạc Khuynh Nhan bước nhanh rời đi.

"Chỉ có mình, vĩnh viễn đều chỉ có mình..."

Thẩm Mộng Hi tự lẩm bẩm.

Nàng búng tay ra tiếng, trong nháy mắt, những cây nến giữa toàn bộ thang lầu đều vụt tắt, trong phút chốc nơi này lại trở nên không thể thấy được năm ngón tay, giống như mọi ngày. Nhưng điều duy nhất không giống là, nơi này có một người phụ nữ tuyệt đẹp, nàng đang ôm thân mình thật chặt, không để cho sợ hãi trong lòng làm dao động...

Quả nhiên, không có em ấy, mình không thể quen được với bóng tối.

-------------------------------------------------

Ôi chùi ui, tui bấn hai người này quá, mau đến với nhau đi, tui edit muốn chịu hết nổi rồi a.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch