Saved Font

Trước/230Sau

Tung Hoành Cổ Đại

Chương 223: Sự Giúp Đỡ Của Gia Cát Minh.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 223: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA GIA CÁT MINH.

Tống Vĩnh Kỳ ngước lên, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng: “Nàng cho rằng có thể che giấu tất cả mọi người trong thiên hạ sao? Chuyện nàng đưa hai đứa trẻ quay về kinh thành, sớm đã lan truyền đi rồi, cho dù ta công bố thiên hạ nói mẫu thân của hai đứa trẻ không phải là nàng, văn võ trong triều cũng sẽ không có ai tin.”

Ôn Yến khẽ nói: “Vậy không được sao? Tất cả mọi người đều biết mẫu thân của hai đứa trẻ là ta, chàng cần gì phải chứng minh cho ta? Biết là một chuyện, công bố như thế nào lại là một chuyện khác, nếu như chàng hi vọng hai đứa trẻ có thể vui vẻ sống ở bên cạnh chàng, chàng nên tìm cho chúng một người mẹ, cho dù là một người mẹ đã bị chết.”

Tống Vĩnh Kỳ máy móc nói: “Không thương lượng nữa.”

Nói xong, liền quay người rời đi.

Ôn Yến thở dài, biết chàng sẽ không chấp nhận lời đề nghị hoang đường này, nhưng, đây là cách tốt nhất không phải sao?

Lúc Tống Vĩnh Kỳ quay lại hoàng cung, vô cùng tức giận.

Chàng không ngờ, Ôn Yến lại đề nghị như vậy.

Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời Tống Vĩnh Kỳ chàng là lúc chàng làm Ninh An vương gia, chàng có một người vợ tên Ôn Yến.

Đây cũng là thành tựu lớn nhất của chàng.

Bây giờ, chàng vẫn hạnh phúc, vẫn có cảm giác thành công, vì Ninh An vương phi sinh cho chàng hai đứa bé rất đáng yêu, chàng không muốn phủ định thành tựu lớn nhất của đời mình.

Nếu như ngay cả con của mình mà chàng cũng không có cách nào bảo vệ được, hoàng đế này không làm cũng được.

“Hoàng thượng, người có tâm sự sao?” Lãnh Ninh thấy khuôn mặt chàng từ lúc từ vương phủ về vẫn luôn rất nặng nề, không kiềm chế được liền hòi.

Tống Vĩnh Kỳ không trả lời, trực tiếp căn dặn: “Đi đến y quán.”

Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ rất buồn bực, muốn tìm một người để nói chuyện, Lãnh Ninh không phải là người phù hợp.

Những lời nói này, cũng chỉ có thể nói với Gia Cát Minh.

Gia Cát Minh nghe thấy những nói của chàng, do dự một lúc, nói: “Thực ra những lời Ôn Yến nói không phải không có đạo lý, mặc dù trong triều rất nhiều người đều biết mẫu thân của cặp sinh đôi là Ôn Yến, nhưng biết là vạch trần là hai chuyện khác nhau.”

Tống Vĩnh Kỳ liền cảm thấy vô cùng thất vọng: “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy?”

Gia Cát Minh nói: “Tôi chỉ cảm thấy nàng ấy nói như vậy cũng không sai, nàng ấy là nghĩ cho ngài, nghĩ cho hai đứa trẻ, đương nhiên, ngài hỏi ý kiến của tôi, với tình bằng hữu của chúng ta nói thật lòng, đương nhiên tôi không hi vọng ngài công bố thiên hạ giống như nàng ấy nói, Ôn Yến không làm sai bất cứ chuyện gì, nàng ấy không nên bị đối xử như vậy.”

Ngay cả con của mình cũng không thể nhận, đối với một người mẹ mà nói đúng là một sự tàn nhẫn.

Tống Vĩnh Kỳ nheo mắt nhìn chàng: “Đây mới giống những lời con người nói.”

Gia Cát Minh cười: “Đừng nghĩ tôi vô tình như vậy chứ? Cặp song sinh là Ôn Yến sinh, là một tay nàng nuôi lớn, có ai nhẫn tâm làm như vậy chứ?”

Tống Vĩnh Kỳ cảm động nói: “Lần này nàng ấy quay lại đã thay đổi rất nhiều, còn mạnh mẽ hơn lúc trước, Cát Minh, ta thật sự vô dụng mà, giang sơn ở trong tay ta, năm năm triều chính vẫn vô cùng hỗn loạn, con của người khác, người phụ nữ ta yêu, ta đều không thể bảo vệ được, vô cùng thất bại.”

Gia Cát Minh nói: “Sao ngài lại nói mấy lời không có chí khí như vậy? Ít nhất năm năm nay, ngài đã thực hiện rất nhiều chính sách mới, Đại Lương quốc dưới sự cai trị của ngài, kinh tế và nông nghiệp đều phát triển rất mạnh, còn hưng thịnh hơn lúc tiên đế cai trị, công lao của ngài là ở giang sơn, ở xã tắc.”

“Trong triều chia bè chia cánh, tranh giành cấu xé lẫn nhau, bên cạnh ta thiếu người làm việc thật sự, hoài bão trong lòng ta càng không thể dễ chịu, khoanh chân bó gối.”

“Kiên nhẫn một chút, chỉ cần giành lại được binh quyền là được rồi.”

Bây giờ quyền lực của hoàng đế không tập trung, quyền lực của thừa tướng bị chi thành ba, Gia Cát Minh biết trong lòng Tống Vĩnh Kỳ có rất nhiều chiến lược để hồi sinh đất nước, nhưng vẫn luôn không có cách nào để thực hiện, trong lòng không tránh được tức giận thay cho chàng.

Công khai thân phận của cặp song sinh, những ảo tưởng hoàng đế vô nhân đạo sẽ bị đập tan, sẽ gây ra chấn động như thế nào? Chỉ sợ Tống Vĩnh Kỳ ở hậu cung và trên triều đều không có những ngày bình yên.

Nhưng, chàng cũng biết tính cách từ trước đến nay của Tống Vĩnh Kỳ, chàng sẽ không vì gặp khó khăn mà từ bỏ không làm, cũng như những biện pháp cải chính, mặc dù vẫn luôn không thể tiến hành một cách quyết liệt, nhưng vẫn luôn tận dụng mọi thứ đầy đủ, làm từng hạng mục nhỏ.

Lúc lên ngôi, chàng nói chàng không thể làm một hoàng đế tốt, nhưng trong năm năm qua, đủ để chứng minh chàng vẫn luôn là một hoàng đế vô cùng xứng đáng.

Còn sự hỗn loạn trong triều, lúc tiên đế cai trị cũng đã có dấu hiệu, đến khi tiên hoàng chìm đắm trong thuốc tiên, thì càng hỗn loạn hơn, nền móng của Vĩnh Kỳ không sâu, quả thực không có cách nào trong mấy năm ngắn ngủi có thể ổn định lại được.

“Bây giờ người có dự tính gì không?” Gia Cát Minh hỏi.

Tống Vĩnh Kỳ nói: “Sáng mai trên triều ta sẽ công khai thân phận của cặp sinh đôi.”

Gia Cát Minh gật đầu, lại cười khổ: “Như vậy, những hậu phi kia chắc sẽ điên mất, ngài không có nhân đạo, bọn họ đều hiểu, ngài vẫn luôn vì Ôn Yến mà thủ thân như ngọc.”

“Thủ thân như ngọc?” Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười: “Không có nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là không muốn chạm vào những người phụ nữ suốt ngày nịnh hót kia.”

“Nhưng, công chúa Nam Chiếu quốc, ngài có dự tính gì không?” Gia Cát Minh hỏi, hòa thân với Nam Chiếu đã là chuyện không thể thay đổi được, bây giờ đoàn hòa thân đã lên đường đến kinh thành, không lâu nữa sẽ đến kinh thành.

Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Cát Minh, ý tư của Nam Chiếu quốc là gì, ngươi biết ta cũng biết, mọi người trong thiên hạ đều biết, công chúa Nam Chiếu gả qua đây, người cảm thấy mục đích đơn giản như vậy sao? Nhiều công chúa như vậy không đưa qua, lại đưa đến một công chúa có tâm cơ nhất của Nam Chiếu quốc, còn cần phải xem xét sao?”

“Đúng vậy, Vân Thâm công chúa là do hoàng thượng của Nam Chiếu quốc và hoàng hậu sinh ra, là người được yêu quý nhất, nếu như Nam Chiếu quốc không có âm mưu, sao lại gả công chúa được yêu quý nhất qua chứ?”

“Nên, đối với Vân Thâm công chúa, chỉ cần đề phòng là được.” Tống Vĩnh Kỳ nói.

“Người này sợ là không dễ đối phó, lần này người đưa dâu là Tư Mã tướng quân của Nam Chiếu quốc, mang theo ba nghìn binh mã tiến vào kinh thành, bà nghìn binh mã này sẽ trực tiếp nghe lệnh của Vân Thân công chúa, đương nhiên, điều này cũng không có gì là đe dọa, nhưng, ba vạn người này, chúng ta không thể động vào, nếu như động vào đồng nghĩa với sự khiêu khích.”

“Loạn trong giặc ngoài, làm hoàng đế sao lại khó khăn như vậy chứ? Một chút thú vị cũng không có?” Tống Vĩnh Kỳ mất hứng nói.

Gia Cát Minh lo lắng nhìn chàng: “Từ khi Ôn Yến quay lại kinh thành, dường như ngài không còn chút tinh thần chiến đấu nào.”

Tống Vĩnh Kỳ củng cố lại tinh thần của mình: “Không phải là không có tinh thần chiến đấu, chỉ là cảm thấy những ngày tháng này thật sự không có ý nghĩa gì.”

Ôn Yến quay lại kinh thành, khiến chàng cảm thấy có một sự tương phản mạnh mẽ giữa hai cuộc sống, sống cùng Ôn Yến khiến chàng cảm thấy đời người là một bức tranh hạnh phúc. Mà làm hoàng đế, mỗi ngày đều phải đối mặt với âm mưu, thực sự không có cảm nhận gì.

Nhưng rất nhiều chuyện, chỉ có thể ở trong suy nghĩ mà thôi, cuộc sống vẫn luôn phải tiếp tục.

Có một số chuyện, quen là được rồi.

Ví dụ như mất đi.

Gia Cát Minh giơ nắm đấm lên cổ vũ nói: “Cho dù ngài đưa ra quyết định gì, là một bằng hữu ta nhất định sẽ ủng hộ ngài.”

“Cảm ơn!” Tống Vân Kỳ nắm chặt tay chạm vào nắm đấm của Gia Cát Minh, cùng nhau mỉm cười.

Là bạn tốt nhiều năm, mặc dù đã từng có nghi ngờ, có những điều không vui, nhưng tất cả đều đã qua rồi, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy vô cùng may mắn khi có một bằng hữu như thế này.

Hoàng đế, đã được định sẵn là vị trí cô đơn nhất trên thế giới.

Nói xong những chuyện này, Tống Vĩnh Kỳ lại nói về chuyện trước và sau khi Ôn Yến quay lại kinh thành, Gia Cát Minh trầm mặc nói: “Cái phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, thật sự tôi vẫn luôn lo lắng Tống Vân Lễ sẽ quay lại, mọi người đều nói hắn là vì báo thù cho phụ thân, nhưng tôi cảm thấy hắn là một người tràn đầy tham vọng, nếu như hắn chỉ vì phụ thân mình mà báo thù, khiến tiên đế chết một cách bi thảm, đã đủ rồi, tại sao phải lên một kế hoạch một cách cẩn thận, thâm sâu như vậy? Từ đầu đến cuối, hắn ta chỉ là vì cái ngai vàng này mà thôi.”

Trước/230Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phượng Quy Thiên Phía Dưới