Saved Font

Trước/49Sau

Xuyên Qua Phiêu Lưu Sử Kí

Chương 30: Neverland: Cuộc Nổi Dậy Của Những Đứa Trẻ Gia Súc (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Bé con buồn sao?" Di Giai ôm một đoàn nhỏ Hi Hoa ngồi trong góc, thì thầm hỏi.

Hi Hoa gật đầu, "Điểm số của Hi Hoa không tốt. Chị Giai Giai ghét bỏ Hi Hoa sao?"

Di Giai mắt to chớp chớp, sờ sờ bé con tóc, "Chị Giai Giai không ghét bỏ bé con. Bé con sau này điểm số sẽ cao lên, hiểu sao?."

Không cao cũng không quan hệ. Dù sao cũng không có bài kiểm tra kế tiếp.

Hi Hoa chớp mắt, vui vẻ ôm lấy Di Giai cổ, "Hi Hoa thực thích chị Giai Giai."

Di Giai vỗ vỗ bé con lưng, bắt đầu kể chuyện xưa, "Hi Hoa tin trên đời này có quỷ sao?"

Bé con ôm lấy Di Giai cổ, đầu gục xuống, giọng nói từ trong ngực vọng ra, "Hi Hoa không tin."

Di Giai giọng nói nhẹ nhàng, hống hống, lại ôm lấy bé con, "Hi Hoa a, quỷ có tồn tại a."

Nói xong, Di Giai rõ ràng cảm nhận được thân thể bé con có chút rụt lại cùng run rẩy, lại tiếp tục nói, "Nhưng mà các bạn quỷ rất thân thiện. Và các bạn quỷ rất cần chúng ta."

Hi Hoa ngẩng đầu, ngây thơ đôi mắt mở tròn, "Vì sao a?"

Di Giai quát bé con mũi, "Bởi vì chúng muốn cùng chúng ta chơi trò thọc mắt a."

"Hi Hoa hiểu sao? Quỷ thích nhất là cùng chúng ta chơi trò thọc mắt!"

Hi Hoa đôi mắt tươi đẹp gật đầu, "Hi Hoa hiểu rõ. Di Giai kể tiếp đi."

Di Giai nhìn một chút bé con đôi mắt, đôi mắt xanh thẫm hiện lên một chút cái khác ý vị. Hi Hoa hơi rụt rụt cổ, "Chị Giai Giai làm sao vậy?"

Di Giai khoé môi hơi kiều, "Chị Giai Giai đột nhiên cảm thấy, bé con đáng yêu hơn một ít."

"Hảo, tiếp tục kể chuyện nào!"

....

Hi Hoa ban đêm nằm ngủ, nhớ lại hình ảnh thiếu nữ gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn nói, 'Quỷ thích nhất là chơi trò thọc mắt!'

Con ngươi tối đen, gương mặt trẻ con có chút trầm trọng.

Di Giai trọng sinh?

Hi Hoa cảm thấy đó khả năng là duy nhất và là xác suất lớn nhất!

Giống hắn vậy.

Hi Hoa chôn đầu, hắn nhớ lại hình ảnh con quỷ gớm ghiếc cắm hoa vào hắn thân thể khi. Toàn bộ khuôn mặt đều trắng

Hắn lúc đó cảm nhận được sinh cơ bào mòn, cảm giác chết từ từ quá kinh khủng!

Không được, hắn phải mang nàng chạy trốn. Nàng còn quá nhỏ.

Cần phải có kế hoạch, đúng!

Di Giai chùm chăn, thu lại thần thức, khoé miệng giơ thật cao.

Nàng đã nói rồi, thế giới này thật thú vị!!!!!

Hắc Tử ngồi trước màn hình, nhìn quỷ dị cười Di Giai, tay có chút run. Hảo đáng sợ!!!

Cứu aaaa!

---

12 nguyệt 12 hào.

"Tiểu Giai, làm sao vậy?"

Di Giai quay mặt, một cái tuấn tú thiếu niên cúi đầu nhìn nàng trong tay bịch rau sống và nói: "Cái đó không thể ăn được, bởi vì chưa nấu."

Những đứa trẻ ở trại đều sẽ được đưa đi trước 12 tuổi. Đứa thông minh nhất có thể ở đến sinh nhật 12 tuổi, đứa kém thông minh nhất tầm 6 tuổi sẽ bị "thu hoạch."

Di Giai nhìn cao hơn mình một cái đầu thiếu niên, khoé miệng treo tươi cười cầm lấy hai bịch đồ ăn giơ lên, "Cậu nghĩ trẻ em thích rau hơn, hay sẽ thích thịt hơn?"

Di Giai thân thể chưa phát dục, nhưng mười tuổi đã cao một mét lăm, dài tay trường chân. Khuôn mặt cũng thực xinh đẹp.

Phải công nhận, Hắc Tử lựa chọn túi da thực hảo.

"Tớ nghĩ, là cả hai." Thiếu niên nhìn hai bịch đồ ăn nói.

Di Giai nhìn thiếu niên, nhìn chằm chằm.

Thiếu niên sờ sờ mặt, "Mặt tớ, dính cái gì sao?"

"Giai Thụy... ?"

"Ân?" Giai Thụy môi mỉm cười, "Có chuyện gì sao, Tiểu Giai?"

Di Giai mắt chớp chớp, đầu ngẩng cao, đôi mắt thực ngây thơ, "Cậu có tin là trên thế giới này có quỷ không?"

Giai Thụy sửng sốt một chút, "Quỷ... sao?"

---

Giai Thụy nhìn tấm lịch, 18 hào có hắn tên. Đột nhiên nhớ tới thiếu nữ đối với hắn nói.

——— Khi nào tin vào quỷ, nhớ đến tìm tớ. Tớ chỉ cho cậu ngày hôm nay thôi đó.

Giai Thụy mi mắt sụp xuống, bắt lấy tiểu nữ hài đang chạy. Tiểu nữ hài có chút hoảng sợ, nhưng nhìn thấy người khi liền thở phào một hơi, "Anh Giai Thụy, có chuyện gì sao?"

"Em thấy Tiểu Giai ở đâu không?" Giai Thụy ôn nhu cười.

Tiểu nữ hài tay chỉ ra phía cửa sổ, "Chị Giai Giai ở cùng Hi Hoa trong rừng."

Giai Thụy nhìn theo cô bé chỉ, bên ngoài tấm kính cửa sổ là bìa rừng.

"Hảo. Em đi chơi đi."

Tiểu nữ hài nhìn rời đi Giai Thụy, không có để ý bỏ chạy đi chơi.

...

"Quỷ có rất nhiều loại, bọn chúng có hình thù giống động vật. Nhưng lại so động vật gớm ghiếc. Đặc biệt bọn chúng có rất nhiều mắt."

Giai Thụy nhìn đưa lưng về phía chính mình thiếu nữ, bất động thanh sắc lắng nghe thiếu nữ nói chuyện.

"Quỷ sẽ nói chuyện sao? Quỷ sẽ giống con người sao?" Nãi thanh nãi khí tiếng nói vang lên.

Di Giai đong đưa chân, mềm nhẹ nói, "Sẽ. Quỷ là động vật ăn tạp. Ăn cái gì, liền sẽ là cái gì."

Thiếu nữ bật cười, tiếng cười trong trẻo quanh quẩn hắn nhĩ tai. Giống như ma chú, lặp đi lặp lại.

"Đúng vậy. Và quỷ thích chơi nhất, là thọc mắt."

Hi Hoa thực thích Di Giai, đã từng và hiện tại đều thích. Di Giai giống như tiểu tiên nữ, bé con đã từng tưởng chừng như sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.

"Chị Giai Giai, thế giới này... sẽ thay đổi sao?"

Di Giai sờ sờ bé con tóc, thực nghiêm túc nói, "Giai Giai sẽ bảo vệ bé con. Chỉ cần, tin tưởng Giai Giai nói. Hiểu sao?"

Hi Hoa ôm lấy Di Giai cổ, thực chắc nịch nói, "Bé con tin chị Giai Giai!"

Hi Hoa thực tin tưởng Giai Giai.

Bởi vì, ở hắn sợ hãi nhất thời điểm, nàng xuất hiện.

"Tiểu Giai."

Hi Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy Giai Thụy khi có chút chột dạ, thực nhỏ nhẹ nói, "Chị Giai Giai, anh Giai Thụy đến."

Di Giai khẽ ừ một tiếng, bồng Hi Hoa từ trên vách đá, nhảy xuống. Thực nhẹ nhàng đạp qua hai mỏm đá, đáp đất một cách xinh đẹp.

"Giai Thụy." Di Giai mặt mỉm cười, "Cậu tin vào quỷ rồi sao?"

Hi Hoa nghe xong câu đó liền ngốc manh.

Cái gì, Giai Giai muốn mang theo Giai Thụy?

"Tớ không tin vào quỷ."

Giai Thụy môi khẽ nhấp, ánh mắt thẳng lăng lăng thực nhẹ nói, "Tớ tin cậu."

Hi Hoa: ...

Mới phát hiện ra một bí mật lớn.

Di Giai đột nhiên bị liêu một chút, liền có chút lag.

——— Tớ tin cậu.

"Hảo. Giai Thụy, tin tớ sẽ không thiệt thòi. Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây."

"Ra khỏi cái trang trại này."

Di Giai tới gần Giai Thụy, cười tủm tỉm nói, "Bây giờ là bài tập kiểm tra thể lực."

Giai Thụy bị ngốc một chút, nhìn trong tay một cục tròn vo nam hài tử, lại nhìn về phía thiếu nữ đầy mặt tươi cười, "Kiểm tra thể lực?"

Di Giai gật đầu, "Mang theo bé con chạy một vòng quanh bìa rừng, chạy trốn khỏi quái vật."

"Cái..."

Giai Thụy ngơ ngác nói bị đánh gãy.

"Bắt đầu!"

Tiếng hô vang lên, Giai Thụy liền nhìn thấy thiếu nữ từ đâu lôi ra một cây cọc gỗ thực lớn, làm hắn thực mộng bức

Hi Hoa thúc giục, "Anh Thụy! Chạy nhanh, chị Giai Giai đến kìa!"

(tấu chương xong)

Cầu đề cử

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian