Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Ngả Luân, chị hỏi em một chuyện nha?"

Lúc An Mộ Ca sắp hôn lên đôi môi cô, Lạc Khuynh Nhan bỗng lên tiếng hỏi.

An Mộ Ca mở hai mắt, đưa hai con ngươi xanh thẳm mê ly vô hồn nhìn Lạc Khuynh Nhan.

"Chuyện gì?"

Cô vẫn không buông tha môi Lạc Khuynh Nhan, gặm nhắm từng chút từng chút một.

"Nếu như... chị nói là nếu như... nếu chị làm chuyện có lỗi với em, cũng rời khỏi em, em sẽ làm sao?"

Lạc Khuynh Nhan không kháng cự nụ hôn của An Mộ Ca, mà đáp lại cô.

An Mộ Ca ngẩn ra, đôi mắt khôi phục thanh tỉnh.

"Em không biết, nếu chị làm chuyện phản bội tình cảm hai ta, em sẽ... em sẽ giết chị, sau đó tự sát."

An Mộ Ca nghĩ đến tình cảnh sau này Lạc Khuynh Nhan đã đáp trả tình cảm cô, lại còn ở bên người khác, vậy cô nhất định sẽ giết Lạc Khuynh Nhan, chỉ có làm vậy chị ấy mới không thể lại phản bội mình. Do suy nghĩ rõ ràng đến tỉnh cảnh như vậy, cô cảm thấy tim đau nhói vô cùng, dù chỉ bảo nếu như, không có nếu như, vĩnh viễn cũng không được thế...

Lạc Khuynh Nhan tựa hồ dự liệu được An Mộ Ca sẽ trả lời như thế, nhẹ khẽ cười.

"Ừ, vậy đến lúc đó em cứ giết chị đi thôi."

Cô nhìn thấy viên đạn, trong lòng đã không phải chỉ xúc động thôi, An Mộ Ca làm sao mà yêu mình như vậy? Nếu không phải mình đã yêu Thẩm Mộng Hi, An Mộ Ca cũng là một lựa chọn không tồi, cho dù em ấy là con gái. Nhưng mà, nếu không có Thẩm Mộng Hi, cô làm sao sẽ thích con gái chứ? Cho nên, giả thiết vĩnh viễn chỉ là giả thiết.

"Sẽ không có ngày đó, mãi mãi cũng không có ngày đó."

An Mộ Ca sợ vẻ mặt Lạc Khuynh Nhan lúc này, tựa hồ có chút ý quyết tuyệt, các cô còn chưa gắn kết, trên ý nghĩa vẫn chưa chân chính đến với nhau, chị ấy liền nghĩ muốn xin lỗi bản thân sao? Không thể được, quyết không thể được.

An Mộ Ca đè Lạc Khuynh Nhan dưới người, ánh mắt mang cuồng loạn sợ hãi với dục vọng chiếm làm của riêng mãnh liệt.

"Lạc Khuynh Nhan, chị là của em, em không cho phát sinh chuyện đó."

An Mộ Ca hôn lên đôi môi Lạc Khuynh Nhan, hơn nữa trong lúc Lạc Khuynh Nhan hoảng hốt còn dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng cô, thuận lợi ôm lấy cái lưỡi của cô dây dưa.

Cảm giác buồn nôn ào tới, Lạc Khuynh Nhan không ngờ An Mộ Ca bỗng dưng sẽ đổi thành công kích.

"Ngả Luân? Em sao vậy?"

Cô khắc chế cảm xúc muốn ói, cũng không đẩy An Mộ Ca, mà nhu hòa vuốt ve sống lưng em ấy, giống như trấn an con thú nhỏ nổi điên vậy.

"Lạc Khuynh Nhan, chị sẽ ở cả đời với em chứ? Sẽ chứ?"

An Mộ Ca bỗng hiểu được vì sao Thẩm Mộng Hi phải điên loạn muốn dùng kết hôn xác định quan hệ với Lạc Khuynh Nhan như vậy, bởi vì giờ phút này cô cũng hết sức muốn kết hôn với Lạc Khuynh Nhan, dùng hôn nhân làm xiềng xích để khóa trái tim Lạc Khuynh Nhan lại. Lạc Khuynh Nhan, người con gái này quá ư để người ta sinh ra cảm giác mất khống chế, cô không yên tâm, nếu bị mất đi, cô sẽ không cam lòng.

"Cả đời, thế nhưng dài đằng đẵng lắm đấy."

Lời An Mộ Ca khiến cô kinh hãi, cô có chút sợ hãi sau này An Mộ Ca sẽ điên loạn như Thẩm Mộng Hi lúc ấy.

Nét mặt An Mộ Ca càng khủng hoảng.

"Chúng ta kết hôn được không? Ở Pháp được kết hôn đồng tính, đến lúc đó chị có thể nhập quốc tịch Pháp được mà."

An Mộ Ca buông ra môi Lạc Khuynh Nhan, cố gắng chế trụ nội tâm sợ hãi, chỉ cần liên tưởng Lạc Khuynh Nhan có thể sẽ rời khỏi mình, lòng cô đã cảm thấy đau đớn sắp chết.

"Không muốn."

Lạc Khuynh Nhan phẫn nộ bật dậy đẩy An Mộ Ca, khiến An Mộ Ca không chút phòng bị xém nữa bị đẩy xuống giường.

"Tại sao không muốn? Chẳng phải chị nói yêu em? Muốn bên em cả đời? Chiếc nhẫn trên tay chị chẳng lẽ không phải nói rõ cho việc muốn nắm lấy tay em cả đời sao?"

An Mộ Ca ngồi dậy, ẩn ẩn mờ mịt chất vấn. Tại sao đẩy mình ra, từ chối mình? Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là giả dối ư?

"Thật xin lỗi, chị không nên đặt giả thiết như vậy."

Lạc Khuynh Nhan cảm thấy bản thân đã hơi quá mức nhạy cảm, bây giờ còn chưa có tin gì bên Thẩm Mộng Hi, không biết đã tiêu hủy tài liệu được chưa, cô làm sao có thể vào lúc này mà xém nữa đã xích mích với An Mộ Ca chứ?

An Mộ Ca lắc đầu, cô cởi váy ngủ, cơ thể con lai trắng nõn mềm mại trần trụi nhẵn nhụi bất ngờ xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Nhan.

"Không, em muốn cùng chị cả đời."

Giờ phút này đây, cô không muốn bỏ qua cho Lạc Khuynh Nhan nữa, trước kia còn do dự rốt cuộc với Lạc Khuynh Nhan có thể cả đời được không, nhưng bây giờ bỗng nhiên nghĩ đến Lạc Khuynh Nhan có thể sẽ bất hòa không ở cùng mình nữa, cái cảm giác đó, chết còn dễ chịu hơn.

"Muốn em, em muốn kết hôn với chị."

An Mộ Ca lại gần Lạc Khuynh Nhan, một phát xé rách khăn tắm trên người cô, sau đó quấn quýt lấy cổ cô ấy.

Lúc này, di động trên giường Lạc Khuynh Nhan bỗng chấn động, Lạc Khuynh Nhan giống như gặp được cứu tinh giơ tay với lấy di động, là Vương Tú Phương gọi đến.

"Ngả Luân, là mẹ nuôi gọi đến."

Lạc Khuynh Nhan giơ ra tên hiện lên trên màn hình di động cho An Mộ Ca đang hoài nghi nhìn xuống xem, đợi sau khi em ấy đã thấy rõ, mới ấn nút nghe.

An Mộ Ca buồn bực bất mãn lấy chăn bị các cô đá văng đi đắp lên người, cô phải nghĩ cách để lần này sang Pháp Lạc Khuynh Nhan kết hôn với cô.

"A lô, mẹ ơi, có chuyện gì không?"

Giờ phút này Lạc Khuynh Nhan đặc biệt cảm ơn Vương Tú Phương gọi điện đến, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.

Bên kia trầm mặc được một lát, bỗng có giọng nói đầy một bụng ghen tức truyền đến.

"Em luôn ôn nhu như vậy với mẹ nuôi hả? Sao em chả chịu ôn nhu nhiều hơn với chị vậy?"

"Chị... chị...*"

(*trong tiếng Trung đại từ xưng hô người khác đều là, Lạc Khuynh Nhan thì kêu Thẩm Mộng Hi, nhưng An Mộ Ca nghe Lạc Khuynh Nhan kêu nghĩ là gọi mẹ nuôi cũng đều là chữ đó, nên Lạc Khuynh Nhan thì kêu chị, An Mộ Ca thì là mẹ, mình thích để chị hơn, ahahaha, ê đích tờ thú nhận ê đích tờ có phần thiên vị hai chỉ =)))

Lạc Khuynh Nhan giật mình, mơ hồ lộ vẻ kích động, cư nhiên là Thẩm Mộng Hi, nếu chị ấy đã gọi điện, vậy chuyện tài liệu kia hẳn xong rồi.

"Suỵt... chị biết Nhan nhi rất kích động, những thứ gây bất lợi cho chúng ta, chị tiêu hủy sạch rồi. Em mau trở lại đi, cứ nói chỗ mẹ nuôi có việc gấp, cứ nói vậy..."

Nếu không phải nghĩ đến Lạc Khuynh Nhan đã nói không muốn nàng va chạm chính diện An Mộ Ca, giờ phút này Thẩm Mộng Hi hẳn đã vọt vào nhà An Mộ Ca, cầm súng chỉa vào gáy em ấy. Hơn nữa...

Lại có thể dùng điện thoại mẹ nuôi, chị ấy cũng thành thục không ít.

"Dạ, con hiểu mẹ nuôi, con lập tức trở về, dạ vâng."

Giọng Lạc Khuynh Nhan nghe vào rất gấp gáp vội vã.

"Sao vậy?"

An Mộ Ca nghe được câu sau của Lạc Khuynh Nhan, hốt hoảng hỏi.

"Hình như cha nuôi đã biết chuyện chúng ta, muốn chị lập tức về nhà."

Giọng Lạc Khuynh Nhan hoảng hốt, bây giờ cô đã không còn kịp đợi rời khỏi đây. Sau ngày mai cô sẽ liên lạc em ấy bảo không sang Pháp, đến lúc đó lấy lý do nhà không đồng ý từ chối An Mộ Ca. theo thời gian liền có thể danh chính ngôn thuận chia tay em ấy. Cho dù công tước An Đức Mỗ sớm sẽ biết tài liệu đã bị hủy, cũng không quan hệ, cô không muốn để An Mộ Ca chịu đả kích nặng như vậy, phải trì hoãn liền sẽ tận lực trì hoãn, thời gian sẽ mang bớt đi một phần đau đớn.

"Nhưng mà..."

An Mộ Ca hết sức không muốn, nhưng dù sao, vẫn là cha mẹ nuôi Lạc Khuynh Nhan, cũng như cha mẹ nuôi chính mình, mình phải tôn trọng họ, nếu không trên chặng đường bên nhau ngày sau không có gia tộc cô gây trở ngại, ngược lại lại có cha mẹ Lạc Khuynh Nhan gây trở ngại.

Lúc này Lạc Khuynh Nhan đang chắp tay ra sau mặc áo ngực.

"Giọng mẹ nuôi rất gấp, không về không được đâu, xin lỗi, Ngả Luân. "

Động tác Lạc Khuynh Nhan cũng rất gấp, cô hận không thể lập tức chạy ra khỏi đây.

"Em sẽ về nhà với chị, không thể để chị một mình đối mặt được."

Lỡ ông ấy động thủ đánh Lạc Khuynh Nhan thì làm sao? Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng nghe nói xuất thân từ quân nhân, lỡ nổi giận lên lại động tay, thân thể Lạc Khuynh Nhan ốm yếu vậy đâu phải đối thủ của ông ấy?

Lúc này Lạc Khuynh Nhan đã mặc xong quần áo, cô có chút nóng nảy, An Mộ Ca về với mình chẳng phải bị bại lộ, hơn nữa xe Thẩm Mộng Hi còn chờ bên ngoài nhà An Mộ Ca.

"Cha chị dưới lầu rồi, tốt hơn vẫn không nên để cha gặp em, như thế sẽ tốt cho cả đôi bên."

"Em đưa chị... xuống được không?"

Lúc này An Mộ Ca cũng bắt đầu đứng dậy mặc quần áo, nhưng lúc cô vẫn chưa mặc quần áo xong Lạc Khuynh Nhan đã nói.

"Không thể để cha đợi lâu, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng hết."

Để lại lý do, đầu cũng không quay lại liền rời phòng ngủ, ngay sau đó dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa.

Làm sao cô lại có cái suy nghĩ chị ấy đi rồi sẽ không quay lại? An Mộ Ca áp chế đôi mắt ê ẩm, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Chị ấy chẳng qua chỉ giao phó với cha mẹ chị ấy thôi, hơn nữa ngày mai các cô sẽ cùng nhau trở về Pháp, nhẫn chị ấy cũng đã vì mình mà chuẩn bị, nhất định sẽ ở bên mình cả đời...

Thẩm Mộng Hi hướng về di động đang cầm mượn từ Vương Tú Phương, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn chăm chăm vô lăng. Bởi vì nguyên do chênh lệch thời gian, lúc này bên Pháp đang là ban ngày, thời gian làm việc nên có không ít người mở hòm thư, nàng cũng nương theo Lương Ý Tình thâm nhập vào máy tính bọn họ, kết quả không thu thập được gì, ngoại trừ giá cả hàng hóa công ty Pierre với tài liệu sản phẩm mới lần này số còn lại vốn không có hữu dụng. Đến 10 phút sau, có người quan trọng mở hòm thư, trong máy tính người này không chỉ có tài liệu dùng để uy hiếp nàng và cậu nàng lần trước, còn có một vài chứng cớ bọn họ phạm tội kinh tế bên Pháp, thậm chí còn có một vài vụ giao dịch súng ống đạn dược và số người liên quan mà Thẩm Mộng Hi cũng khó thể tưởng tượng được. Ngay sau khi người của Thẩm Mộng Hi hoàn toàn tiêu hủy tài liệu, chuẩn bị sao chép tài liệu trong máy hắn, Thiên Cửu tay run lẩy bẩy, chỉ dòng chữ và hình ảnh trong máy tính cho Thẩm Mộng Hi xem...

"Tại sao lại như vậy? Lão Tất Duy Tư An Đức Mỗ này mất trí rồi sao? Cho con gái ruột thịt của hắn với Nhan nhi bên nhau, này không thể nghi ngờ..."

Thẩm Mộng Hi ôm đầu tự lẩm bẩm, tiếng nói chỉ mình nàng nghe được.

Nàng không dám nói cho Lạc Khuynh Nhan chuyện này, cũng không thể nói, Lạc Khuynh Nhan có thể sẽ rời khỏi nàng, cho dù khả năng này chỉ có một chút cũng không đời nào. Nhan nhi, cho chị ích kỷ lần nữa được không?

Có điều may là liên quan đến chứng cớ tài liệu cũng không có dấu hiệu được sao lưu, chỉ có một lần, đó là lần trong buổi họp của mình với Nhan nhi nhân viên bên Pháp đã truyền tin đến, bọn họ tra được những tài liệu này trong kho tài liệu của công tước An Đức Mỗ, tin tức rất chắc chắn.

Ngay lúc nhóm Thiên Cửu chờ đợi phân phó tiếp theo của Thẩm Mộng Hi, lúc Thẩm Mộng Hi đang khiếp sợ khi thấy tài liệu trước mắt, bỗng những máy tính đang xâm nhập trong nháy mắt đều tắt, xem chừng người bên kia phát giác bọn họ xâm nhập, đã ngăn cản lại. Liên lạc Ber, cô ấy nói cũng đã tận lực, tựa hồ bên kia có nhân viên kỹ thuật cấp cao đã phục hồi lại tường lửa, hơn nữa còn hoàn toàn ngăn cản bọn họ tiếp tục xâm nhập.

"Hi tỷ tỷ..."

Lạc Khuynh Nhan gõ một cái lên cửa kiếng xe Thẩm Mộng Hi, chỉ nhìn thấy chiếc xe thể thao này bên ngoài khu nhà, hơn nữa cô cũng rất quen thuộc bảng số xe, kiểu xe cũng là Lamborghini trước kia Thẩm Mộng Hi thích nhất.

Thẩm Mộng Hi mở cửa xe ghế phụ, liền kéo Lạc Khuynh Nhan vào, ôm cô, cuối cùng không thể nhẫn được mà hôn lấy cô thật sâu.

"Nhan nhi, đừng rời xa chị, sau này chị sẽ làm người thân của em, cũng sẽ là người em yêu nhất."

Giọng Thẩm Mộng Hi khủng hoảng cực kỳ giống An Mộ Ca lúc nãy.

Thế nào mà hôm nay cả hai người đều như vậy? Lòng Lạc Khuynh Nhan tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại không thể nói rõ, có lẽ là Thẩm Mộng Hi đã rất vất vả mới hủy được tài liệu, có lẽ là xúc động vì không cần lén lút nữa đường đường chính chính ở bên nhau?

"Không đâu, em sẽ không rời xa chị."

Lúc này Lạc Khuynh Nhan cảm thấy tội ác mười phần, một giây trước cô còn ôm hôn thân thiết An Mộ Ca, một giây sau lại ở trong xe thâm tình mà tỏ tình với Thẩm Mộng Hi, làm sao mà cô cứ cảm thấy mình giống loại đàn ông ti tiện, chân đạp hai thuyền.

Thẩm Mộng Hi cùng Lạc Khuynh Nhan bắt đầu hôn lưỡi quấn quít, liên tục không ngừng nghỉ triền miên, cho đến khi Lạc Khuynh Nhan không thể hít thở bắt đầu khẽ đẩy nàng, nàng mới ngừng hôn cô. Trong lòng nàng có một bí mật không thể nói, nàng sợ bí mật này tiết lộ ra, dù cho khả năng Lạc Khuynh Nhan vẫn ở lại bên nàng cực kỳ lớn nàng cũng không thể xem thường.

---------------------------------------------------------

Chính thức ghét lão An Đức Mỗỗỗỗ _ ghét mẹ ghẻ Băng Ngôn a :((

P/S : Mai miềng bắtđầu học rùi, miềng không thể hứa trước, nhưng mục tiêu là vẫn sẽ cố gắng giữ tiến độ này, bận lắm thì 3, 5, 7 đều đặn. Chúc mí bạn buổi tối vui~~~

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Thôn Phệ Hệ Thống