Saved Font

Trước/50Sau

Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Chương 16: Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tạ Miểu muốn dựa vào lợi thế sẵn có để kiếm tiền. Chính nàng thì năng lực có hạn thật, nhưng nếu chung vốn với tương lai những cự phú kia thì mọi việc sẽ đơn giản nhiều.

Trăm lần « Vô Lượng Thọ Kinh » đã sao chép hoàn tất, Tạ Miểu bắt đầu thu xếp thời gian từ trong trí nhớ tìm ra những thương nhân giàu có nhất để nghiên cứu.

Từ xưa đến nay, sĩ nông công thương, sĩ cầm đầu, thương là chót.

Tạ Miểu tổ tiên từng Phong bá, tuy đã xuống dốc, nhưng cũng không đến mức bị liệt vào hàng ngũ thương nhân.

Sau này nàng gả vào Thôi phủ, Thôi phủ là cây thường thanh trong chốn quan trường, căn cơ sâu, vốn liếng dày, Thôi Mộ Lễ càng là Đại Tề tuổi trẻ nhất Hữu tướng, rất được thiên tử coi trọng, nàng theo hưởng xái, bị phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ở trong kinh thành quan gia nữ quyến địa vị cực cao.

Nàng cùng thương nhân nhân sĩ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc, nhưng nhờ một số quan gia phu nhân mà nàng tương giao, hay thích nói chuyện phiếm, nàng cũng nghe loáng thoáng được một ít, đối với này cũng là biết đại khái.

Nàng vung bút viết lên một loạt tên người.

Kinh Châu vị kia thiệu chưởng quầy, tại trung bộ địa khu tơ dệt kinh doanh làm được rất hỏa bạo, nhưng chờ việc kinh doanh của hắn phát triển được đến kinh thành còn cần bốn năm năm... Xóa đi.

Lạc Dương có vị Trần chưởng quầy, trong tay nắm hơn mười thương đội, ở bắc cương tây vực kinh doanh bán trao tay ăn chênh lệch, nhưng bối cảnh của hắn quá phức tạp, không dễ sống chung... Xóa đi.

Hoài thượng ngưu chưởng quầy... Xóa đi.

m Đô Lý chưởng quỹ... Xóa đi.

Như thế viết viết xóa xóa, còn lại ít ỏi không có mấy. Có một ý nghĩ ở trong đầu tạ miểu lúc ẩn lúc hiện….. Bỗng dưng hai mắt nàng tỏa sáng, dùng bút vòng lại một cái tên.

Phương Chi Như, người kinh thành, thư hương làm giấy phường chưởng quầy. Cha nàng kinh doanh một phường làm giấy, phường này quy mô rất nhỏ cũng không có tên tuổi gì, sau đến nàng tiếp nhận, chỉ qua 6 năm, Phương Chi Như đã sáng tạo ra loại giấy thuyên độc đáo, thịnh hành toàn đại tề, cơ hồ toàn bộ bao hết các đơn đặt hàng giấy của các học viện. Nàng lấy thân là nữ nhi, trở thành truyền kỳ trong giới thương nhân.

Tạ Miểu nghe qua không ít lời đồn về Phương chi như. Thiên hạ đồn rằng nàng đã tuổi cao vẫn chưa hôn phối, thương nhân vốn là đê tiện, mà nàng thân là nữ tử, lại xuất đầu làm buôn bán, cho dù lại kiếm nhiều tiền, lại có thể như thế nào, chỉ sợ cả đời đều chỉ làm bạn được với tiền.

Tạ Miểu thân là Hữu tướng phu nhân, tư thế bày rất cao, tự nhiên sẽ không tham dự tiến thảo luận. Nhưng mà đã sống lại một đời, nàng lại muốn lớn tiếng phản bác: Ai nói kiếm tiền vô dụng? Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, ba trăm lượng sầu chết nghèo Tạ Miểu, tiền tài hữu dụng, đồ bỏ gả chồng mới là nhất vô dụng!

Ở giữa lựa chọn gả chồng cùng kiếm tiền, Tạ Miểu cảm giác mình cùng Phương Chi Như hẳn là rất có cộng đồng đề tài.

Phất Lục cùng Lãm Hà gặp Tạ Miểu không tiếp tục sao chép kinh thư, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi chưa được bao lâu, lại phát hiện nàng bắt đầu nghiên cứu về giới thương nhân. Đến mức này thì, hai nha đầu sắc mặt phải nói là đen như tro dưới đáy nồi, nhìn xem xấu thật.

Tạ Miểu lại vờ như không thấy, chỉ có tới chơi Thôi Tịch Ninh là tò mò hỏi, “Hai nha đầu kia của muội gặp chuyện gì mà sắc mặt rầu rĩ quá vậy”.

Lúc ấy tạ miểu đang đem một tờ giấy nháp vò thành cục, ném vào trong giỏ trúc, cũng không mấy để ý nói: "Có lẽ là trong đêm chưa ngủ đủ... Sao tỷ lại tới đây?"

Kỳ thật nàng muốn hỏi là: Tại sao tỷ lại đến nữa vậy ?

Ngày ấy sau khi trở về thôi phủ, Thôi Tịch Ninh cơ hồ mỗi ngày đến cửa, cũng không nhất thiết có việc gì cần, có khi chỉ nói chuyện phiếm hai câu, hoặc là đến trong viện ngồi một lát một lát liền đi.

Nàng như có mục đích còn tốt, chứ cứ kiểu không biết mục đích đến bái phỏng như thế này, làm tạ miểu rất hoang mang.

Thôi Tịch Ninh thấy nàng mặt lộ vẻ nghi hoặc, che miệng cười cười, nói: "Muội không nhìn ra được sao? Ta muốn cùng muội trở thành bạn."

Tạ Miểu nho nhỏ khuôn mặt hiện lên lớn lớn nghi hoặc: Hả?

"Ta muốn cùng muội làm bạn." Thôi Tịch Ninh nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, lặp lại một lần.

Tạ Miểu mím môi, đôi mi đẹp hơi nhíu, "Vì sao?"

"Cần nguyên nhân sao?"

"Đương nhiên." Tạ Miểu trong đầu hiện lên một cái suy đoán, hồi thần lại bèn nói: "Nếu là bởi vì áy náy muốn bù đắp, vậy thì không cần thiết."

Thôi Tịch Ninh nghe ra nàng cự tuyệt ý, cũng không vội nói chuyện, ngược lại nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Tạ Miểu, muội xem."

Cánh cửa sổ là nửa mở, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong vắt, mặt trời ấm áp. Làn gió từ đâu chạy tới cuốn lên lá rụng trong viện, nghịch ngợm cùng lá xoay quanh thành từng vòng.

"tỷ sinh ở Thôi phủ, lớn lên ở Thôi phủ, quen thuộc đọc « Nữ Giới » « nội huấn », bị giáo dục cần phải tam tòng tứ đức, thanh nhàn trinh tĩnh." Nàng mặc dù đang cười, âm dung lại tràn đầy khinh sầu, "tỷ từ nhỏ liền bị định ra nhân sinh quỹ tích, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, nếu không ngoài ý muốn, đến chết cũng sẽ không có gì biến hóa."

"Nhưng tỷ... Đột nhiên suy nghĩ, có thể hay không có một loại khác cách sống." Nàng dừng một chút, khó đè nén nỗi lòng rung động, tay trái nhéo tấm khăn, nhẹ nhàng đặt lên ngực, "Chẳng sợ chỉ suy nghĩ một chút, liền cảm thấy đức hạnh có mất, hổ thẹn cha mẹ."

Tạ Miểu thấy nàng thần tình phức tạp, có ngọt ngào lại xen lẫn đau buồn lo sợ, đâu còn có gì không hiểu: Thôi Tịch Ninh nhất định đã cùng kiếp trước kia tú tài quen biết, không chỉ quen biết, nàng lại giẫm lên vết xe đổ, đối với hắn tình căn thâm chủng!

Thôi Tịch Ninh cười khổ một tiếng nói: "muội có lẽ không hiểu biết tỷ phụ thân, ông ấy là một người cố chấp, huynh trưởng cũng tốt tỷ cũng thế, đều phải dựa theo ý nguyện của ông ấy mà làm việc, nếu phản kháng vô dụng, dần dà, chúng ta liền không hề lên tiếng. Giống như chim chóc đã bị bẻ gãy rồi hai cánh, nào còn dám hi vọng xa vời thoát khỏi nhà giam, bay trở về bầu trời?"

Nàng nhìn về phía Tạ Miểu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "tỷ nguyên tưởng rằng, muội là một con chim hoàng yến, cam nguyện tự bẻ hai cánh, hướng tới nhà giam."

Lời này nói không sai, Tạ Miểu lúc trước xác thật tình nguyện bẻ hết quanh người gai nhọn, cũng phải gả nhập Thôi phủ, trở thành Thôi Mộ Lễ thê tử.

"Nhưng ngày đó tỷ nhìn thấy muội đối Tịch Quân, đối Nhị ca, lại không phải giống như quá khứ đã từng." Thôi Tịch Ninh nói: "muội tựa hồ lần nữa mọc cánh, không để ý người khác ánh mắt, ngay sau đó lại có thể bay đi chỗ cao."

"Cho nên?"

"Cho nên tỷ suy nghĩ, nếu như cùng muội ở gần lâu một chút, tỷ hay không cũng có thể... Cũng có thể dũng cảm chút, tránh thoát ràng buộc, trốn thoát nhà giam."

Không, tỷ không thể. Tạ Miểu dưới đáy lòng trả lời.

Kiếp trước Thôi Tịch Ninh phồng đủ dũng khí phản kháng thôi sĩ nhân, nhưng thôi sĩ nhân cố cố chấp thành bệnh, lấy Lý thị áp chế Thôi Tịch Ninh, bức nàng gả cho mình lựa chọn quan gia đệ tử. Thôi Tịch Ninh không thuận theo, hắn liền tìm người đánh gãy tên kia tú tài gân tay, khiến hắn cuộc đời này đều không thể cầm bút. Thôi Tịch Ninh bị bắt nhận lời hôn sự, lại ở thành thân ngày đó, mặc màu đỏ áo cưới, treo cổ mà chết.

Thôi Tịch Ninh chết đi, Lý thị bệnh nặng một trận, trái lại thôi sĩ nhân vẫn không hề có ý hối hận. Theo sau mấy năm, bị đánh gãy gân tay tên kia tú tài trằn trọc đầu nhập dưới trướng của Thụy vương, thành hắn cánh tay đắc lực, khắp nơi đối địch với Thôi phủ, không biết cho Thôi Mộ Lễ thiết lập xuống bao nhiêu ngáng chân. Nhưng mà về phương diện khác, tú tài không hôn không cưới, đối ngoại công bố thê tử chết sớm, kỳ danh vì ninh.

Chữ Ninh ấy, chính là Thôi Tịch Ninh.

Vốn là trời ban nhân duyên, lại vì thôi sĩ nhân khư khư cố chấp, khiến hai người m Dương lưỡng cách, tình nát tâm liệt.

"Tạ Miểu, muội đang nghĩ cái gì?"

"muội suy nghĩ..."

Kiếp trước nàng cùng Thôi Tịch Ninh cũng không có lui tới, mà nay trọng sinh, Thôi Tịch Ninh chủ động muốn cùng nàng trở thành bạn bè, đã là một loại thay đổi.

Như thế tiếp xuống, có phải hay không các nàng tương lai, các nàng vận mệnh và bi kịch, đều có thể theo đó mà thay đổi?

"muội suy nghĩ, cùng tỷ làm bạn bè, sẽ được cái gì tốt."

Trước không nói những chuyện này.

Ngày 20 tháng 10, Thôi lão phu nhân 60 thọ đản đúng hạn mà tới. Ngày đó bên trong Thôi phủ giăng đèn kết hoa, khách đến đông như trẩy hội.

Thôi lão phu nhân mặc chiếc áo khoác lông ngắn cổ lọ màu trầm, trán đeo đai lụa khảm ngọc bội, mặt mũi hiền lành, sắc mặt hồng hào ngồi ở chủ tọa, tiếp thu khắp nơi khách tới chúc mừng.

Những người khách hôm nay đều là trong kinh nhân vật có mặt mũi, nối liền không dứt, người người mang theo hậu lễ. Trong đó không thiếu vô số chủng loại kỳ trân dị bảo, như là cao bằng nửa người Nam Dương Hồng San Hô, tấm bình phong lớn khảm sơn mài họa tiết núi Thọ Sơn, đôi bình sứ hai quai tử đồng cảnh thái lam.

Cùng này đó so sánh, bọn tiểu bối thọ lễ tất nhiên là quý ở lễ nhỏ tình ý nặng, trong đó lấy Tạ Miểu sao trăm lần « Vô Lượng Thọ Kinh » nhất làm cho người cảm thán.

Đó là một rương thật dày toàn kinh phật, không biết phải chép bao nhiêu ngày đêm mới chép thành. Vị này vô danh biểu tiểu thư, thật là đã bỏ xuống rất nhiều công sức.

Về phần vì sao phí công sức như vậy? Chẳng sợ mọi người trong lòng đều biết, nhưng trong ngày lành này, cũng sẽ không ai để ý hay bàn tán.

Người dù có ngu xuẩn hay thích buôn chuyện cũng cần chọn thời điểm thích hợp.

Tạ Miểu không thấy được Định Viễn Hầu phu nhân trong số rất nhiều nữ khách, chỉ là nếu thấy lại có thể làm sao được? Nàng lại không thể giống như lúc ở thanh tâm am mà tùy tiện cầu kiến, quá mức cố ý nhắc nhở ngược lại khiến người cảnh giác.

Cũng thế, tiếp tục chờ đi.

Các nam khách chúc mừng xong thì trở lại tiền thính, các nữ quyến thì lưu lại phòng khách riêng, tụ ở bên cạnh Thôi lão phu nhân nói những lời nói vui vẻ. Tuổi lớn một chút các phu nhân thì nói về những chuyện xảy ra trong nội viện, tuổi còn nhỏ các tiểu thư thì vui vẻ cười đùa, mọi người đều là hứng thú dạt dào.

Đợi đến tối yến hội mở màn rồi thì Tạ Thị mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã lo lắng trù bị yến hội này nhiều tháng trời.

"Tiền thính đều còn tốt?" Nàng nhỏ giọng hỏi nha hoàn Yên Tử.

Yên Tử ghé lại gần tai nàng trả lời: "Phu nhân yên tâm, hết thảy đều tốt."

Tạ thị an tâm ngồi xuống, vừa uống một hớp trà nhuận hầu, liền phát hiện phía sau hình như có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Xoay người nhìn lại, gặp Tạ Miểu đang nhìn nàng chăm chú, nhìn thôi còn chưa đủ, còn trực tiếp đứng dậy đi đến chỗ mình.

"A Miểu..."

Tạ thị thân thể hơi lắc lư, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trước khi mất đi ý thức chỉ còn kịp thấy tạ miểu xông lên, đuôi lông mày không thấy kích động, chỉ có tràn đầy vui sướng.

Thôi lão phu nhân 60 đại thọ ngày hôm đó, Thôi phủ có một tin mừng lớn. Chủ trì thọ yến Thôi nhị phu nhân ở trên yến hội té xỉu ! Gọi đại phu tới bắt mạch mới biết nàng có tin vui.

Tin tức như gió quét qua tất cả các góc ở thôi phủ, không cần chờ lâu, nguyên bản đang ở trong yến hội uống rượu đãi khách Thôi Sĩ Thạc nghiêng ngả lảo đảo trở về kiêm gia uyển.

Trên đường trở về, tất cả mọi người trên mặt đều là ý cười mà hướng hắn chúc mừng. Bước chân hắn phù phiếm, thở hồng hộc đẩy cửa vào phòng, gặp một đám nữ quyến vây quanh ở trước giường, Thôi lão phu nhân ngồi ở bên giường, nắm tay Tạ thị, vui mừng lộ rõ trên nét mặt dặn dò: "con sau này chớ lại làm lụng vất vả, trong tay sự tình đều để đó, dưỡng tốt bào thai trong bụng mới là quan trọng nhất."

Tạ thị xấu hổ nói: "Mẫu thân, con không có như vậy mảnh mai."

Thôi lão phu nhân giả vờ không vui, "Ta vừa nói có, đó chính là có. con hoài là đầu thai, nhất định không thể sơ ý, chủ quan."

Nghe đến đó, Thôi Sĩ Thạc lại không nhịn được nữa, vọt tới Thôi lão phu nhân bên cạnh, thất thanh hỏi: "Thiên Nhi, nàng, nàng thật sự có ?"

Sao lại ở trước mắt bao người mà gọi nàng nhũ danh!

Tạ thị cho hắn một ánh mắt nửa giận nửa trách, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt của hắn phiếm hồng thì mũi đột nhiên đau xót, nghẹn ngào nói: " n."

Thôi Sĩ Thạc tức tốc tìm về lý trí, dắt tay nàng, cũng không nói gì, chỉ dùng lòng bàn tay nhiệt độ truyền lại vui sướng.

Thôi lão phu nhân thấy thế trêu ghẹo nói: "Nhìn một cái các ngươi, dường như vừa thành hôn bình thường, không coi ai ra gì đến trình độ này."

Ngô thị vội vàng kéo lại nàng, "Nhị ca cùng Nhị tẩu tình thâm ý đốc, thật vất vả có hài tử, tự nhiên là tình chí thâm xử, tình nồng tràn ra, trong mắt lại không chấp nhận được người không có phận sự."

Mọi người nghe xong cười to, Tạ Miểu cũng thế.

Cùng kiếp trước đồng dạng, Tạ thị có thai, Thôi lão phu nhân cùng dượng đều vui vẻ không thôi. Chờ đệ đệ sau khi sinh, càng sẽ trở thành Thôi phủ Nhị phòng tâm can bảo bối, không người không thích, không người không yêu.

Chỉ trừ bỏ một người.

Tạ Miểu quay đầu, ở trong đám người tìm thấy Thôi Tịch Quân. Nàng đang cắn chặt răng, cằm căng chặt, ánh mắt là phẫn nộ đến cực hạn sau ẩn nhẫn.

Thôi Tịch Quân ánh mắt gắt gao trừng hai người đang nắm tay kia.

Tạ thị mang thai, phụ thân lại muốn có hài tử . Một cái cùng mẫu thân không quan hệ, là hắn cùng mặt khác nữ nhân máu thịt giao hòa hài tử.

Nàng cùng Nhị ca không còn là những đứa con duy nhất của phụ thân, phụ thân của nàng, sẽ bị người khác cướp đi.

Hết chương 16: .

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thủ Phụ Kiều Nương