Saved Font

Trước/47Sau

Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại (Ngôn Tình)

Chương 41: Nguyên Nhân Náo Nhiệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng sớm ba ngày sau, Khỉ Quả mang theo Kì Hạc bên bờ hồ Vị Thủy. Lúc này trên hồ đã có rất nhiều thuyền đậu sẵn, có lớn có nhỏ, kèm theo đó là đủ loại quầy hàng trên bờ hồ.

Xuyên qua dòng người chen chúc tấp nập, mua vài món đồ mình muốn, đủ loại âm thanh hò la, các loại xe ngựa đậu ở bãi đất trống bên kia, Kiểu Tử và Mã Hiểu dắt xe lừa đến chỗ còn trống.

“Tiểu thư, đi bên này.” Linh Nhân đã sớm chờ đợi, nhìn thấy hai người dẫn theo tỷ đệ Bạch Miêu đến thì lớn tiếng tiếp đón.

“Linh Nhân đấy à.” Khỉ Quả nghe thấy thanh âm thì bước qua.

"Tiểu thư, thiếu gia, Linh Nhân đưa hai người đi xem chỗ bày hàng." Linh Nhân hành lễ, được miễn lễ thì đứng dậy cười nói.

“Vị trí bày quán của chúng ta ở đâu?” Bạch Miêu chen vào trong đám người, vừa bảo vệ Khỉ Quả khỏi bị đụng phải vừa quan sát xung quanh.

"Bêm đây đều là bày sạp miễn phí, nhưng mà sạp nhà chúng ta không ở bên này.” Linh Nhân giải thích.

“Còn phải trả phí sao?” Bạch Miêu không thể tin được trừng mắt.

"Đương nhiên, chỉ là giao một ít thôi. Không thu phí thì có thể tùy ý bày ở đâu cũng được, thu phí thì chỉ có thể bày ở vị trí đã quy định trước. Nhưng được cái diện tích lớn, hơn nữa ngoại trừ vị trí hai bên ra thì đằng trước đằng sau không có người khác bày hàng.”

Quan trọng nhất là quầy hàng thu phí ở vị trí đẹp nhất, gần đình đài trên hồ*, có không ít trướng bồng của quan to quý nhân ở nơi này.” Linh Nhân nói sơ qua về chuyện quầy hàng thu phí, Khỉ Quả và Kì Hạc vừa nghe vừa gật đầu.

*trong QT là thủy trung lâu-水中楼, search thì ra kiểu kiến trúc dạng nhà ở hoặc đình đài trên mặt nước của TQ (mình nhìn hình đoán chữ thôi)

"Một trận hoa khôi thi đấu mà thôi mà, sao lại náo nhiệt như vậy?” Bạch Sao có chút khó hiểu thì hỏi ra tiếng, không ngờ đến cả các vị quan to quý nhân cũng đến.

"Là thành chủ nhân cơ hội này tổ chức sự kiện. Ngày mốt là lễ bái nguyệt nên thành chủ chỉ coi hoa khôi thi đấu là một tiết mục của lễ bái nguyệt." Linh Nhân giải thích: “Kể từ khi thành chủ đương nhiệm nhậm chức đến nay, hàng năm đều như vậy.”

Lễ bái nguyệt thật ra chính là tết trung thu, rơi vào ngày rằm tháng tám, thật trùng hợp. Tuy thế giới này không có truyền thuyết Hằng Nga bay lên cung trăng, nhưng cũng có một câu chuyện tương tự.

Hơn nữa khác với chuyện Hằng Nga trộm thuốc tiên của chồng bay lên cung trăng thì nó giống chuyện người anh hùng dâng lễ vật hiến tế với mặt trăng để giữ cho thiên hạ thái bình hơn, thế nên lễ bái nguyệt càng thêm ý nghĩa hơn trung thu, là ngày lễ chỉ đứng sau tết ở thế giới này.

Bởi vậy mỗi khi đến lễ bái nguyệt, mọi người luôn tụ tập cùng nhau bái nguyệt cầu phúc, cho nên không có gì ngạc nhiên khi phủ Vĩnh Định chú trọng lễ bái nguyệt như thế, như thể lễ bái nguyệt càng vui vẻ thì một năm sẽ càng hạnh phúc hơn.

Nghe Linh Nhân giải thích, bọn họ mới biết tại sao một trận hoa khôi thi đấu thôi lại sôi nổi và được coi trọng như vậy, chỉ bởi vì bọn họ biết chọn ngày. Ngày này dù sớm hay muộn một chút cũng không được, sớm thì không đẹp ngày, mà chọn ngày sau lễ bái nguyệt thì không được ai chú ý đến.

Hơn nữa nữ tử đoạt được hoa khôi còn có thể biểu diễn trước công chúng vào ngày lễ bái nguyệt, thế nên ai cũng cố gắng hết sức.

Có hai loại nữ tử thanh lâu, một là tội nô bán mình, tỷ như tội giết người phóng hỏa khi bị đưa lên quan phủ thì nam sẽ bị sung quân làm khổ sai, đào mỏ vân vân, những bị phán làm kĩ tịch, vào thanh lâu tiếp khách.

Buồn cười là trong số này có không ít chủ mẫu thiên kim giết hại thị thiếp và con thứ, sau khi bị phát hiện, buộc tội rồi kết án. Chẳng lẽ các nàng còn tưởng bây giờ còn có thể tùy ý xử trí như xưa hay sao?

Vốn dĩ hiện tại chỉ cần tự nguyện thì có thể thông qua pháp luật giải quyết những thị thiếp này. Dù sao Luật hôn nhân hiện nay quy định chế độ một vợ một chồng, có văn bản quy định rõ ràng chứng minh luật này có hiệu lực, chỉ cần nữ tử muốn, các nàng hoàn toàn có thể thông qua pháp luật đuổi những thị thiếp kia đi, hoặc là tự mình hòa ly, còn được chia tài sản.

Nhưng vì ngay từ đầu các nàng được dạy như thế, ngươi không được phép âm thầm ra tay, ra tay rồi để bị bắt thì là do ngươi xứng đáng.

Còn có một loại nữ tử ngoại tộc, các nàng không mang quốc tịch Đại Hạ, hầu hết là người biểu diễn mãi nghệ, mà đại đa số những người tham gia hoa khôi tuyển tú là những người này.

Dù sao hiện tại Đại Hạ quốc không cho phép buôn bán nhân khẩu, thế nhưng không trở ngại bọn họ lách luật, tỷ như những nữ tử ngoại quốc tha hương này, bất kể là tự nguyện hay bị bắt đi thì đều xem như đã nhập kĩ tịch thanh lâu.

Cũng may cho dù là kĩ tịch thì cũng là quốc tịch Đại Hạ, kĩ tịch cũng có chỗ không giống, bán thân mãi nghệ cũng có quy định rõ ràng, chỉ cần cảm thấy mình bị đối xử trái quy định thì có thể đến quan phủ xin bảo vệ.

Bây giờ lực chấp hành của quan phủ tương đối tốt, chỉ cần không phạm tội thì đều có thể xin quan phủ che chở, đương nhiên nếu là ngươi tình ta nguyện thì quan phủ sẽ không quản.

Từ phương diện này mà nói, thế giới này thực sự rất kỳ quái, rõ ràng là thời phong kiến cổ đại, nhưng bất kỳ xu hướng phát triển nào cũng có vẻ như sắp tiến vào chủ nghĩa tư bản. Đầu tiên là chế độ nô lệ biến thành quan hệ thuê mướn, sau đó là nhân quyền, quyền lợi con người được đề cao và quyền bình đẳng nhất định trước pháp luật.

Ặc, hiểu sai rồi, thật ra cô không chú ý đến hình thái xã hội gì đó, sau khi trải qua mạt thế cô mới hiểu được chỉ có sức mạnh mới có thể bảo đảm được sinh tồn trong bất kỳ thế giới nào. Không có sức mạnh thì cho dù thân ở trong xã hội hoàn mỹ cũng không có tác dụng gì.

Cho nên chỉ chốc lát sau cô đã bỏ qua vấn đề này, mà bọn họ cũng đã đi đến vị trí quầy hàng thu phí, nơi này dựng một dãy phòng gỗ, là cái loại không có cửa, nhưng thông qua tranh hoặc chữ viết có thể thấy được đó là bảng hiệu của các tửu lâu lớn trong phủ Vĩnh Định.

Nhưng mà kể cũng lạ, những tửu lâu lớn kia sao lại để ý chỗ này nhỉ? Lại còn đến đây bày quầy. “Những quầy hàng này năm này cũng có hả?” Khỉ Quả hỏi.

"Không có, trước đây chỉ có chỗ cho người dựng quầy hàng thôi, không có loại nhà gỗ này, thế này là năm nay mới xây." Linh Nhân lắc đầu, hai năm trước nàng đã tới nơi này, cũng không thấy những thứ này.

“Có biết vì sao không?” Cô luôn cảm thấy không phải vô duyên vô cớ.

"Là năm nay thành chủ muốn tổ chức thi nấu ăn." Linh Nhân vội vàng bổ sung: "Lúc chúng ta đi quan phủ thuê địa điểm mới biết được. Coi như chúng ta may mắn đi sớm, thông báo vừa mới phát ra, vị trí chưa bị cướp hết. Nghe nói chỉ có ba mươi tửu lâu thuê địa điểm mới được có thể tham gia."

"Thế đúng là không tồi. " Khỉ Quả không ngờ lại trùng hợp như vậy, phải biết phủ Vĩnh Định lớn như thế, riêng phố Vị Thủy thôi đã có mấy chục tửu lâu, càng không cần bàn đến toàn bộ phủ Vĩnh Định.

“Hai ngày nay vẫn có người tìm chúng ta thuê lại vị trí, nhưng mà vẫn không tìm được địa điểm thích hợp để đổi.” Nói tới đây, Linh Nhân không khỏi che miệng cười trộm. Tửu lâu nhà bọn họ đang sửa chữa lại, cũng đổi cả tên, đương nhiên không ai tìm ra, ngay cả bảng hiệu cũng đổi luôn rồi đấy!

“Sao các ngươi không nói sớm chút, như vậy ta cũng tiện chuẩn bị thực đơn.” Khỉ Quả rất vui vẻ, nếu bọn họ có thể lên được bảng xếp hạng cũng coi như thành danh một phen. Chẳng qua nghĩ đến thi đấu, chắc chắn không phải chỉ có một hai kiểu đồ ăn, bọn họ không chuẩn bị trước thì làm thế nào mới lấy được thứ hạng đây?

"Không có ai nói cho tiểu thư sao?" Linh Nhân kinh ngạc, sau đó thầm nghĩ: "Có lẽ là muốn cho tiểu thư kinh hỉ, nhưng mà tiểu thư chớ lo, không phải Chu thẩm tới giúp đỡ rồi sao? Bà ấy nói tiểu thư dạy bà ấy không ít món ăn mới mà.”

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn