Saved Font

Trước/76Sau

[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
{ = Singto = }

"Có chắc là cậu sẽ mặc cái áo này đi không?"

"Hửm? Tại sao? Hôm nay đúng nóng luôn đó, Abo. Mặc như vậy thì lạ chỗ nào?". Nhóc ranh nghiêng đầu hỏi.

Sau khi chúng tôi ăn sáng xong, tôi liền bị Krist ép đi ngủ lấy sức trước bởi vì không được ngủ đủ giấc 3 ngày rồi. Tôi qua đêm ở bệnh viện, ngủ không theo giờ giấc. Mỗi lần rảnh 2-3 tiếng đồng thì ngủ. Thức dậy thì lại trực ca, ward round.

Krist vừa biết liền lôi tôi vào phòng, đè vai cho nằm xuống giường (lúc đầu tôi lén nghĩ sâu xa rằng sẽ tiếp đợt 2), ra lệnh cho tôi ngủ tới giữa trưa rồi sẽ đánh thức. Nhưng tôi không chịu ngủ một mình đâu, kéo nhóc ranh vào làm gối ôm luôn.

Được ngủ gần 4 tiếng thì thấy sảng khoái hơn nhiều, rồi 2 chúng tôi thay phiên nhau tắm rửa thay đồ.

Và rồi như bạn thấy.

"Tự nhìn đi.". Tôi nắm lấy vai Krist quay về phía tấm gương. Hình người con trai da trắng mặc quần ngắn che đầu gối cùng áo 3 lỗ màu trắng đang nhìn suy xét bản thân.

Lúc đầu cậu ta chau mày lại như nói rằng nó lạ chỗ nào. Nhưng khi nhìn kỹ thì mắt hí liền trở thành mắt to, há hốc mồm bởi vì sốc.

"Abo, cái này... cái này...". Cậu ta chỉ về phía mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu cho thấy tôi đang đứng sau lưng và mỉm cười ở khóe miệng.

"Giờ biết rồi phải không? Đi thay đi, đừng để tôi phải nói lại."

"Tại sao vết nó lại nhiều tới như vậy chứ? Có cố tình không vậy?"

"Nếu nói là đúng vậy thì sao?"

"Tại sao lại làm vậy chứ, Abo? Không có mắc cười đâu đó. Rồi tôi sẽ đi té nước như thế nào đây?". Krist vừa phàn nàn vừa dò xét dấu vết mà tôi đã làm hồi sáng.

Cổ áo ba lỗ cắt rất sâu, cho thấy 2-3 vết chỗ chính giữa ngực, cổ, xương quai xanh, vai và sau vành tai.

Còn 2 điểm trên phía sau cổ mà tôi không có nói, dù sao cậu ta cũng không thấy.

"Thì mặc áo thun rồi lấy áo tay dài chồng lên đi. Buổi trưa nắng gắt, mặc áo tay dài là tốt rồi, để không phải rát da.". Tôi mỉm cười thư thả trả lời, khác với đối phương lúc này đang nhìn chằm tôi qua tấm gương, suýt nữa muốn ăn đầu tôi luôn rồi.

"Gian quá đó, Abo. Thấy mặt mũi thật thà... Giữ kỳ thì cứ nói.". Cậu ta giả vờ chọc.

"Vâng, giữ kỹ, giữ rất kỹ nữa. Thay đi mà, thật ra không muốn cho đi nữa kìa."

"Ờ... thay cũng được.". Krist nói không nên lời khi gặp phải sự thẳng thắn của tôi, liền đỏ mặt trốn đi chọn quần áo khác ở trong tủ rồi trốn đi thay trong phòng tắm.

Tôi thừa nhận rằng áo 3 lỗ mà cậu ta mặc nhìn rất đẹp tới mức tôi không muốn ai thấy một chút phần da thịt trên cái cổ trắng. Thử tưởng tượng xem khi Krist bị ướt rồi áo ướt áp sát vào xuyên thấu toàn bộ làn da, càng là áo trắng thì càng thấy tới tận đâu đâu, từ bụng cho tới ngực. Nào là lúc bị dính nước lâu thì sẽ run người, nhìn muốn...

"Hài lòng chưa?". Người bị ép buộc đi thay đồ một cách gián tiếp đi ra cùng bộ đồ mà tôi hài lòng hơn, nhưng đối phương lại cau có mặt mày.

"Nếu muốn mặc áo 3 lỗ thì để dành mặc cho một mình tôi xem trong nhà được rồi. Cậu càng mặc màu trắng, khi ướt càng thấy hết."

"Nhưng tôi là con trai mà, bác sĩ. Không mặc áo ra ngoài còn được nữa là. Trời thì đúng nóng, vậy mà phải mặc áo tay dài nữa. Hứ!"

"Thôi mà, thật ra không muốn cho cậu đi chơi Songkran nữa kìa. Đông người, chen chúc nhau, cậu lại nóng tính nữa. Một hồi lại lỡ có chuyện với người ta, nên tôi mới phải đi theo kiểm soát đó."

"Ho~, bác sĩ Prachaya, tôi đây té nước từ nhỏ cho tới lớn, tới nỗi con Padlom liếm đít không tới luôn rồi, chưa từng có năm nào đánh nhau với ai. Đây lớn rồi nhé, không phải trẻ 17, 18 để mà lại nóng máu tới cỡ đó."

Thật không muốn cãi lại rằng lúc đua xe còn suýt nữa đã đánh nhau với người tên Hin nữa là, nếu chủ trường đua không tới ngăn lại trước.

"Ai biết được. Nhiều năm qua không đánh thì năm nay lại đánh có khi."

"Kệ đi, kệ đi. Abo đi chung mà, thuyết giáo 2 bài kinh là tôi bình tĩnh rồi."

"Đã hứa rằng sẽ nghe lời tôi rồi nhé?"

"Vângggggg!"

**************************************

"Lúc đầu tao cũng thấy có lỗi với tụi mày vì đã dẫn Abo tới... nhưng xem tụi mày đối xử với tao đi.". Nhóc ranh la lối với bạn bè nay khi gặp mặt bởi vì 3 người bạn thân...

Không có ai đi một mình hết.

"Tao không liên quan. Tự thằng Jins nó bám theo, không có rủ.". Tonnam ra mặt đầu tiên.

"Ừ, như Ton đã nói đó. Cho đi chơi chung nhé, tụi thằng Bom nó đi chơi ở tỉnh, lười đi.". Jins.

"Anh Beem chỉ chở tới, sắp về rồi.". Lann.

"Thôi mà, Lann. Anh đã nói là sẽ ở lại cùng mà. Một hồi có người tới tán tỉnh hay đụng vào Lann thì anh tiêu mất.". Anh Beem lắc đầu qua lại giống như con nít, không chịu về nhà như Lann bảo một cách dễ dàng.

"Còn mày thì sao, Karn? Có gì muốn biện minh như tụi nó không?". Krist hỏi người cuối cùng còn lại, người ít nói nhất trong nhóm.

"Ghét người đông."

"Đó là câu trả lời của câu hỏi của tao hả, thằng sloth?"

"Vừa hay anh rảnh nên xin em Karn đi cùng. Anh lo, sợ đi lơ mơ rồi đụng trúng này kia tới nỗi bị thương, không thì lạc đường."

Rảnh?

Nghe đồn mày tới van xin năn nỉ tao giúp tìm người đổi ca đó. Và rồi trực ca dai dẳng 3 ngày liên tục một cách anh dũng cùng nhau đây nè, đúng là xạo sự mà.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ cảm giác của nó, không thì tôi sẽ chịu trực ca liên tục, hơn nữa còn tới chỗ chen chúc chỉ đầy thanh niên như vậy sao? Tôi sắp 30 rồi đó, quá tuổi chơi té nước Songkran rồi.

"Càm ràm làm gì chứ? Đông người tới là tốt rồi. Nhanh chóng đi đi. Tao đặt quán của một anh tao quen cho rồi. Tối nay có party bong bóng xà phòng nữa.". Jins nói rồi ra vẻ định đi dẫn trước chúng tôi ra khỏi điểm hẹn tập trung, nhưng Tonnam lấy tay cản lại trước.

"Khoan, vẫn chưa đi được."

"Cái gì nữa, Ton? Đứng ở đây nóng.". Lann.

"Tụi mày không ai để ý gì hết sao? Rằng tại sao bạn Krist lại mặc áo tay dài?". Tonnam mỉm cười gian manh ở khóe miệng, ánh mắt lấp lánh giống như đã biết chuyện gì rồi.

Mọi người quay qua nhìn nhóc ranh của nhóm mà lúc này đang mặc quần ngắn ngang đầu gối, áo thu màu đen cùng màu với áo thể thao tay dài có nón, kéo dây kéo lên tới tận cổ.

Cũng thừa nhận là cậu ta thật sự ăn mặc khác với mọi người. 6 mạng còn lại, ai nấy đều chỉ mặc quần ngắn cùng áo thun bình thường. Có một mình Jins là mặc áo 3 lỗ màu đen, khoe hình xăm dài từ cánh tay lên tới ngực. Tôi và Fire lúc đầu thấy còn nghẹn lời. Lần trước gặp mặt, Jins mặt áo sơ mi màu trắng tay dài nên không biết là có xăm hình nữa, hôm nay lại còn đeo bông tai đủ bộ, xỏ lỗ chỗ nào thì đeo chỗ đó.

Quay lại về chuyện của Krist tiếp. Người bị nhìn thành tâm điểm của nhóm siết chặt cổ áo hơn, sắc mặt khó xử, bước chân lùi lại một cách tự động ngay lập tức.

"Kh... Không có... gì. Anh... Abo nói là nắng nó gắt, hư da.". Người hoảng hốt có vẻ đáng ngờ, nói không ra câu cú, nhưng cũng đủ hiểu nghĩa được.

"Vậy hả? Nhưng hồi nãy lúc mày cúi xuống cột dây giày, tao thấy đó, ở cổ mày đó.". Tonnam vẫn mỉm cười như trước, thêm thắt là việc Karn đi thẳng tới kéo cổ áo Krist xuống bằng tốc độ.

Nhanh tới mới ai cũng không kịp cử động.

Cậu nhóc này có nhanh quá mức không? Bình thường không hay thấy cậu ta cử động mà, không phải sao? Tưởng đâu là kiểu người rề rà nữa chứ. Khi quay qua nhìn mặt đứa bạn thân, Fire nhún vai kiểu như làm quen đi, tao bất ngờ tới nỗi quen rồi, đại khái như vậy.

"Vết, đầy cổ.". Karn nói ngắn gọn, Lann, Tonnam và Jins liền di chuyển tới xem ngay lập tức, dẫn nhau kéo chỗ kia cái, chỗ này cái. Người khác đi ngang qua nhìn cũng không thèm quan tâm. Cuối cùng áo tay dài của Krist đã rời khỏi thân người, chỉ còn lại áo thun cổ tròn bên trong mà nó bị kéo tới nỗi suýt nữa bị giãn.

Đôi khi tôi cũng cảm thấy rằng bản thân đúng là làm quá mức. Ở quanh cổ Krist, chỉ phần lộ ra khỏi áo đã 4 dấu rồi. Lúc đó chỉ nghĩ rằng làm thế nào đó sao cho người khác đừng có tới gần, không hề nghĩ việc cậu ta sẽ xấu hổ.

Càng ra mặt rằng bản thân là con trai nam tính nữa chứ.

"Hừ hừ, chắc không cần hỏi là ai làm đâu.". Jins cười ghẹo, ánh mắt nhìn về phía tôi. Còn những đứa nhóc khác cũng nhìn qua, gần như mọi ánh mắt đều chọc ghẹo hết mình, không ngoại trừ cả thằng bác sĩ bạn thân.

"Gian quá đó mày. Trực ca bệnh viện liên tục không về nhà tận 3 đêm, vừa hết ca lúc 6 giờ sáng. Rồi em Krist làm sao mà có vết nhìn mới như vậy được, nếu không phải...". Fire kéo dài giọng cho mọi người tự mình nghĩ tiếp.

Ba mày nấu Conan cho mày ăn từ nhỏ hả?

"Mày với Abo ngủ với nhau trước khi tới hả?"

"Thằng Ton chết tiệt, nói nhỏ nhỏ đi chứ. Người ta nghe thấy hết. //////////". Nhóc ranh thì thầm trách Tonnam, nhanh chóng quay qua nhìn xung quanh như sợ người khác nghe thấy. Tôi suýt nữa không nhịn cười được nên bị trách theo.

"Bởi vì một mình Abo đó. Tôi đã nói là đừng mà."

"Xin lỗi!". Tôi đáp lại bằng sắc mặt không hề hối lỗi một chút nào.

"Ôi, tụi mày có định nhìn chằm chằm tao lâu nữa không? Đi té nước được rồi. Đừng có hỏi cái gì hết, không thì tao về.". Krist la lối bỏ đi đầu tiên, có nhóm bạn của mình đi theo sau.

"Chắc bác sĩ nghiêm túc với nó phải không? Có biết là tôi thương em trai rất nhiều không?". Người duy nhất không vui vẻ với lần chọc ghẹo này chính là anh Beem, người đã đứng im lặng suốt ngay từ lúc Tonnam nói về vết ở trên cổ Krist.

"Nếu là chuyện đó, anh Beem không cần phải lo đâu ạ.". Tôi mỉm cười lại với anh Beem. Fire vỗ vai tôi rồi nói thêm vào.

"Không cần lo đâu, anh Beem. Thằng Sing nó mê tới nỗi ngóc đầu không lên rồi. Tới nỗi chịu đổi ca liên tục 3 ngày không ngủ để tới canh chừng em Krist chơi Songkran, nếu chỉ chơi đùa thì sẽ chịu làm tới mức đó sao ạ? Nhìn có vẻ dễ, nhưng trực ca liên tục 3 ngày đối với đám bác sĩ là địa ngục đó ạ.". Như Fire đã nói đó. Trực ca liên tục 3 ngày, có khả năng tự nhập viện vào bệnh viện mình luôn đó.

"Nói nhiều quá, Fire. Theo đám đó được rồi. Đông người tới vậy, một hồi lạc bây giờ.". Tôi nói rồi mỉm cười với anh Beem lần nữa. Anh ấy có sắc mặt thư thả hơn, mỉm cười rồi đi theo chúng tôi tới chỗ nhóm sinh viên đại học đang đứng cãi nhau ở xa phía trước.

"Tại sao chậm quá vậy, Abo? Nắng gắt, đội cái này vào.". Krist đi tới, lấy 1 cái nón lưỡi trai từ túi quần ra và đội lên đầu tôi.

"Cậu thì sao?"

"Tôi có nón áo, không cần lo đâu. Anh chỉ ngủ không bao nhiêu tiếng hồi sáng, gặp nắng nóng nữa, mắc công một hồi bị bệnh.". Krist nâng cái nón dính vào áo tay dài mà bản thân đã mặc vào lại như trước cho tôi xem.

"Ôi, ngưng tán tỉnh nhau rồi đi té nước giùm đi, được không? Tốn thời gian.". Tonnam la lối lần nữa.

"Tao không có tán tỉnh. Chỉ anh trai thôi, anh trai.". Krist quay qua la lối lại.

Nhưng mọi người đang đứng, không có ai có sắc mặt tin lời nói của cậu ta hết, ngay cả tôi cũng không tin. Nhìn mặt cậu ta đi, vừa đỏ vừa ngượng ngùng. Có nhận ra rằng bản thân đang làm vẻ mặt như thế nào không vậy? Nhìn muốn kéo về phòng liền thiệt mà, thằng nhóc khùng này.

"Vâng, là anh trai. Vừa sợ bị bệnh, nắng nóng, ngủ không đủ giấc, anh trai dữ lắm luôn ạ. Mày quan hệ với anh trai nữa hay sao?"

"Ton, tao chỉ sợ Abo ngất rồi tao lười lôi về thôi. Nói nhiều, mày đi với tao đi. Một hồi tao cho mày một combo ướt đầu lớn. Tao sẽ đem đầu mày nhấn nước luôn.". Krist nắm lấy cổ Tonnam, kéo đi dẫn trước đầu tiên.

May là bạn trong nhóm còn lại không phải người nói nhiều như Tonnam, không thì hôm nay chắc sẽ bị chọc không ngừng, nhịn chơi Songkran chắc luôn.

Gần 10 năm rồi tôi không có chơi té nước Songkran. Không được cảm nhận việc bị tạt nước, bị trét bột lâu rồi. Chúng tôi không có dừng lại tại đâu lâu, mà đi theo độ dài con đường liên tục. Chỉ đi không cần phải làm gì đã ướt rồi. Không biết nước nó tới từ chỗ nào nữa. Người đông giống như ở trong tàu điện vào giờ làm việc của người Nhật. Có từng thấy clip bao giờ chưa? Clip mà 4,5 nhân viên phải đẩy hành khách vào chèn ép nhau như đồ hộp cho bằng được, vừa xô vừa đẩy tới nỗi tàu điện muốn nghiêng.

Đông gì mà lắm vậy? Thời tiết như vậy không định mở máy lạnh, nằm đọc sách ở nhà hay sao? Chơi tạt nước làm cái gì chứ? Không biết tiết kiệm tài nguyên của Thái Lan gì hết. Vừa mới xem tin tức không bao nhiêu ngày đây thôi, phía đông bắc của Thái Lan đang gặp thiên tai đó.

"Làm vẻ mặt như vậy, lén càm ràm ở trong lòng chứ gì? Đã nói là tụi tôi tự đi được mà. Không thích thì đâu cần phải gượng ép chính mình đâu."

"Tôi đi được, không có gượng."

"Nhưng cái mặt chau lại thành cái nơ rồi kìa. Hay là mệt? Chịu đựng một chút nhé, mới đi được nửa đường thôi."

"Không sao đâu, chỉ đang nghĩ rằng không có diện tích để tát nước như vậy thì vui chỗ nào? Toàn đi trôi theo dòng người không thôi."

"Thì đó. Tôi cũng không ngờ rằng người sẽ đông tới như vậy. Mỗi năm chúng tôi đi một chỗ khác."

Chúng tôi gần như không nhúc nhích được. Đôi khi có người đi ngược chiều nữa. Chắc là không chịu nổi với số lượng người này. Và như vậy càng làm chậm lại nữa. Và rồi đột nhiên Krist mất tích. Tôi nhìn trái, nhìn phải tìm nhóc ranh. Thoáng thoáng thấy ở bên bìa đường. Bây giờ mọi người đã lạc nhau mỗi người một hướng rồi. Nếu nhìn kỹ thì có lẽ sẽ tìm thấy nhau, nhưng chúng tôi đã hẹn nhau rồi rằng sẽ gặp nhau tại chỗ Jins đặt bàn trước ở cuối con đường này. Bởi vì dù thế nào thì cũng lạc chắc luôn.

Tôi cố gắng đi vòng vo về hướng Krist đi. Nhưng bước được không bao nhiêu bước thì đã bị chặn lại bằng bột từ bàn tay của ai đó bay thẳng vào mặt.

"Aaaaaaa, anh đẹp trai lắm luôn. Cho xin trét bột một chút nhé.". Đã trét rồi mà không phải sao? Làm trước rồi xin sau cũng được nữa hả?

"Này em, nó vào mắt. Cho xin nước rửa một chút.". Tôi đưa tay tới trước mặt, không biết là ai đâu, chỉ nghe thấy tiếng con gái, bởi vì em ấy trét bột thẳng vào mắt tôi luôn.

"Aaaaaa, giọng cũng đẹp trai quá bà. Cho xin thêm lần nữa nhé, anh đẹp trai.". Và rồi bàn tay có bột liền vuốt lên cổ tôi lần nữa.

"Này em, cho xin chút nước. Tôi rát mắt.". Tôi không dám đưa tay về phía trước quá. Dù cho nghe thấy tiếng thì cũng đủ đoán được vị trí đứng, nhưng em ấy là con gái, lỡ mà đưa tay bừa bãi rồi đụng trúng người em ấy thì chết chắc.

"Oái, nhìn không thấy ạ? Vậy trét thêm nữa nhé.". Kỳ này bàn tay không vuốt xuống phần ngực rồi thò tay xuống tới tận bụng. Tôi nhanh chóng hất 2, 3 bàn tay ra (nhiều người tới) trước khi nó thấp hơn như vậy.

Con gái thời nay dám sờ người con trai lạ mặt rồi sao? Nghe từ giọng thì có lẽ chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thôi.

"Ui, anh ấy mắc cỡ kìa bà."

"Chắc là anh chưa từng bị con gái sàm sỡ."

"Khíc khíc, nhìn kìa. Tìm kiếm nước quá trời luôn. Có nên cho không ta? Tội nghiệp."

"Ơ, con này. Cho thì nhịn sàm sỡ rồi sao bà. Đi nãy giờ người này đẹp trai nhất rồi. Vẫn chưa gặp ai đẹp trai hết. Hồi nãy thoáng thấy người tóc trắng một chút thì lại mất tích trước rồi, mặt giống như ca sĩ Hàn Quốc vậy đó. Thấy rồi lại phê."

"Ca sĩ Hàn Quốc? Người nào vậy bà?"

"Mặt giống như Jackson GOT7 đó."

"Aaaa, tại sao tui không thấy? Tui nghĩ là phải chắc luôn. Có khi người ta muốn chơi Songkran ở Thái Lan đó."

"Aaaaaa, đi thôi bà. Có khi thần tượng của tui cũng đi cùng đó."

"Khônggggg, phải tới cùng với Bambam chứ, có khi là để cho Bambam dẫn cả ban nhạc đi chơi Songkran đó. Cùng nhau đi tìm đi."

"Aaaaaaaa!"

Và rồi tiếng gào thét xa dần đi.

"Em, khoan hãy đi. Đưa nước để rửa mắt trước đã.". Mắt tôi sắp mù rồi đây.

Mấy đứa nhỏ đó chắc đã đi tìm ca sĩ gì đó hết rồi. Tôi bị người khác hất qua đẩy lại tới nỗi không giữ thăng bằng được, đi vô hướng giống như người mù. Từ đầu đường có nước tạt vào chúng tôi không ngừng, nhưng tại sao bây giờ lại không có giọt nước nào bay về phía tôi hết vậy? Phòng khi còn dùng để rửa mặt được chứ. Hay là hết nước rồi?

Thấy chưa? Vừa mới nói là coi chừng hạn hán.

*Mặp*

"Hey, ai vậy?". Có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi mà tôi không kịp phản ứng, ra sức kéo tôi đi theo mà không nói cái gì hết.

Nếu lỡ như là người không tốt lôi đi trấn lột thì biết làm thế nào? Không thì dẫn đi sàm sỡ... Không đúng, tôi đâu phải con gái đâu.

"Đứng ở đây trước nhé, để tôi rửa mặt cho."

"Krist?"

"Chứ còn ai nữa? Rồi đi làm thế nào mà bị con gái sàm sỡ vậy nè? Lớn rồi cũng như không, không biết phòng thân gì hết.". Bàn tay nhỏ vuốt lên mặt cùng với dòng nước chảy xuống làm cho tầm nhìn của tôi bắt đầu quay lại đỡ hơn.

"Tại nó đột ngột mà. Hơn nữa, đó là con gái. Nếu huơ bừa bãi, một hồi lại bị nói là sàm sỡ người ta nữa."

"Vângggg, chàng người tốt. Chứ không phải là thật ra thích bị mấy em gái trung học vây quanh trước sau hả?". Giọng điệu không ưa trộn lẫn sự bực bội làm cho tôi mỉm cười.

"Ghen hả?"

"Khùng, ai mà ghen? Đây là Songkran đó. Cẩn thận một chút cũng tốt. Đủ nhìn thấy rồi phải không? Tự rửa tiếp đi nhé.". Chai nước sạch được đưa tới trước mặt tôi.

"Đi mua hồi nào vậy?". Đó không phải là nước từ vòi hay là súng phun nước như tôi nghĩ lúc đầu, mà là nước được mua về, nước tinh khiết.

"Thì tại nắng nó nóng. Thấy Abo làm vẻ mặt mệt mỏi nên đi mua cho. Tôi đã nói rồi, không nghe thấy hả?"

"Không, chắc là tiếng nhạc chỗ trước sân khấu nó lớn. Tôi tưởng là cậu bị người ta ép về phía hướng khác nên cố gắng đi theo cậu. Không kịp cẩn thận thì đã bị nhóm mấy đứa trẻ đó trét bộn trước rồi.". Vậy mất tích là để đi mua nước cho tôi à? Thằng nhóc khùng! Thích hành động cho người khác lo lắng thật mà.

"Kệ đi, dù sao cũng may là không bị lạc nhau. Nhưng nếu lạc thì gặp nhau ở quán mà tụi mình đã hẹn nhau luôn nhé, không cần lo."

"Lo chứ, tôi không có trực ca liên tục để mà lạc với cậu đâu đó. Đã nói đi theo là vì cái gì rồi mà."

"Tôi không có đánh nhau với ai đâu mà. Xem tôi là lưu manh hay sao?"

"Không chỉ sợ cậu đi đánh với người ta không thôi, mà còn sợ cậu gặp người khác."

"Hả?"

"Không có gì.". Đúng là khùng mà. Tôi vô tình nói cái gì ra vậy nè? Từng tuổi này rồi mà lại còn có suy nghĩ như con nít nữa.

"Nhưng tôi nghe thấy. Hahahaha, Abo... trẻ con quá.". Thấy chưa? Bị cho bằng được.

"Rồi sao? Cậu dễ thương tới như vậy, quan tâm lo lắng người khác tới như vậy, chăm sóc cho người khác tới như vậy. Lỡ mà đi gặp phải người khác thì tôi biết làm thế nào?". Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt Krist, nhưng cảm xúc lại không hề bình tĩnh đâu đó.

Tôi đã từng nói là tôi giữ đồ rất kỹ chưa?

Và câu trả lời của Krist liền làm cho cảm giác lo âu của tôi gần như biến mất hoàn toàn luôn.

"Tôi... không có đối xử tốt tới mức này với mọi người đâu đó."

".........". Tôi mỉm cười tươi.

"À không, em chưa từng đối xử tốt như vậy với ai khác ngoài một mình anh ra thì đúng hơn."

Và rồi tươi hơn nữa.

---------- End Chap 46 ----------

Trước/76Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Đạo Y Vương Ngô Đông Chu Mỹ Châu