Saved Font

Trước/47Sau

Bảo Bối Trong Lòng Thẩm Tiên Sinh

Chương 47: Tôi Cùng Cô Ta Không Có Quan Hệ Gì (Hơi H)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Quyết nhướng mày, dùng ngón tay đem mảnh vải hơi mỏng kia gợi lên, nhìn kỹ, cuối cùng tùy tay nhét vào túi quần mình.

Bởi vì nhiều thêm một người, Trì Tịch làm ba mươi cái sủi cảo, đều là nhân thịt, cô chỉ làm một loại nhân.

Thời điểm sủi cảo mang ra tới Thẩm Quyết thực tự giác lại đây hỗ trợ.

Trì Tịch làm sủi cảo thật xinh đẹp, trắng trẻo mập mạp, nhìn khiến cho người ta rất muốn ăn.

Thẩm Quyết khen, “Không nghĩ tới Tịch Tịch vẫn là một hiền thê lương mẫu a.”

“. . .”

Trừ bỏ ở trên giường, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gọi nhũ danh của cô, Trì Tịch nghe trong lòng có nai con chạy loạn.

Hai người cùng nhau ăn sủi cảo.

Lúc này thời gian còn sớm, Trì Tịch suy nghĩ chờ lát nữa ăn xong rồi nên tìm cớ nào để đuổi người.

Thẩm Quyết bỗng nhiên mở miệng, “Bà nội nhà chúng ta có chút cổ hủ, em đừng để lời bà nói ở trong lòng.”

“A?”

Trì Tịch ngẩn người, nói, “Em cũng không có để bụng, kỳ thật bà nói cũng rất đúng, em . . .”

“Đúng cái gì mà đúng, ăn cơm.”

Thẩm Quyết không cao hứng, còn từ Trì trong chén của Tịch gắp đi một cái sủi cảo, một ngụm cắn xuống, cắn thực dùng sức.

“. . .”

Trì Tịch cảm giác giống như hắn không phải đang cắn sủi cảo, mà là cô, cắn dùng sức như vậy, sủi cảo cô làm cũng không phải nhân đá a.

Ăn xong, Trì Tịch đi thu thập chén đũa.

Hai người, hai cái chén, không đến hai phút liền thu thập sạch sẽ.

Nhưng Thẩm Quyết còn ở bên ngoài, Trì Tịch liền ăn vạ trong phòng bếp không đi ra, tìm một miếng giẻ lau lung tung xoa bệ bếp.

Lúc trước thời điểm tan tầm hoặc là khi không có công việc, bọn họ ở bên nhau chỉ có làm một việc, đó chính là làm tình.

Nhưng là nay đã khác xưa.

Hiện giờ Thẩm lão phu nhân một lòng muốn tác hợp Thẩm Quyết cùng Kiều Hải Lan, bản thân cô nếu còn cùng hắn dây dưa không dứt, kia cũng quá. . .

“Bệ bếp đều phải bị em chùi đến mòn.”

Thẩm Quyết dựa người trên cửa phòng bếp, nhướng mày nhìn cô, “Như thế nào, tình nguyện ngây ngốc trong phòng bếp lau dọn cũng không muốn cùng tôi ở một chỗ?”

“Không phải. . .”

Trì Tịch thở dài một hơi, đem giẻ lau buông ra, rửa tay, cúi đầu nói, “Anh cùng Kiều tiểu thư là hôn phu thê, chúng ta như bây giờ. . .”

“Chúng ta thì thế nào?”

Thẩm Quyết bước hai bước đi vào, giơ tay liền ôm vòng eo cô, “Như vậy, hay là như vậy?”

Hắn cúi đầu hôn cánh môi cô một cái, tay cũng không nhàn rỗi, cách quần áo nặng nề niết ngực cô.

“Ân. . .”

Trì Tịch bị hắn làm cho kêu rên ra tiếng, trái tim nhảy thực nhanh, theo bản năng giơ tay muốn đem người giam cầm mình đẩy ra.

“Anh đừng như vậy.”

“Hiện tại cùng tôi nói đừng như vậy? Thời điểm bị tôi thao gọi ba ba không phải còn muốn tôi dùng sức thêm một chút sao, sảng xong rồi liền không nhận nữa?”

Trì Tịch bị hắn nói cảm thấy thẹn không thôi, cắn chặt cánh môi trừng hắn, “Kia không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống nhau?”

Thẩm Quyết cách quần áo véo đầu vú cô, “Như thế nào, dọn ra ngoài ở liền không cho thao? Đồ vong ân bội nghĩa.”

“. . .”

Trì Tịch còn đang định nói gì đó, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cùng với tiếng chuông cửa vang lên, là thanh âm Kiều Hải Lan.

“Trì Tịch, tôi biết cô ở nhà, mở cửa!”

Trì Tịch hoảng sợ, đột nhiên mở to hai mắt, không biết Kiều Hải Lan sao lại tìm tới nơi này, hơn nữa ngữ khí nghe tới đặc biệt không tốt.

“Là Kiều tiểu thư.”

Trì Tịch kinh nghi nhìn nam nhân gần trong gang tấc, lập tức liền rối loạn tâm thần, “Cô ấy có phải đã biết chuyện của chúng ta hay không? Làm sao bây giờ. . .”

“Đừng lộn xộn.”

Thẩm Quyết một chút đều không khẩn trương, ôm eo nhỏ cô cúi đầu liền hôn xuống, đầu lưỡi chui vào khoang miệng cô đảo loạn.

Trì Tịch bị bắt ngửa đầu tiếp thu hắn hôn môi, bên tai là tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, trái tim nhảy lên lợi hại.

“Kiều. . . Ngô. . . Ở bên ngoài. . .”

“Sợ cái gì?”

Cô càng sợ hãi Thẩm Quyết càng thêm ác liệt, một bên một lần nữa hôn lấy cô, một bên dùng tay ở trên người cô khắp nơi du tẩu đốt lửa.

Thời tiết nóng, buổi chiều Trì Tịch ra cửa mua đồ về nấu đã tắm xong, làn da tinh tế lại bóng loáng, xúc cảm kia làm nam nhân yêu thích không buông tay.

“Tôi cùng cô ấy không có quan hệ, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu được?”

Trì Tịch một đôi mắt sương mù mênh mông nhìn hắn, “Chính là cô ấy đang ở bên ngoài. . .”

“Mặc kệ cô ta, nhiều ngày không có làm, em không muốn sao, ân?”

Thẩm Quyết bắt lấy tay cô sờ cự vật dưới thân mình, “Em sờ sờ xem, đã cứng đến sắp nổ rồi.”

“Anh. . .”

Trì Tịch không biết nên nói hắn cái gì, trên tay dứt khoát dùng sức lực niết mạnh vật kia của hắn, “Tốt nhất là để nó nổ luôn đi.”

“Tê. . . Nếu thật sự nổ, em sẽ khóc.”

Thẩm Quyết bị cô niết tê một hơi, trên tay trả thù tính véo đầu vú cô, “Cô gái nhỏ không có lương tâm.”

Bên ngoài chuông cửa giằng co vài phút cuối cùng là ngừng, trong lòng Trì Tịch vừa mới thả lỏng một hơi, cả người bỗng nhiên bị Thẩm Quyết ôm lên.

Hắn ôm cô đi phòng ngủ, không đặt ở trên giường, đem cô đè ở mặt sau ván cửa.

Quần áo rộng thùng thình trên người Trì Tịch bị cởi ra, bầu vú trắng nõn, bên trên còn có nụ hoa đỏ bừng kiều diễm ướt át.

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận