Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 92 - Yêu Kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong nhà hàng mở nhạc du dương chậm rãi, trên bàn ăn có một cây nến đỏ, ngọn lửa múa may yêu dị.

"Hai phần bít tết chín bảy phần với... cảm ơn..."

Phục vụ lấy menu xong, An Mộ Ca liền nhìn trực diện Lạc Khuynh Nhan ở dối diện, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Lạc Khuynh Nhan thấy An Mộ Ca vẫn nhìn cô, chân mày hơi nhíu lại.

"Sao cứ nhìn chị vậy, có tâm sự hả?"

"Không... chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện."

An Mộ Ca lắc đầu phủ nhận.

Lúc này, phục vụ đưa rượu vang lên, loại ngon ban nãy An Mộ Ca đã chọn, lại cung kính rót rượu vào hai chiếc ly cao cổ, sau đó cúi người rời đi.

Cô tựa hồ vẫn do dự...

"Ngả Luân, có phải em để ý chuyện chiếc nhẫn?"

Tuy An Mộ Ca vẫn không nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Lạc Khuynh Nhan, nhưng tựa hồ lại như vô tình mà cũng như cố ý liếc mắt rất nhiều lần, đặc biệt lúc biết chiếc nhẫn kia không thể tháo xuống, sắc mặt thậm chí khó coi.

An Mộ Ca tựa hồ bị Lạc Khuynh Nhan nói trúng suy nghĩ trong lòng, sắc mặt có chút ửng đỏ, cô quay mặt đi không nhìn Lạc Khuynh Nhan, tức giận nói.

"Mới không có, em không có... dễ giận như vậy."

Dù Liễu Trân đã nói qua mấy ngày nhân viên cửa tiệm đưa nước thuốc tới là liền có thể tháo ra, nhưng dù sao Lạc Khuynh Nhan vẫn là mang nhẫn người khác, lại còn mang trên ngón áp út, cô nghĩ thế nào, nhìn thế nào, vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Lạc Khuynh Nhan nhìn An Mộ Ca có nét mặt khó chịu, khẽ mỉm cười, tựa như nắng ấm giữa mùa đông vậy, sáng rỡ mà không chói mắt.

"Em muốn biết tại sao chị lại muốn mang chiếc nhẫn này không?"

Đôi mắt như sao trời nhìn An Mộ Ca ở đối diện lúc này đã kinh ngạc, khiến An Mộ Ca bất giác bị mê hoặc, tự nguyện ngã vào vòng xoáy trong đôi mắt nâu xa xăm kia.

"Có..."

An Mộ Ca nhẹ nhàng đáp, ánh mắt gần như si mê nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần của Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan nhếch miệng.

"Đợi thịt bò đưa lên, chị sẽ nói cho em."

Nụ cười của cô nhìn giống như thợ săn đã câu được con mồi vậy.

An Mộ Ca giờ mới có phản ứng, xấu hổ trợn mắt nhìn Lạc Khuynh Nhan.

"Em không muốn biết, đúng vậy, em không muốn."

An Mộ Ca miệng nói một đường nhưng lòng lại nghĩ một nẻo nói với Lạc Khuynh Nhan, sao cô có cảm giác mình giống như sủng vật bị Lạc Khuynh Nhan đùa giỡn vậy.

"Thật sự không muốn?"

"Không muốn."

Đợi đến khi bít tết, gan ngỗng với một ít thức ăn được đưa lên, Lạc Khuynh Nhan như không có gì xảy ra cầm dao nĩa ưu nhã cắt thức ăn có hình dáng xinh đẹp trong dĩa, nhai kỹ nuốt chậm, đợi một lúc lâu, cười như không cười nhìn An Mộ Ca đang do dự, tức giận ở đối diện.

An Mộ Ca nổi giận hăng hái cắt miếng thịt bò đáng thương trên dĩa, mặc dù động tác vẫn rất ưu nhã, nhưng lại dùng mười phần sức lực, một cái sơ sẩy, tiếng dao nĩa chạm vào đồ sứ liền vang lên chói tai.

Có thể vì phòng ăn không nhiều người, trong lúc bầu không khí quá mức an tĩnh, nhất thời bỗng vang lên tiếng chói tai khó nghe, nên đa số mọi người đều lựa chọn nghiêng đầu lại nhìn.

"Được rồi, chị sẽ nói cho em, đừng nóng giận."

Lạc Khuynh Nhan thấy An Mộ Ca cắn cắn môi dưới, chính là không chịu hướng mình thỏa hiệp, đành phải lui một bước, dù sao mục đích của mình cũng đã đạt được.

An Mộ Ca để dao nĩa xuống, dùng ánh mắt tỏ ý muốn Lạc Khuynh Nhan nói nhanh một chút.

Lạc Khuynh Nhan không nhanh không chậm bưng ly rượu lên, nhấp một miếng, mới chậm rãi nói.

"Là chị bảo Liễu Trân gạt em, chiếc nhẫn này vốn chính là của chị."

"Nghĩa là sao?"

An Mộ Ca không hiểu rõ.

"Nhẫn này vốn có hai chiếc, chỉ là chiếc còn lại gặp sự cố vẫn đang trong quá trình sửa lại, làm cho nhỏ lại."

Lạc Khuynh Nhan nâng tay lên, bày ra chiếc nhẫn trên tay cô cho An Mộ Ca.

"Chiếc này, sau khi chị thử xong thì không tháo xuống được, lúc đó nhân viên cửa tiệm cũng không mang nước thuốc, cho nên chị mới đeo nó trên tay..."

An Mộ Ca vừa nghe, hai má nổi lên điểm đỏ ửng, nổi bật dưới ánh nến, thoáng chốc xinh đẹp kiều mị. Trong phút chốc trái tim cô lọt mất nửa nhịp, trong lòng cô dâng lên mong đợi khác thường.

"Cái gì chứ... nói chuyện đừng có nói một nửa a..."

Lúc này An Mộ Ca giống như cô gái nhỏ và mối tình đầu, hy vọng người yêu đến dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi dỗ dành. Cũng mong đợi nửa câu sau của Lạc Khuynh Nhan, bản thân không thể nghĩ đến, nhưng lại như đã đoán trước được.

"Vốn là, chị muốn cho em ngạc nhiên, kết quả, thấy em buồn buồn không vui, đành phải nói sớm cho em vậy."

Lạc Khuynh Nhan với An Mộ Ca đã ở bên nhau hai tháng, ít nhiều gì cũng có chút hiểu cô, cho nên cô dựa theo suy nghĩ trong lòng An Mộ Ca mà nói.

"Chiếc kia làm cho nó nhỏ lại xong, lấy về chiếc nhẫn đính làm đó là để cho..."

Lạc Khuynh Nhan nói đến đây, thì dừng lại, tựa hồ như vô tình mà cũng như cố ý treo trái tim không thể dằn lại được của An Mộ Ca lên.

An Mộ Ca lòng ngập tràn mong đợi nhìn chiếc môi mỏng nhỏ béo mập của Lạc Khuynh Nhan khẽ mở, sẽ nói những lời để cô khẩn trương ngượng ngùng, nhưng mà, lúc mấu chốt Lạc Khuynh Nhan lại ngừng lại. Cô thật sự không nhịn được nữa, tiến tới, dùng tiếng chỉ hai người nghe được hỏi.

"Lạc Khuynh Nhan, rốt cuộc là gì cơ, chị có thể nói nhanh ra được không?"

An Mộ Ca có thể nói là quá khẩn trương mà kích động, ngón tay trắng nõn nắm chặt vải trên bàn ăn, chỉ còn chưa lật hết mấy thứ nằm ở trên bàn thôi.

"Cho em, chiếc nhẫn đó là cho em, đáp án này hài lòng rồi chứ?"

"..."

"Ngả Luân?"

Lạc Khuynh Nhan thấy An Mộ Ca không nói tiếng nào ngồi về chỗ cũ, lại khôi phục tư thế công chúa khí độ ưu nhã khéo léo, mới đổi sang giọng điệu dò xét.

"Em sao vậy?"

"Tại sao muốn trao em... nhẫn?"

An Mộ Ca cố nén tâm tình muốn tiến lên ôm Lạc Khuynh Nhan, làm bộ trấn định bình thường hỏi.

Lạc Khuynh Nhan không khỏi có chút kỳ quái, An Mộ Ca nói lời này không theo như trong dự liệu của cô, cũng sẽ không có loại vẻ mặt này.

"Em cảm thấy chị là vì điều gì?"

Lạc Khuynh Nhan hỏi ngược lại. Cô tạm thời vẫn chưa trả lời được vấn đề này, nhưng lý do thoái thác này cô cũng chỉ nghĩ ra tạm thời, nói nước nào được nước đó.

"Em chính là muốn chị nói với em."

Biểu tình An Mộ Ca cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ Lạc Khuynh Nhan không nghiêm túc trả lời cô sẽ không buông tha.

Tại sao không phải chị trả lời thì không được? Lạc Khuynh Nhan rõ ràng ngẩn người, cô không muốn cho An Mộ Ca bất kỳ hứa hẹn gì, hy vọng càng cao, thất vọng sẽ càng lớn. Được rồi chị có thể nâng em lên thật cao, nhưng đến lúc rơi xuống em sẽ rất nặng nề, sẽ rất đau đớn... Nhưng tên đã lên dây không bắn không được, cô đã liên lạc Lương Ý Tình, kêu cô ấy hôm nay tùy thời chuẩn bị. Còn bên Thẩm Mộng Hi nhân viên máy tính cũng đã chuẩn bị bất cứ lúc nào, nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, cô không biết lần tiếp theo là khi nào nữa. Hơn nữa, kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi thay đổi, có lẽ bỏ lỡ lần này, lần sau sẽ có thay đổi gì nữa, cô thật sự sẽ không ứng phó kịp.

Hơn nữa điều quan trọng nhất bây giờ là cô muốn ở bên Thẩm Mộng Hi, ở bên nhau, cả đời...

Lạc Khuynh Nhan nhắm hai mắt lại, tiếp theo hơi mở ra, quyết định như vậy cô hướng An Mộ Ca mỉm cười một tiếng.

"Chị muốn... ở... bên em... lâu hơn nữa."

"Lâu đến khi nào? Chiếc nhẫn này, ở trên... ngón áp út của chị."

"Cả đời, đáp án này em có hài lòng không?"

"Em không biết, nhưng em rất vui vẻ."

An Mộ Ca hé miệng cười một tiếng, hai mắt sáng rỡ híp lại cong thành hình trăng lưỡi liềm, đáng yêu lại mang theo một chút quyến rũ.

Lạc Khuynh Nhan đưa tay nắm lấy tay An Mộ Ca.

"Tại sao em lại thích chị?"

Câu hỏi khó hiểu này, khiến An Mộ Ca không khỏi sững sốt một chút. Cô hơi suy tư, nghiêm túc tả lời.

"Em không biết nữa. Thích chính là thích, đâu có lý do. Hơn nữa, bây giờ em đối với chị không chỉ thích."

Mà là yêu...

"Lạc Khuynh Nhan, chị có yêu em không? Em muốn nghe chị nói một lần."

An Mộ Ca nắm ngược lại tay Lạc Khuynh Nhan, cùng mười ngón tay đan xen vào nhau.

Mi mắt Lạc Khuynh Nhan rủ xuống, giọng trầm thấp.

"Yêu..."

Cô không dám nhìn vào mắt An Mộ Ca, sợ bại lộ sơ hở. Điều quan trọng nhất là cô thấy hổ thẹn trước An Mộ Ca, chuyện lừa gạt vô sỉ như vậy, hơn nữa cũng thẹn cho cô ở bên nhau lâu như thế, cũng chưa từng nghe cô nói điều đó với Thẩm Mộng Hi.

"Có thể nhìn vào mắt em nói không? Em muốn chị nhìn em, có được không?"

Tiếng An Mộ Ca mang nồng nặc ý cầu xin, cô muốn nhìn Lạc Khuynh Nhan lúc nói những lời này, là nét mặt gì, như vậy lòng hư vinh của phụ nữ trong cô mới được thỏa mãn, có người phụ nữ nào mà không muốn nghe những lời ngọt ngào nhìn thấy nét mặt ngượng ngùng mà thâm tình của người mình yêu chứ.

Tại sao? Cánh tay khác để trên đùi của Lạc Khuynh Nhan siết chặt quần áo, rốt cuộc cô ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc, tựa như nét thâm tình ở mức độ cao nhất, dung nhan đẹp tuyệt trần đều ửng đỏ cả lên.

"Chị yêu em." Thẩm Mộng Hi...

Lạc Khuynh Nhan tiến gần lại hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út.

"Em cũng yêu chị Lạc Khuynh Nhan, rất yêu, rất yêu..."

Hơn cả cha mẹ, hơn cả chính em. (-_-)

Lạc Khuynh Nhan có chút lưu luyến rụt tay về, nhưng sau đó chỉ có thể chết đứng tại chỗ. Thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, ngồi lơ mơ, hai con ngươi vô thần nhìn đôi môi An Mộ Ca hợp lại, nghe thấy rõ ràng lời tình yêu của cô ấy.

Lắc đầu một cái, Lạc Khuynh Nhan hơi choáng váng.

"Ngả Luân, hôm nay em đến chỗ chị không?"

Lạc Khuynh Nhan rất nhanh lấy lại tinh thần, cô còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, cho nên lấy lui làm tiến.

"Không phải đã nói sẽ đến chỗ em sao?"

An Mộ Ca mỉm cười ngọt ngào hướng Lạc Khuynh Nhan nói, lúc này cô đối Lạc Khuynh Nhan không có chút hoài nghi, không có bất kỳ nghi ngờ nào, trong đầu lóe lên đều là câu nói kia của Lạc Khuynh Nhan...

"Chị yêu em."...

Phụ nữ lúc nào sẽ vừa dễ dàng có phòng bị trên dưới, mà cũng sẽ là lúc ngu ngốc nhất? Câu trả lời, không thể nghi ngờ là lúc dấn sâu vào vòng xoáy của tình yêu, lúc không thể tự kềm chế.

"Đúng rồi, em có một việc muốn trưng cầu ý kiến của chị."

Lúc Lạc Khuynh Nhan còn chưa trả lời, An Mộ Ca bỗng nói.

"Chuyện gì?"

Lạc Khuynh Nhan nhìn hưng phấn trong mắt An Mộ Ca, có loại dự cảm không tốt.

An Mộ Ca dùng ngón tay ma sát mu bàn tay bóng loáng của Lạc Khuynh Nhan.

"Chiều nay, lúc chị vẫn chưa tan sở, cha em có gọi điện đến. Cha nói..."

An Mộ Ca cảm thấy được lúc Lạc Khuynh Nhan nghe thấy mình nói đến cha, thân thể rõ ràng run lên, dừng một chút.

"Cha mời chị tham gia yến tiệc cuối năm của gia tộc An Đức Mỗ."

Yến tiệc của gia tộc An Đức Mỗ, chỉ khi được nhận định là nhân viên của gia tộc mới có thể được gia chủ mời cùng tham gia yến tiệc, lời mời của công tước An Đức Mỗ, không thể nghi ngờ là nói với An Mộ Ca, chuyện của cô với Lạc Khuynh Nhan, hắn người làm cha cũng như gia chủ đồng ý hơn nữa còn là bằng lòng. Nếu như chuyện mình thích con gái cha có thể đồng ý, vậy ý kiến của những người khác cũng không được xem là ý kiến, có thể được cả đời ở bên Lạc Khuynh Nhan, cô làm sao có thể không kích động.

"Yến tiệc?"

Lạc Khuynh Nhan nghi ngờ hỏi.

"Đúng thế, yến tiệc của gia tộc An Đức Mỗ, chỉ cho phép thành viên người của gia tộc tham gia thôi."

An Mộ Ca giải thích.

"Ở bên Pháp?"

"Đương nhiên, gia tộc An Đức Mỗ đều là người Pháp tự nhiên sẽ ở bên Pháp."

Tương lai, có lẽ quốc tịch của chị cũng sẽ theo em...

"Khi nào?"

Nếu là công tước An Đức Mỗ mời, cô vốn không còn cách từ chối, cho dù người truyền lời là An Mộ Ca , cô cũng không cách nào từ chối được.

Theo như An Mộ Ca nói là chiều nay, cũng chính là không lâu sau sau khi bọn họ đến cửa hàng nữ trang rồi? Có thể đoán ra, công tước An Đức Mỗ nhất định sau khi nghe được tin tức từ Lí Na Na, mới để cho An Mộ Ca mời mình.

Đáng ghét, cô cảm thấy cách của cô đã tự lấy dây trói mình... Nếu qua Pháp, liệu cô còn đường về không? Nơi đó cũng không phải nơi Thẩm Mộng Hi có thể nắm chắc trong tay. Chỉ có gấp rút tốc độ tối nay lấy được tài liệu, không thể kéo dài thời gian thêm nữa...

"Ngày mốt... nếu chị đồng ý, thì tối mai bay."

-----------------------------------------------------------

Hức hức _

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quỷ Tam Quốc