Saved Font

Trước/50Sau

Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa

Chương 33: Thế Giới Thứ Nhất 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bệnh viện.

Cha mẹ của Ôn Lung đều vội vàng chạy từ trong nhà tới, canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh.

Bởi vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của Ôn Nguyễn vào hai ngày sau, cho nên bọn họ không nói chuyện này cho nó biết.

Diêm Lê đứng đối diện bọn họ, vết máu dính trên quần áo và trên tay vẫn chưa được rửa sạch, lúc này đã bị oxy hoá biến thành màu đen.

Cậu cúi đầu, vẻ mặt đờ đẫn.

Diêm Hải đã bị bắt, việc còn lại cần phải chờ sau khi Ôn Lung tỉnh lại mới giải thích chi tiết mọi chuyện.

Diêm Lê cũng đã để lại khẩu cung, nhưng mà xét thấy cậu còn phải tham gia thi đại học, hơn nữa chứng cứ ở hiện trường đã có thể xác nhận người đả thương chính là Diêm Hải, cho nên cậu tạm thời được thả ra.

Cha Ôn lạnh như băng mà nhìn cậu, nhưng mà cuối cùng cũng không nói lời trách cứ nào.

Người sai không phải là đứa nhỏ này.

“Lung Lung không có việc gì đâu, cậu trở về chuẩn bị thi đại học cho tốt đi. Chuyện của hai người, chờ cậu thi xong đại học rồi nói tiếp.”

“…… Được.” Diêm Lê trầm mặc một lát, lại hỏi: “Cô ấy còn có thể tham gia thi đại học không?”

“Mặc dù não bộ không bị tổn thương, nhưng mà miệng vết thương quá lớn, kỳ thi đại học năm nay chắc chắn là không đi được rồi.”

Cha Ôn cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ miễn cưỡng an ủi nói: “Cậu không cần quá tự trách, không phải lỗi của cậu.”

“Thành tích của Lung Lung không tốt, cho dù có tham gia thi đại học thì cũng không đạt điểm chuẩn, dù sao cũng phải học lại một năm.”

“Bác sĩ cũng đã nói rồi, vết thương nhìn dọa người, nhưng mà sẽ không để lại di chứng gì.”

Diêm Lê không trả lời.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Cậu về nhà đi, yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, mọi chuyện chờ mấy ngày nữa rồi nói.” Cha Ôn âm thầm thở dài trong lòng.

Cũng may là Ôn Lung không có trở ngại gì, ông mới nhịn xuống không phát hỏa.

Giọng nói Diêm Lê có chút nghẹn ngào, “Rất xin lỗi.”

Cha Ôn thở dài.

Nghĩ kỹ lại, cha ruột của mình bị bắt vào tù, đứa nhỏ này có lẽ cũng không chịu nổi.

“Lão Lý, ông chở đứa nhỏ này về trước đi.”

Lão Lý là tài xế của Ôn gia, cũng đã gặp qua Diêm Lê không ít lần, vội lên tiếng đáp lời.

“Haizz.”

*

Cảnh sát đến điều tra cũng không phụ trách dọn dẹp hiện trường, sau khi Diêm Lê về đến nhà, chai rượu trên mặt đất cùng với vết máu vẫn còn y nguyên như lúc cậu rời đi.

Cậu bình tĩnh đi rửa tay, thay quần áo, sau đó lấy cây chổi ra, dọn dẹp sạch sẽ mãnh vụ thủy tinh trên mặt đất, lau sạch vết máu.

Cặp sách của Ôn Lung vẫn còn để trên mặt đất, có một chút máu màu đỏ văng lên đó.

Diêm Lê cầm nó lên, lấy hết sách ở bên trong ra ngoài, sau đó ôm cặp sách của cô đi giặt.

Sau khi phơi cặp sách trong phòng của mình, Diêm Lê không khỏi nghĩ: Cô chắc là không muốn nó nữa đâu.

……

Ngày tám tháng sáu, kỳ thi cuối cùng của học sinh lớp mười hai đã kết thúc.

Diêm Lê ra khỏi trường thi, cậu không quay về trường học để đối chiếu đáp án, mà là đi tới bệnh viện nơi Ôn Lung đang nằm.

“Cô ấy tỉnh chưa?” Cậu hỏi y tá phụ trách phòng bệnh của Ôn Lung.

“Tối hôm qua đã tỉnh rồi, nhưng mà tình trạng của bệnh nhân không được tốt lắm, lúc thăm bệnh phải chú ý một chút, đừng để cho cô ấy sinh ra cảm xúc dao động quá lớn.”

“……”

Diêm Lê cuối cùng cũng không đi vào, ngồi ở bên ngoài một lúc lâu liền đi về.

Không thể sinh ra cảm xúc dao động quá lớn …… nếu như cô nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ tức giận.

Mà Ôn Lung ở trong phòng bệnh giờ phút này tâm trạng lại vô cùng thoải mái.

Ôn Lung: Hệ thống tiên sinh, nhiệm vụ của ta chắc là đã kết thúc rồi nhỉ.

【 Trước mắt xem ra chính là như vậy, nhưng mà còn phải chờ đến ngày cốt truyện mấu chốt kết thúc nữa. Cô vẫn phải ở trong thế giới này đủ 5 năm. 】

Ôn Lung: Chuyện nhỏ.

Hơn nữa, đồ mà cô muốn vẫn chưa tới tay, nên tất nhiên cũng không vội rời đi.

Ôn Lung nghĩ đến cái gì đó, hỏi: Đúng rồi hệ thống tiên sinh, năm sau học lại ta có thể thi hạng nhất toàn trường được không?

【……】 Vì sao ác ma này lại có chấp niệm lớn đối với chuyện thi được hạng nhất toàn trường như vậy chứ !?

【 Sẽ OOC. 】

Ôn Lung: Nhưng mà ta là học lại mà, hơn nữa người ta đã trải qua đại nạn, tính cách ít nhiều gì cũng sẽ có sự thay đổi. Người trong Ôn gia chỉ nghĩ là đầu óc của ta sau khi bị đập thì bỗng nhiên thông suốt hơn rồi.

【…… Nhớ rõ điểm số không được cao hơn quá nhiều so với hạng hai. 】 Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi, cứ để cô muốn làm gì thì làm đi.

Ôn Lung: Được thôi!

*

Mấy ngày sau, Ôn gia.

Diêm Lê ngồi trên sô pha ở lầu một, đối diện là cha Ôn mẹ Ôn, còn có Ôn Nguyễn nữa.

“Chúng tôi gọi cậu tới đây là vì cái gì, chắc là cậu cũng hiểu rõ.”

Diêm Lê gật đầu.

“Vâng, tiền thuốc men cháu sẽ trả, cũng sẽ bồi thường.”

Cha Ôn vẻ mặt cổ quái mà nhìn cậu.

“Ôn gia chúng tôi không thiếu chút tiền ấy.”

Diêm Lê nâng mắt lên.

Vậy thì gọi cậu tới đây là vì cái gì?

“Khụ, ta biết, người trẻ tuổi luôn cảm thấy nếu như hai người có tình cảm, thì tất cả mọi chuyện đều không phải là vấn đề.”

“Ôn Văn Viễn ta tự nhận mình không phải là người cổ hủ không hiểu đạo lý, Lung Lung muốn ở bên cạnh ai, theo lý mà nói thì ta cũng không muốn can thiệp vào.”

Ôn Văn Viễn biểu tình nghiêm túc, “Nhưng mà xảy ra việc này, ta thật sự không có biện pháp giao Lung Lung cho cậu.”

Diêm Lê mờ mịt, “Có ý gì……”

“Ta sẽ nói thẳng vậy.” Ôn Văn Viễn lại ho khan một tiếng, giống như là có chút giữ không nổi biểu tình trên mặt vậy, “Chờ cơ thể của Lung Lung khỏe hơn một chút, ta hy vọng cậu có thể tự mình nói chia tay với nó.”

“?”

Diêm Lê lúc này mới hiểu rõ ông có ý gì, cậu ngẩn ngơ giải thích nói: “Chúng cháu không phải là…… đang yêu nhau.”

Nghe vậy, hỏa khí của Ôn Văn Viễn bốc lên, ông lớn tiếng nói: “Không phải đang yêu nhau, vậy thì tối hôm khuya khoắt Lung Lung chạy đến nhà cậu làm gì? Làm bài tập sao!”

Tính tình của tên tiểu tử này âm trầm thì cũng thôi đi,vậy mà một chút trách nhiệm cũng không có!

“……”

Ôn Nguyễn ngồi ở một bên cũng nhìn cậu với biểu tình phức tạp, vẻ mặt như đang nói “thì ra hai người là loại quan hệ này”.

Cô ta thật là ngốc mà, thời gian dài như vậy cũng không phát hiện ra.

Dưới loại tình huống này, hình như có giải thích nhiều hơn nữa cũng không có ích lợi gì, Diêm Lê mím môi, không lên tiếng nữa.

“Nghe bác sĩ nói, thêm nửa tháng nữa thì không cần phải lo lắng miệng vết thương sẽ nứt ra nữa. Nửa tháng sau cậu tới bệnh viện một chuyến, đem những lời ta vừa mới nói nói rõ ràng với Lung Lung.”

“Đoạn thời gian này thì thôi đi, ta sợ Lung Lung bị kích thích sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương.”

“…… Dạ.”

*

Nửa tháng sau, Diêm Lê theo như lời của Ôn Văn Viễn tới bệnh viện thăm bệnh.

Cậu đứng ở bên ngoài phòng bệnh một lát, sau đó mới vặn chốt cửa đẩy cửa vào.

Phòng bệnh rất rộng rãi, là phòng bệnh cao cấp mà Cha Ôn đã nâng lên.

Diêm Lê liếc mắt một cái đã nhìn thấy người trên giường bệnh tóc rối tung, đang ngủ rất yên tĩnh.

Cậu nhìn thấy trên cổ cô quấn băng gạc, bọc đến tận gần phía sau gáy sau vành tai.

Rất rõ ràng, miệng vết thương ngày hôm đó rất lớn.

Cậu đứng ở trước cửa một lúc lâu, chậm chạp không bước vào trong.

Thiếu nữ trên giường nhắm hai mắt lại, ánh nắng mùa hè rất mạnh, chiếu lên trên khuôn mặt và mí mắt của cô.

Hình như là cảm thấy có chút chói mắt, Ôn Lung khẽ nhíu mày.

Diêm Lê lúc này mới di chuyển thân mình.

Cậu đến bên cạnh cửa sổ kéo bức màn lại một nửa, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô.

Lông mày của thiếu nữ cuối cùng cũng giãn ra.

Cậu không đánh thức cô, đôi đồng tử đen như mực dán chặt vào mặt cô không nhúc nhích.

Tầm mắt cậu rời khỏi lông mày của cô, rơi xuống cái mũi có chút hếch lên kia, rồi đến đôi môi hơi có chút trắng bệch của cô.

Mẹ Trương trước đây có nói qua, đại tiểu thư là một cô gái xinh đẹp.

Diêm Lê nhịn không được nghĩ thầm, cô đúng là rất đẹp.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận