Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 96

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Gió lạnh thổi mạnh giữa đêm đông, một chiếc xe thể thao nhanh chóng lao đi dưới ánh đèn đường sáng rỡ.

Đám Lộ Dịch Tư đã bị Thẩm Mộng Hi an bài nhóm Lãnh Tâm Du dụ đi, đây cũng là phòng ngừa ngộ nhỡ Lộ Dịch Tư sẽ bất ngờ ngăn chặn các cô.

Thẩm Mộng Hi vốn muốn tìm Vương Tú Phương đích thân gọi điện Lạc Khuynh Nhan, nhưng vì tối nay Ôn Kiến Quân vừa đảm nhiệm chức cục trưởng mới không lâu, đồng nghiệp liền nhao đòi ông mời khách, đành phải đến tiệm cơm gần đơn vị, kết quả tôi kính một ly rồi một ly, rượu rót cho ông say đến lúy túy, các đồng nghiệp buộc lòng gọi Vương Tú Phương đến, kêu bà đón người. Cho nên lúc Thẩm Mộng Hi đến chỗ Vương Tú Phương, Vương Tú Phương đang vội vàng ra cửa, vì vậy Thẩm Mộng Hi đành phải mượn điện thoại bà.

Người của Thẩm Mộng Hi dẫn đường quay lại nhà Ôn Kiến Quân, nếu họ trở về liền trả Vương Tú Phương lại di động, nếu không về, thì để lại điện thoại ở chỗ bắt mắt, qua ngày thứ 2 thì cảm ơn.

"Cha nuôi bọn họ vẫn chưa về nhà?"

Thẩm Mộng Hi vừa vào cửa đặt điện thoại xuống xong liền nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai mới liền ôm Lạc Khuynh Nhan đang thay giày vào trong ngực.

"Đại khái cũng sắp về rồi."

Lạc Khuynh Nhan không yên lòng nói. Xe vừa chạy cô liền một mực ngồi trên ghế không nói lời nào nghiêm mặt nhìn ngoài cửa xe, cô cảm thấy cô thật có lỗi với An Mộ Ca, nhưng mà, không yêu dù sao cũng là không yêu. Nhưng vì người cô yêu mà đi tổn thương một người khác yêu cô, cô bị lương tâm khiển trách sâu đậm.

Thẩm Mộng Hi híp cặp mắt, trong hai con ngươi thoáng qua một tia sáng ham muốn, nàng liếm liếm môi dưới của mình, lộn người Lạc Khuynh Nhan lại hôn lên gò má trắng mịn của cô ấy.

"Nhan nhi, đang suy nghĩ gì vậy?"

Dù Thẩm Mộng Hi có chút không dằn nổi, nhưng hai con ngươi Lạc Khuynh Nhan liên tục phát ra trống rỗng, tựa hồ đang suy tư điều gì, nàng cũng không còn như đói khát lâu ngày hướng Nhan nhi đòi hỏi.

Lạc Khuynh Nhan cảm nhận được hương thơm nóng ấm thở lên gương mặt, cô như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Mộng Hi.

"Em đang nghĩ, em lừa gạt An Mộ Ca, lừa gạt tình cảm em ấy."

Cho dù mới đầu các cô tách ra An Mộ Ca cũng có phần trong đó, nhưng em ấy cũng không phải kẻ đầu têu, hơn nữa lúc ấy cô cũng để An Mộ Ca giúp cô thoát khỏi Thẩm Mộng Hi.

Nhắc đến An Mộ Ca, trong con ngươi đen láy sâu thẳm của Thẩm Mộng Hi thoáng qua một tia phức tạp và dữ tợn, nàng nhớ lại hình ảnh và tài liệu trong máy tính, nàng hận công tước An Đức Mỗ, cũng hận An Mộ Ca thích Lạc Khuynh Nhan, Nhan nhi của nàng tốt đẹp nhất thế gian này, sao có thể cho bọn họ ô nhục như vậy, nếu biết được chân tướng Nhan nhi sẽ rơi xuống vực thẳm vô tận.

"Đừng nghĩ cô bé đó, cả đời này hai em cũng không có khả năng đâu."

Cho dù em có khả năng sẽ thích cô bé đó cũng không đời nào, ngoại trừ chị buông tha em, các em là không thể nào, tuyệt không thể được. Thẩm Mộng Hi quá hiểu tính cách Lạc Khuynh Nhan, chấp nhân phụ nữ đã là ranh giới cuối cùng của cô, sao còn có thể sẽ...

Lúc Thẩm Mộng Hi nói những lời này, giọng bá đạo để Lạc Khuynh Nhan hơi sững sốt, cô nâng tay, ôn nhu lướt nhẹ trên da thịt nhẵn nhụi như mỡ dê của Thẩm Mộng Hi, dùng ngón tay ngọc mô tả đường nét của nàng.

"Em biết chứ, vẫn luôn biết..."

Bởi vì có chị, nên em không thể nào với bất kỳ ai, cũng bởi vì có chị, em sẽ không yêu bất kỳ người nào.

Thẩm Mộng Hi nửa ôm Lạc Khuynh Nhan ngồi lên sa lông, sau đó vào bếp lấy ly rót nước cho Lạc Khuynh Nhan như đã làm đi làm lại việc này hàng trăm lần, bây giờ Nhan nhi của nàng phải uống nước nóng mới đỡ sợ, hơn nữa vào lúc này bản thân cũng phải...

"Hi tỷ tỷ, làm sao chị biết ly để đâu?"

Lạc Khuynh Nhan thấy Thẩm Mộng Hi vào bếp quen thuộc mỗi một đường đi nước bước, mở tủ ly, như đang ở nhà mình vậy, có chút kinh ngạc, cô nhớ rõ Thẩm Mộng Hi chỉ ghé đây một lần, cũng không có vào bếp.

Thẩm Mộng Hi như đang che giấu gì đó vậy, nhẹ nhàng ho khan.

"Lần trước mẹ nuôi dưới bếp mang thức ăn lên chị vô tình trông thấy."

Nàng cũng không thể nói với Lạc Khuynh Nhan, thật ra chị đều cho người giám sát nhất cử nhất động của mọi người, hơn nữa ngay cả tài liệu nơi này có bao nhiêu hạt bụi chị cũng có, chuyện này còn không dọa Nhan nhi sao.

Lạc Khuynh Nhan cũng không nghĩ nhiều, mở tivi, muốn chiếc máy phát ra tiếng hóa giải lương tâm bất an cho cô. Mà Thẩm Mộng Hi qua hồi lâu, mới bưng ly nước ra, sắc mặt cũng không hồng hào như vừa rồi, ngược lại có chút tái nhợt, bất quá Lạc Khuynh nhan cũng không để ý những thứ ấy.

"Nhan nhi..."

Thẩm Mộng Hi nhìn Lạc Khuynh Nhan uống nước ấm rồi, sắc mặt dần chuyển biến tốt, chân mày cũng hơi buông lỏng, mới ngồi vào bên cạnh ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, lẩm nhẩm bên tai cô.

Lạc Khuynh Nhan bị động, đã quen làm ổ trong ngực Thẩm Mộng Hi, nghe chị ấy dịu dàng mà thâm tình lẩm nhẩm tên mình. Trước kia không chán ghét Thẩm Mộng Hi như vậy, mà bây giờ thậm chí càng thích nàng làm vậy, quả nhiên yêu một người yêu mình sâu đậm như vậy thật tốt đẹp.

Cuối cùng Thẩm Mộng Hi không nhịn được khát vọng trong lòng đối Lạc Khuynh Nhan, nàng nhìn Lạc Khuynh Nhan hơi nheo mắt lại, dáng vẻ có chút buồn ngủ, như đứa con nít trong ngực mẹ vậy, liền kích động rối tinh rối mù. Hôm qua thật vất vả mới được bên nhau với Nhan nhi, kết quả nửa chừng bị điện thoại An Đức Mỗ làm cho nàng phải rời khỏi thân thể Nhan nhi, bây giờ Nhan nhi đã không cần tiếp tục ở bên An Mộ Ca, vậy nàng cũng có thể càng không chút kiêng dè.

"Hi tỷ tỷ, cha nuôi bọn họ sắp... sắp về rồi..."

Lạc Khuynh Nhan cảm giác thấy một vật thể mềm mại đang nút lấy cổ cô, có chút không được tự nhiên, bây giờ cho dù cô đã chấp nhận nụ hôn Thẩm Mộng Hi, nhưng vẫn hoàn toàn không thể thích ứng ngay lập tức đã tiến vào trạng thái thân mật, bởi vì nội tâm cô bất an, áy náy như vậy.

Thẩm Mộng Hi một tay cởi cúc áo bông Lạc Khuynh Nhan.

"Yên tâm, chị có cho người theo họ, để bảo vệ họ được an toàn."

Thẩm Mộng Hi nói vậy chẳng qua chỉ muốn cho Lạc Khuynh Nhan đừng liên tưởng nàng giám sát tất cả mọi người. Mỗi người họ đều có người mình đi theo, bảo vệ họ an toàn cũng là chủ yếu.

"Nếu họ về, sẽ có người liên lạc chị. Hơn nữa nghe nói họ ăn cơm ở cục vật giá mới, coi như lái xe trở về cũng tốn chừng 40 phút, càng không cần phải nói cha nuôi uống say, thu dọn hết mọi thứ trở về đây ít nhất cũng một hai giờ. Ngoan, chị rất nhớ em, rốt cuộc em cũng hoàn chỉnh thuộc về chị..."

Thẩm Mộng Hi ngậm dành tai thơm ngon của Lạc Khuynh Nhan.

Em rốt cuộc cũng hoàn chỉnh thuộc về chị... Những lời này khiến lòng Lạc Khuynh Nhan cảm động, Thẩm Mộng Hi một người bá đạo nóng nảy như vậy lại nhẫn nhịn hai tháng, chị ấy đã chịu đựng mình ôm hôn người khác, thậm chí xém nữa còn làm yêu.

Lạc Khuynh Nhan dứt khoát để mặc Thẩm Mộng Hi tùy ý khinh bạc cô, bởi vì giờ phút này cô không muốn cự tuyệt Thẩm Mộng Hi thêm nữa, cho dù trong lòng còn mâu thuẫn giây trước mới rời đi An Mộ Ca giây sau liền thân mật Thẩm Mộng Hi.

Lúc này, một chiếc taxi dừng trước cửa nhỏ bên ngoài khu, từ bên trong taxi An Mộ Ca mặc hơi phong phanh bước ra, lúc cô vội vội vàng vàng chuẩn bị vào cửa nhỏ bên trong khu, tài xế taxi bỗng từ trong xe thò đầu ra gọi.

"Cái kia, cô bé à, cô vẫn chưa trả tiền mà!"

An Mộ Ca dừng lại, trong túi mình, chỉ có một ít tiền lẻ, vài đồng bạc lẻ ăn cơm, không biết có đủ không.

"Xin hỏi, hết bao nhiêu?"

Giọng An Mộ Ca có chút bối rối, bây giờ cô vội vàng muốn đi lên cùng Lạc Khuynh Nhan đối mặt.

"Không nhiều, chỉ 34 tệ*." (nhân dân tệ = đồng > hào > xu, tiền Trung Quốc)

Tài xế taxi nhìn màn ảnh trước ghế ngồi một cái.

An Mộ Ca lấy tiền trong túi ra đếm đếm, có chút gấp gáp, làm sao chỉ có hai mươi mấy đồng vậy, không đủ rồi, cô lại móc trong túi quần, cũng không có tiền, cô thật sự sốt ruột.

"Cái kia, chú ơi, con đi ra ngoài gấp, quên mang ví theo mất, trong người chỉ còn hai mươi mấy đồng, chú có thể..."

An Mộ Ca gấp đến độ hốc mắt cũng có chút đỏ, được dạy dỗ đàng hoàng không cho phép cô làm chuyện đi xe ngang ngược.

Bác tài xế đó thấy An Mộ Ca ăn mặc phong phanh như vậy, lại là con lai, hơn nữa biểu cảm cũng không giống như giả bộ, vì vậy ngượng ngùng nói.

"Được rồi, không sao đâu, cô bé mau về nhà đi, tiền tôi không lấy nữa, giữ lại bên mình để lỡ phát sinh chuyện gấp cũng còn ứng cứu được, có điều lần sau ra cửa nhớ mang tiền theo đó."

Coi như lần này chạy không công, dù sao cũng không nhiều.

Tính cách kiêu ngạo An Mộ Ca không thích người khác bố thí, nhưng cô quả thật sốt ruột, cũng lần đầu tiên trước mặt người ngoài như vậy, cuối cùng cô vẫn buất khuất đưa tất cả số tiền cho tài xế taxi tốt bụng kia, đầu cũng không quay lại bước vào khu cửa, cô muốn nhanh hơn chút đến bên Lạc Khuynh Nhan, cùng chị ấy đối mặt tất cả những chuyện này.

Sau khi Lạc Khuynh Nhan rời đi, An Mộ Ca xích lõa ngồi ngây ngốc trên giường một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định tìm Lạc Khuynh Nhan, chỉ vội vàng mặc quần jean với 2 cái áo mỏng liền ra cửa, túi gì cũng quên cầm theo, tự nhiên cũng không biết sau khi cô vừa đóng cửa, di động trong túi xách rung lên kịch liệt.

Đến khi vào thang máy, cô mới nhớ mình không mang túi theo, chìa khóa với di động đều để trong túi. Hết cách, đành phải chịu gió rét nhiệt độ tê cóng ra bên ngoài đón xe. Khu nhà An Mộ Ca tuy ở trong thành phố, nhưng lại hết sức hẻo lánh, thuộc về khu giàu có, muốn đón được xe vẫn là có chút khó khăn, ước chừng đứng dưới đèn đường gần hai mươi phút mới gọi được một chiếc taxi.

Cô ngẩng đầu nhìn tầng lầu nhà Ôn Kiến Quân, thấy đèn vẫn sáng, hít một hơi thật sâu, tay chân đều có chút lạnh cóng. Hoành Giang thị tuy không có tuyết rơi, nhưng đến đêm, nhiệt độ rớt xuống rất thấp, cơ hồ gần đến không độ, mà quần áo An Mộ Ca không thể nghi ngờ là đầu thu, sao có thể chịu được giá rét như vậy.

Cô vào chỗ sau cửa xong, tay chân không nhịn được cứng ngắc, đỡ tay vịn cố gắng lên lầu, cô nhớ Lạc Khuynh Nhan từng nói nhà chị ấy ở lầu nhiêu số mấy.

Cửa không đóng sao?

An Mộ Ca tìm được biển số nhà Lạc Khuynh Nhan, thấy mơ hồ ánh đèn hắt qua khe cửa, trong lòng không khỏi sinh ra nghi ngờ.

Cô rón rén bước đến cạnh cửa, nhìn qua khe, ánh vào mắt là phòng khách, hình như không có ai, chỉ nghe thấy tiếng tivi 'ong ong', cô cẩn thận mở cửa, dù sao cô phải biết tình hình Lạc Khuynh Nhan bây giờ đã, lỡ cha nuôi chị ấy đã nói chuyện với chị ấy êm thắm, mình tùy tiện không mời mà đến có thể để lại ấn tượng không tốt. Chỉ có điều phòng khách với phòng ăn cũng không có ai, cô cuối đầu liếc nhìn tủ giày, giày hôm nay Lạc Khuynh Nhan mang để nghiêng ngả bên trên.

"Lạc Khuynh Nhan?"

An Mộ Ca đến ngoài phòng ngủ lầu một, dò xét kêu lên.

Bỗng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mặc quần áo <loạt xoạt loạt xoạt>, bỗng cô cảm thấy đầu óc buộc chặt, biết rõ có thể nhìn thấy hình ảnh cô không muốn thấy, nhưng ma xui quỷ khiến cô vẫn giãy giụa nắm lấy nắm cửa.

Thẩm Mộng Hi cũng an bài hai người giám sát An Mộ Ca, không biết làm sao hôm nay An Mộ Ca lại không lái xe trong gara mà đi, một người chờ trong nhà xe, người kia lái xe bên ngoài khu nhà coi giữ, mà hôm nay An Mộ Ca vội vàng ra ngoài, cũng không ăn mặc gọn gàng xinh đẹp giống thường ngày, nhìn từ xa xa giống như một người phụ nữ bị đuổi khỏi nhà vậy.

Cho nên bọn họ đã coi thường An Mộ Ca băng nhanh trong màn đêm gió rét...

-----------------------------------------------------------

Trời xui đất khiến đây mà, hừ, Băng Ngôn chủ xị thì cóa. Hazzz, nói thiệt sự mình đợi lúc này lâu lắm rồi, mặc kệ là ai khiến, một đao đứt đoạn đi, chấm dứt cái trò hề này, về sau ngược kiểu gì mình cũng ráng edit.

P/S : hiu hiu, bựn nhiều hơn là nhân gia nghĩ T_T

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mị Y Khuynh Thành