Saved Font

Trước/46Sau

Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi còn thích Duy Hải đến hai năm vậy tại sao hắn lại không thể thích Linh kia chứ? Nhưng điều tôi giận là hắn dù đang hẹn hò với tôi nhưng lại đem chuyện một người con gái khác ra nói, Trương Minh Khải như vậy rồi sẽ nghĩ về tôi thế nào? Hôm đó hắn còn khẳng định với tôi Linh chỉ là hàng xóm của hắn. Tôi thích hắn rất nhiều, bây giờ bảo tôi vì chuyện này mà chia tay với hắn, tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Bao kỷ niệm của chúng tôi ngọt ngào chân thực như vậy, tôi sợ khi rời xa sẽ cảm thấy hối tiếc. Tôi nghĩ hắn không nói cho tôi cũng là vì sợ tôi tổn thương, như vậy ít ra hắn cũng quan tâm đến tôi. Tôi chợt thấy mềm lòng, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn nguyên. Suốt cả đêm câu nói “cậu vì vì Linh nên mới đến đây” cứ vang lên khiến tôi không tài nào chợp mắt nổi. Hai người bọn họ rốt cuộc là như thế nào? Tôi tưởng tưởng ra chuyện tình thê lương nhất. Hắn thích Linh nhưng cô nàng không chấp nhận, vậy là hắn ôm hận, trở về Việt Nam tự mình lập nghiệp, định cho cô nàng thấy tài năng của hắn là như thế nào, kết quả sau năm năm, hắn vớ được con mèo ngốc nghếch là tôi đây. Linh sau khi nhận ra thích hắn liền trở về nhưng không kịp nữa. Mà khoan, tôi làm sao biết chắc là không kịp, biết đâu hắn lại đổi ý, vứt bỏ tôi quay về bên Linh thì sao? Tưởng tượng đến cảnh đó, trong lòng tôi trống rỗng, bỗng nhiên thấy cô đơn và lạc lõng vô cùng. Hai mắt tôi ngân ngấn nước, tôi trùm kín chăn tự nhủ bản thân không được nghĩ đến nữa.

Hôm sau chủ nhật hắn đến nhà tôi. Mẹ và anh trai đều vắng nhà, tôi nằm dài trên sô pha. Hắn thấy đôi mắt sưng mọng của tôi thì liền hỏi:

“Hôm qua em không ngủ được sao?”

Tôi uể oải gật đầu, hắn thấy vậy không hỏi nữa, đi lên phòng lấy cho tôi cái gối và một chiếc chăn mỏng. Hắn ấn tôi nằm xuống gối rồi đắp chăn lên người tôi, giọng dịu dàng:

“Ngủ thêm một lát, chút nữa thức dậy sẽ có thức ăn ngon cho em.”

Tôi gật đầu, cảm thấy mọi việc cứ như vậy thì tốt biết bao. Hắn thấy gương mặt thất thần của tôi thì cười khẽ, hắn xoa đầu tôi thốt lên một câu: “Ngốc.”

Tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng, cuộn người lại như một con mèo nhỏ nhắm nghiền hai mắt.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa. Tôi khụt khịt mũi, có mùi gì đó rất thơm bay ra từ bếp. Tôi nhổm dậy, rón rén đi về phía đó. Phân Chim đang loay hoay bên cạnh bồn rửa. Tôi cảm động, nhìn hắn bây giờ chú tâm bao nhiêu, trong lòng có một sự ngọt ngào dâng lên.

Chợt nhìn thấy áo khoác của hắn vắt lên thành ghế, tôi chợt nảy ra suy nghĩ. Trong chiếc áo đó có ví của hắn. Tôi nghe nói, người đàn ông luôn để hình người con gái mình thích trong ví. Tôi tò mò muốn mở ví hắn ra, nhưng lại sợ nếu người con gái trong đó không phải tôi mà là Linh thì sao? Tôi sẽ thực sự thất vọng, thực sự sẽ buông tay hắn, tôi sẽ không đủ can đảm bước tiếp. Tình yêu của tôi rồi sẽ tan vỡ trong phút chốc. Nhưng nếu không làm tôi thực sự sẽ bị nỗi nghi ngờ đè bẹp mất.Tôi vốn là một người rất kiên định, khi đã thích thứ gì sẽ thích mãi, nhưng nếu thứ đó không phù hợp với mình, tôi nhất định sẽ không cố chấp. Tôi thở một hơi, tay cầm chiếc ví đã run lên. Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong ví. Người bên trong không phải tôi cũng chẳng phải Linh mà là một bé gái khoảng mười tuổi. Bức ảnh hơi cũ, cô bé trong hình cười rất tươi. Tôi có cảm giác rằng mình đã thấy cô bé này đâu đó. Tôi rùng mình, chẳng lẽ đây là ảnh thuở nhỏ của Linh. Như vậy là hợp lí nhất, tôi chơi với Linh từ nhỏ, mấy năm không gặp bây giờ thấy bức hình này thì tôi càng chắc chắn hơn. Tôi nắm chặt tay, trong lòng nổi lên chua chát vô cùng. Hóa ra hắn quen tôi khi trong lòng lại đang thầm nhớ nhung một người con gái khác. Tôi cười mình xuẩn ngốc vô cùng.

Đột nhiên sau lưng có một giọng trầm ấm quen thuộc vang lên:

“Em dậy rồi sao?”

“Em dậy rồi sao?”

Hắn đi tới, thấy chiếc ví trên tay tôi đã mở ra thì trên mặt bỗng nhiên cứng lại. Là thật sao? Tôi cười gượng. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp:

“Em biết rồi sao?”

Tôi chợt thấy cổ họng nghẹn đắng. Tôi gấp lại chiếc ví bỏ vào tay hắn. Hắn có vẻ bất ngờ, vội hỏi lại tôi:

“Em không muốn hỏi anh điều gì sao?”

Tôi lắc lắc đầu, cố bình tĩnh nói với hắn:

“Em không sao? Em có thể hiểu được.”

Hắn nắm chặt tay tôi:

“Em nói hiểu gì cơ?”

Tôi vung mạnh ra khỏi tay hắn, đến lúc này tôi không chịu nổi nữa, hai mắt đỏ hoe:

“Chúng ta chia tay đi!”

Hắn sững sờ hồi lâu, nhìn tôi giọng lắp bắp:

Hắn sững sờ hồi lâu, nhìn tôi giọng lắp bắp:

“Em… em vừa nói cái gì?”

Tôi quẹt nước mắt, nhưng sao chúng không nghe lời, cứ chảy ra mãi thế này. Giọng tôi lạc hẳn đi:

“Em biết rồi, anh không cần xin lỗi. Chúng ta kết thúc ở đây đi. Em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Hắn dường như không tin được, tay cầm vai tôi siết chặt:

“Có phải em hiểu lầm gì không? Người trong hình đó…”

Chưa kịp để hắn nói hết câu tôi đã vội bịt tai lại, tôi sợ nghe tên người con gái khác thốt ra từ miệng hắn. Tôi hét lên:

“Em biết, em biết, anh đừng nói nữa, em không muốn nghe…”

Nói xong tôi thoát khỏi vòng tay hắn vội chạy ra khỏi nhà.

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận