Saved Font

Trước/59Sau

Cầu Xin Em Quay Lại

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giảng Phong ôm lấy miệng vết thương, chất lỏng màu đỏ nhuốm đỏ cả bàn tay hắn. Cơn đau thấu da thấu thịt dần dần phát tán trong cơ thể. Giảng Phong đau đớn khuỵu xuống.

Đúng lúc này Tiểu Lôi vừa thu dọn xong tài liệu trong phòng họp xong xuôi vừa chạy ra đã nhìn thấy Giảng Phong nằm dưới nền đất lạnh lẽo, xung quanh toàn máu là máu.

Tập tài liệu trong tay Tiểu Lôi rơi xuống đất. Cậu hoảng hốt lập tức chạy đến bên cạnh Giảng Phong.

" Tổng giám ... Đốc anh làm sao ... ? ".

Giảng Phong vừa nhìn thấy Tiểu Lôi thì liền rơi vào trạng thái bất tỉnh.

[ ... ]

" Chào chú đi con ".

Tĩnh Nhiên kéo ghế rồi cho Kỳ Ngạn Hiên ngồi xuống. Cô chỉ chỉ Võ Vu Thiên ngồi đối diện, giới thiệu cho cậu bé.

" Cháu chào chú ".

Kỳ Ngạn Hiên cúi đầu rất lễ phép, giọng nói cũng thể hiện sự cung kính.

" Đây là ? ".

Võ Vu Thiên mỉm cười, ánh mắt đặt lên người Tĩnh Nhiên. Hôm nay Tĩnh Nhiên đột nhiên mời anh ăn cơm, nói rằng cô có chuyện quan trọng muốn nói. Tại sao còn dẫn theo đứa bé ? Nó là con của cô ư ? Cô đã có chồng rồi.

" Nó là con của tôi và Kỳ Diêm ".

Nhéo nhẹ má Kỳ Ngạn Hiên, Tĩnh Nhiên tưoi cười mở lời. Tuy Kỳ Ngạn Hiên không phải do cô mang nặng đẻ đau nhưng từ khi nào còn nhỏ xíu cô đã chăm sóc, dành cho nó những thứ tốt đẹp nhất.

Có lẽ vì Tĩnh Nhiên tật mắt chứng kiến cảnh con mình bị Giảng Phong nhẫn tâm giết chết mà cô đối với Kỳ Ngạn Hiên càng chân trọng hơn.

Võ Vu Thiên chỉ "à" một tiếng. Tâm trạng anh thoáng qua một tia thất vọng. Cứ tưởng rằng lần này cô về nước anh sẽ có cơ hội, nhưng không ngờ cô đã có chồng, còn có đứa con lớn đến như vậy.

Nhưng cậu nhóc này sao anh lại cảm thấy quen thuộc đến như thế ?

" Cháu mấy tuổi rồi ? ".

Gắp thức ăn vào bát của cậu nhóc, Võ Vu Thiên trầm giọng hỏi.

" Cháu nay năm mười tuổi ".

Bàn tay cầm đũa của Võ Vu Thiên cứng đờ, đôi đũa trong tay anh rơi xuống mặt bàn. Mười tuổi ? Không lẽ nào là trùng hợp ? Cậu nhóc trước mặt anh có phải là đứa bé năm xưa anh để lạc ? Không thể nào ? Nếu như thế Tĩnh Nhiên làm sao có thể làm mẹ của nó ?

Trong đầu Võ Vu Thiên như một mớ hỗn độn, sắc mặt vì suy nghĩ mà chuyển sang nhợt nhạt.

" Anh sao thế ? ".

Tĩnh Nhiên hoảng hốt. Đang ăn uống bình thường sắc mặt Võ Vu Thiên làm sao lại chuyển sang trắng bệch thế kia. Là có bệnh hay lại là có chuyện giấu cô.

" Không có gì chỉ hơi mệt một chút. Hôm nay em mời anh ăn cơm là có chuyện gì sao ? ".

" Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thật đàng hoàng mà thôi ".

Kỳ Diêm đứng từ xa nhìn Tĩnh Nhiên và Võ Vu Thiên trò chuyện rất vui vẻ. Võ Vu Thiên thỉnh thoảng còn gắp thức ăn vào bát Kỳ Ngạn Hiên. Trông ba người họ thật giống một gia đình !

Mười năm rồi, dù y và Tĩnh Nhiên kết hôn được một mười năm nhưng cô chưa từng nở nụ cười hạnh phúc với y. Mỗi lần đối diện với y cũng là nụ cười cảm kích.

" Kỳ tổng hình như Võ Vu Thiên phát hiện được điều gì rồi ".

Cậu thư ký nói nhỏ vào tai Kỳ Diêm.

Y siết chặt bàn tay, hàn khí trên cơ thể toả ra càng lúc càng nhiều.

" Bố trí tử tế tôi muốn Võ Vu Thiên chết không toàn thây ! ".

Trước/59Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết