Saved Font

Trước/230Sau

Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 137: Thảm Hại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nếu có thể hãy cho Lý Thiên Thành vay một chút nhẫn nại, bởi hắn đang rất chán nản khi phải dỗ trẻ quấy khóc.

Thay vì dỗ nó thì hắn lại thích dỗ Sở Diên hơn, hắn cảm thấy dỗ trẻ là một điều không thể nào thích nghi được, hắn càng dỗ nó càng khóc, cuối cùng không biết nên làm thế nào, đến cùng đành ôm đầu ngồi than khổ.

"Khóc lóc cái gì không biết, con có thể nào im lặng một chút không?" Hắn thiếu kiên nhẫn quát đứa trẻ đang ở trên tay hắn.

Không biết Sở Diên cùng với Sở Hoài đi đâu rồi nữa, đột nhiên biến mất làm hắn phải chăm con, nó thì giãy dụa la hét, hắn thì thiếu kiên nhẫn quát lại.

Cả hai cãi nhau bằng hai ngôn ngữ khác nhau, không ai chịu nhường nhịn ai, cuối cùng lâm vào thế bí... Lý Thiên Thành la lối cỡ nào cũng không lớn tiếng bằng âm thanh quấy khóc của tiểu tổ tông này.

Ông trời ơi, cực hình này sao lại giáng lên đầu hắn chứ?

Hắn kiếp trước đã làm nên tội tình gì, đến kiếp này lại ban cho hắn một đứa trẻ thích khóc như vậy?

Nam tử hán, đại trượng phu, dù đầu rơi máu chảy cũng không thể đổ lệ dễ dàng, ngoại trừ khóc trước mặt nương tử, thì không thể khóc trước mặt người khác, càng không thể khóc lóc không thôi như thế!

Hắn cảm thấy rất mất mặt, con của hắn mà lại không giống hắn, học đâu cái thói thích khóc thế này không biết? Tức chết hắn đây mà, Lý Thiên Thành càu nhàu khó chịu.

"Phụ thân, Diên Diên các người mau trở về đi mà, ta không chịu nổi nữa, đầu ta sắp nổ tung rồi! Tiểu tổ tông ơi, con đừng nháo nữa, ta sẽ điên vì con mất!"

Nói ra cũng thật lạ, chẳng phải hắn cũng rất thích khóc hay sao? Lúc Sở Diên giận hắn, Lý Thiên Thành đã rưng rưng nước mắt cầu xin, còn cả lúc y đang sinh, hắn sợ y có chuyện liền khóc lóc bảo y phải hứa không được buông lơi.

Còn giờ đây, hắn trách điều gì, trông điều gì đây?

Còn nhớ cái tên nào đã từng hứa, nguyện vì Sở Diên trèo đèo, lội suối, mới đó chỉ dăm ba hôm, đôi ba tháng, hắn đã muốn phó thác trách nhiệm cho người khác.

Thật là một kẻ không có tiền đồ, hắn làm phụ hoàng như vậy chẳng ra dáng chút nào, còn tưởng đâu đây không phải con hắn nữa chứ, cứ như trẻ con, còn là ca ca đang dỗ đệ đệ của mình, nhưng đệ đệ không ngoan, hắn cũng chẳng muốn dỗ, chờ sau khi Sở Diên trở lại thì khóc lóc van nài y tha tội.

...

Quả nhiên không ngoài mong đợi, lúc Sở Diên và Sở Hoài trở lại đã nhìn thấy Lý Thiên Thành ngủ gục trên giường, tư thế có chút khó coi, hai tay bế Tiểu Húc, còn cả người thì dựa vào thành giường mê say trong giấc ngủ.

Sở Diên hoảng sợ chạy đến, y lo lắng hắn buông tay làm ngã Tiểu Húc, nào lúc tay y vừa chạm vào mông đã thấy có gì đó không ổn.

Phần mông của bảo bảo ẩm ướt, lúc chạm vào có chút lún xuống, mùi cũng rất nồng, Sở Diên chau mày nhìn tay mình thì phát hiện, Tiểu Húc cư nhiên đại tiện rồi!

Chẳng trách đáy quần lại nặng, Sở Diên quay đầu nhìn Sở Hoài nói nhỏ: "Chết rồi, nó ị ra rồi!"

Sở Diên vừa nói vừa mếu máo, thật sự rất muốn khóc, cũng tại y quá hấp tấp, giờ thì tính sao đây?

Thấy vậy Sở Hoài liền đi tới, đánh thức Lý Thiên Thành.

"Con rể à, dậy thôi!"

Lý Thiên Thành vẫn mệt nhoài không muốn dậy, hắn bị làm phiền cả ngày trời, ngủ được đã là cơ may, muốn hắn dậy thì chờ thêm đi!

"Một lát nữa đi... phiền quá!"

Sở Diên dùng khẩu hình nói với Sở Hoài: Đánh chết hắn không?

Sở Hoài lắc đầu, nhẹ nhàng nhấc bổng bảo bảo xuống.

"Đi thôi, cứ để... ừm... cứ để nó ngủ với cái đó đi!"

Cuối cùng Sở Hoài và Sở Diên đang mang Tiểu Húc đi mất không thèm gọi Lý Thiên Thành lần hai.

...

Kể ra cũng hay thật, hắn ngủ say như chết ấy, cả người hôi thối mà không tỉnh ngủ, ngồi lâu như vậy cũng không giật mình tỉnh giấc, kể cả bảo bảo của hắn bị mang đi từ lâu rồi cũng không thấy phản ứng.

Bộ dạng như vậy thật không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc hắn tỉnh lại đã vào chiều, việc đầu tiên làm sau khi mở mắt là đưa tay lên ngáp một cái.

Ngay sau đó.

"Tiểu yêu tinh kia!" Hắn tức giận hét lớn khi phát hiện cả người thật chật vật.

Khốn khiếp, cư nhiên nhân lúc hắn say ngủ nó lại vừa tè vừa ị trên người hắn. Lý Thiên Thành tức đến phát điên, hắn nổi nóng chạy vào dục hồ tẩy rửa, vì khoảng thời gian kể từ lúc việc này xảy ra đã khá lâu, nên y phục có tẩy cỡ nào cũng hiện vệt bẩn, ngay cả người của hắn cũng không tẩy sạch hết.

Tức chết đi được, chăm con thật khó!

Trong lúc hắn đang đứt ruột đứt gan vì bị chơi xấu, bỗng dưng nhớ lại làm hắn hoảng hồn.

"Chết rồi, bảo bảo ở đâu?" Không phải đã bò đi rồi chứ?

Hắn chưa kịp nghĩ nhiều lập tức choàng đại một tấm vải, rồi lang thang khắp nơi hét toáng.

"Bảo bảo, bảo bảo con đâu rồi?"

Hắn chạy từ phòng phía Tây sau đó đến phòng phía Nam, cuối cùng vẫn không tìm được.

Mặc dù xung quanh lắm tiếng cười cũng không khiến hắn sốt ruột bằng việc mất con.

"Phải làm sao đây? Bảo bảo trốn ở đâu rồi, nếu như Diên Diên phát hiện ta làm mất con, y sẽ giết chết ta!"

Hắn nghĩ tới liền hoảng kinh khủng, tức tốc chạy tìm khắp nơi.

Cuối cùng hắn kiệt sức, trên người ướt đẫm mồ hôi.

Tấm vải choàng ngang hông mơ hồ không đủ ấm, hắn lạnh quá liền liều mạng chạy trở về xem thử bảo bảo có phải đã về không?

...

Vừa mở cửa lập tức bị Sở Diên chửi bới.

"Lý Thiên Thành ngươi trốn đi đâu vậy cái tên..."

Mới mắng được một nửa Sở Diên đã á khẩu.

"Ngươi... Ngươi?" Sở Diên lùi về sau vài bước, liên tục lắc đầu, hắn điên rồi còn trần như nhộng từ ngoài bước vào, đừng nói là... hắn đã chạy đi lăn giường cùng kẻ khác?

Quá đáng, quá đáng lắm, hắn làm người sao có thể tệ bạc đến mức này, có phải chê y vừa sinh con xong, cơ thể không còn đẹp nữa không?

Vì thế hắn mới phải hạ thấp bản thân, tìm bậy một chỗ nào đó, lăn giường cùng người khác.

Sở Diên như không thể tin mà nhìn hắn, chậm rãi rơi một giọt nước mắt.

"Ta biết ngươi chê ta xấu, nhưng ngươi không thể có khẩu vị mặn như thế, trần truồng như vậy lang thang tìm người mới?"

"Không... không phải mà!" Lý Thiên Thành gấp gáp nói.

Ánh mắt hắn ngày một hoảng loạn, chuyện gì vừa xảy ra với hắn vậy?

Hắn... sao có thể tìm bậy người mới chứ, hắn chỉ yêu mình y mà?

Sở Diên bịt kín tai, y quát tháo: "Tệ bạc, ngươi mau cút nhanh đi, đừng để ta nhìn thấy kẻ như ngươi!"

Lý Thiên Thành lắc đầu xua tay: "Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta không có mà, ngươi khoan hãy nóng giận... nghe ta..."

Chưa kịp nói hết đã bị y quát mắng ngắt ngang.

"Ta có thể tin ngươi sao? Rõ ràng như thế rồi, ngươi còn muốn ngụy biện?"

Lý Thiên Thành vội ôm Sở Diên, ngăn không cho y làm loạn: "Lúc ta tỉnh dậy không thấy bảo bảo đâu, người lại dính bẩn, không kịp thay y phục nên mới gấp gáp choàng đại đi tìm!"

Sở Diên khó tin nhìn hắn: "Là thật?"

Không do dự hắn liền gật đầu lia lịa: "Thật! Thật, là hàng thật giá thật! Nếu không tin thì ngươi có thể kiểm tra!" Nói rồi cởi luôn cái tấm choàng ra.

Chết tiệt hắn bị mù rồi sao, phụ thân còn ở phía sau, bên cạnh còn có bảo bảo.

Một tiếng chát thanh thúy vang lên, Sở Diên tức giận mắng một câu.

"Cút!"

Lúc này Lý Thiên Thành mới nhìn rõ, Sở Hoài và bảo bảo đang chăm chú ngắm nhìn, lúc hắn quay qua còn thấy Sở Hoài đá chân mày nhìn hắn.

Vội kéo tấm vải kia lên che lại thân thể, ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào phòng thay đồ!

"Ngốc chết đi được!" Sở Diên chống nạnh trách mắng.

Trước/230Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bách Luyện Thành Thần