Saved Font

Trước/180Sau

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 109: Tình Yêu Không Thể Cho

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Buổi chiều này, Châu Kiều sau khi dỗ hài tử ngủ, giao cho tỳ nữ, một mình nàng đi đến bên bờ hồ, đi vào đình ngắm cảnh, ngọc trụ lan can, thủy quang liễm liễm, một mảnh nắng đẹp.

Nhìn quang cảnh trong hồ nước, từng vòng từng vòng nước gợn sóng, không biết nửa năm nay mặt trời đã mọc bao nhiêu lần, nghênh đón bao nhiêu bình minh.

Nàng dựa trên lan can, một mảnh lá trúc tươi xanh nhẹ nhàng bay nhanh rơi trên đầu vai. Nàng gỡ xuống, thất thần nhìn chiếc lá xanh non nớt đó. Mùa thu còn chưa đến, ngươi vì sao lại sớm héo úa.

Một tia phiền muộn trong lòng, nàng buông tiếng thở dài, nhìn đến thất thần, lại không biết có người đang đi đến chỗ nàng từ phía sau.

“Sao lại ở nơi đây một mình?”

Nam Phác Nguyệt vừa đi trên thềm đá cuội vừa nói.

Châu Kiều cả kinh, lập tức nhìn về phía y: “Vương gia trở về khi nào? Như thế nào cũng không thông tri trước một tiếng.”

Nàng vội vàng bước đến bên thạch án, châm trà cho y. Nàng lại không nghĩ đến vừa mới chạm tay vào thành ấm, mới kinh ngạc nhớ đến, bộ ấm trà đã được mang đến đây ngày hôm qua.

“Không cần phiền toái. Ta không khát.” Dáng người Nam Phác Nguyệt thong dong ngồi chỗ lan can, từ từ nói.

Nàng buông ấm trà, ngược lại hỏi: “Một đường xe mệt nhóc, Vương gia vất vả rồi, chắc ngài vẫn chưa dùng ngọ thiện, có muốn tự thiếp làm vài món cho ngươi?”

Y lắc đầu: “Không cần! Ta còn chưa đói bụng.” Bỗng dường như nhớ đến điều gì, y tiếp tục nói: “Đúng rồi! trên đường trở về, ta mang cho ngươi một ít vải vóc vận chuyển từ Tây Vực đến. Khi nhàn hạ có thể đi tiệm vải may vài bộ xiêm y.”

Khỏe miệng Châu Kiều cong lên, mỉm cười trả lời: “Đa tạ Vương gia, khiến người lo lắng rồi.”

Lời nói là như vậy, nhưng tim nàng bình lặng, mặt hiện lên một tia chua xót lại có hay.

Trượng phu của nàng dung nhan hoàn mỹ, khí chất xuất trần, gia thế, quyền vị, phú quý … toàn bộ viên mãn. Hơn nữa từ khi thành hôn đến nay, y vẫn luôn cho nàng những thứ tốt nhất như phấn son, lăng la tơ lụa, châu ngọc mã não, thậm chí đến nàng thích ăn món gì y cũng đều hỏi thăm hết. Không thể nghi ngờ y là một trượng phu gần như hoàn mỹ.

Chính là, y lại cô đơn không chạm vào nàng. Trong trí nhớ, hai người còn chưa từng nắm tay nhau.

Trong bụng ngập tràn chua xót, xoắn đến khiến nàng đau. Mỗi lần đều như thế này, y càng đối với nàng tốt, nàng lại càng đau.

Đối xử với nàng tốt, càng đại biểu y đang xin lỗi vì không chạm vào nàng, không phải sao.

Vầng trăng khuyết cong cong, đêm hơi ấm.

Ban đêm, Châu Kiều lo sợ bất an bước vào sân Vạn Hoa Các. Trên người nàng còn mang theo dư vị sữa vừa cho hài tử bú xong, thân thể đạm oanh. Một đoạn ngắn vào ban sáng không ngừng lập lòe trong đầu nàng. Nàng không thể mặc kệ như vậy mà tiếp tục sống.

Nàng khẽ nâng nhẹ đầu đang cúi, phát hiện một tỳ nữ mặc y phục trắng đang đứng trước cửa thư phòng, khay đang bưng trong tay đặt một chén gốm men xanh khắc hoa văn cánh hoa, sắc mặt hiện lên vẻ do dự.

“Phu nhân, Vương gia, y …” tỳ nữ nhìn nàng giống như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng, khi thấy Châu Kiều bước lên, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vương gia không thích người khác quấy rầy. Nàng không dám tùy tiện đi vào, nhưng cũng không dám tự ý rời đi, vì thế lâm vào tình huống hết sức tiến thoái lưỡng nan.

“Biết rồi!” Châu Kiều nhìn ra nguyên nhân, nhẹ nhàng xua tay, ý bảo nàng lui ra, tiếp đó nhận khay trong tay nàng, tay đẩy cửa thư phòng khép hờ ra, lại không nghĩ đến không khí yên tĩnh trong phòng bao phủ lấy nàng.

Nam Phác Nguyệt nằm ở trên án kỷ, tựa hồ ngủ say mơ một giấc mộng đẹp rất ngọt. Cửa sổ trên đâu mở một nửa, vầng trăng lưỡi liềm treo phía chân trời, sách trên án cuốn một nửa, trang giấy lắc nhẹ, người trên án nửa điểm cũng không cảm giác được.

Châu Kiều thả chậm bước chân, nhẹ tiếng đi đến bên án thư.

Trong dung sắc như ngọc lộ ra thanh đạm, tuấn dật nhã quý nhắm hai mắt. Nam Phác Nguyệt quả nhiên đã ngủ rồi.

Nhẹ nhàng buông khay trong tay, thuận tay cầm lấy bạch ngọc chặn giấy, chặn trang giấy không bị thổi bay. Ánh mắt nàng thoáng nhìn, chú ý thấy y trong lúc ngủ mơ vẫn nhăn chặt mày mà xúc động trong lòng.

Xem ra rất mệt mỏi rồi …

Nàng nhịn không được mà chạm vào chỗ y cau mày, nhẹ nhàng vuốt phẳng cho y, tay vuốt nhẹ qua, chải vuốt lại lông mày rải rác của y,

Y vừa hơi hơi động, tim Châu Kiều nhẹ nhàng run lên.

Thấy y vẫn chưa tỉnh, nàng thở ra một hơi, tìm thấy chiếc áo lông cừu sau ghế khoác trên vai y, cẩn thận che khuất mọi khe hởi lọt gió. Khi nàng đang muốn thu hồi tay, lại không ngờ trên tay bị một lực đạo nắm lấy.

“Gia Cát … Dật …” Nam Phác Nguyệt nhẹ giọng nỉ non trong lúc ngủ mơ.

Tiếng nỉ non này rất nhẹ, không giống giọng nói lạnh băng như ngày thường, mà như một con gió dịu dàng khẽ thổi mặt hồ xuân gợn sóng nước lăn tăn. Ngữ điệu thổi vào lòng mang theo ba phần khiến người say. Thanh âm lại mơ hồ hiện ra một tia thương cảm, một tia tơ vương.

Châu Kiều tức khắc kinh nhiên. Khi kinh sợ cùng ngạc nhiên qua đi, nàng lại không dám xác định bản thân có nghe đúng hay không. Nhưng vô luận người y đang gọi là ai, thì ba chữ kia chắc chắn không phải là gọi nàng. Nàng mờ mịt mà nhìn y, cổ họng như nghẹn lại, những suy nghĩ hỗn độn chợt ngừng lại, đại não trống rỗng.

Thì ra, trong lòng y sớm đã có người khác.

Nàng không biết bản thân một đường quay trở về phòng ngủ như thế nào, chỉ biết trong lòng rất loạn, quá loạn.

Trong phòng, ngọn đèn lay động, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua trên khuôn mặt vô biểu tình của nàng, thổi nhu hòa mềm mại cũng không thổi tiêu tan đi nếp nhăn giữa trán của nàng.

Đây, chính là nàng cả đời sẽ chỉ ngủ một mình trong đêm dài mà thôi.

Nàng ngồi trước gương trang điểm, tô lên gương mặt vẫn còn mãi bộ dạng thướt tha của mình, bản thân nàng từng sinh hài tử, nhưng thân hình nàng vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi. Nàng không dám nói bản thân thập phần xinh đẹp, nhưng gương mặt nàng vẫn ẩn chứa vũ mị. Đây là điều không thể phủ nhận. Bất quả, ở gần một người mà tim y không đặt trên người mình, thì chút tư sắc này của nàng có tác dụng gì.

Ngoài cửa sổ, trong sân một mảnh hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng chưa từng nghĩ đến, giữa những nhánh cây rậm rạp, lại có bóng đen một thân lửa đỏ, đã rất nhiều đêm ở đây xa xa nhìn ngắm …

…..

Ngày bảy tháng bảy âm lịch, cũng là Tết Khất Xảo, vào buổi tối ngày này, hoa đăng treo ngập phố lớn ngõ nhỏ, có một người đẹp đến ngỡ ngàng ở trong đó.

Nam Phác Nguyệt ngày thường tuy có chút thanh lãnh. Nhưng trong xương cốt, y vẫn biết nữ tử thích lãng mạn. Vì thế vào ngày hội như vầy, y chủ động hẹn Châu Kiều ra ngoài chơi.

Khó được y một lần có lòng, Châu Kiều cũng không phật ý y. Nàng đêm nay còn cố trang điểm một phen.

Nàng một thân thúy yên sam xanh biếc, váy dài như cánh hoa rơi trên nước, thân khoác yên sa thúy thủy mỏng, mặt tựa phù dung, mi cong như liễu, so với hoa đào còn mi mắt câu phách nhân tâm, mái tóc trên đầu búi cao cao, đôi môi đỏ tươi hơi cong cong, nhu mị không xương, ba phần kiều diễm. Thật là một nữ tử tuyệt mỹ.

Không thể không nói, Châu Kiều sau khi trang điểm, vốn hoàn toàn thu hút người, những công tử trên đường liên tục quay lại nhìn nàng. Nếu không phải bởi vì đã có một vị bên cạnh nàng, chắc chắn có người bạo dạn đến tán tỉnh nàng.

Mà Nam Phác Nguyệt thì sao? Nhân khí của y càng thêm lạc quan. Phàm là nữ tử, chỉ cần gặp qua y, đều bị diện mạo khuynh thành của y mê hoặc. So với Châu Kiều, vẻ đẹp của y càng không lây dính thế tục. Mi mắt tự nhiên kia, đôi mắt hẹp dài kia, đường cong mũi duyên dáng kia, bờ môi mỏng hé mở đều vạn loại phong tình quyến rũ. Không thể không nói, dung nhan y gần như hoàn mỹ.

Trước/180Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc