Saved Font

Trước/372Sau

Dị Giới Quân Đội

Chương 176

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển thứ ba

Quyển thứ ba

Chương 176: Hết thảy đều kết thúc

Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm

------------------------

Mệt quá đi :21:

“Cách Lâm tướng quân, có những lời này của Lưu Vân đại ca thanh minh cho ngươi, ngươi hẳn là có thể yên lòng ra đi!”

Sau khi nghe Lưu Vân nói xong, trong lòng Thế Viêm cảm động không thôi.

- Lưu Vân bá tước nói thật hay!

Tư Lạc Đức cười to rồi chuyển hướng câu chuyện.

- Chẳng lẽ thừa tướng đại nhân cảm thấy ta nói không đúng sao?

Lưu Vân hỏi ngược lại.

- Hôm nay chúng ta ở đây thảo luận mấy vấn đề này, thật ra cũng là muốn cấp cho những người lính sự vinh dự. Đây chính là sự tưởng nhớ đối với những người lính đã hy sinh. Tất nhiên vinh dự phải công bình, như vậy mới có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Cho nên, theo như lời bá tước đại nhân là làm cho binh lính rơi lệ thì ta cảm thấy không thỏa đáng.

Tư Lạc Đức nói.

- Cấp cho sự vinh dự? Những lời này của thừa tướng sợ là khó thực hiện được! Mọi người cũng biết trong các binh lính của ta có một đám binh lính đặc biệt. Bọn họ đi theo ta từ lúc ban đầu, cùng ta di chuyển chiến đấu bên trong lãnh thổ A Tư Mạn. Sau đó lại cùng a tập kích thống soái bộ của đại quân A Tư Mạn, lập được không ít chiến công cho đế quốc. Thừa tướng đại nhân, ngài có muốn biết lai lịch của bọn họ hay không?

- Xin mời bá tước đại nhân nói!

- Bọn họ là một đám cô nhi lang thang đầu đường. Phụ thân hay huynh đệ bọn họ đều là những quan binh chết trận vì đế quốc. Bọn họ đã cống hiến tính mạng quý giá của mình cho đế quốc, đất đai vốn thuộc về bọn họ đều bị quý tộc lấy đi, khiến những hài tử này phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Bọn họ có nên nhận được sự vinh dự không?

Lưu Vân trầm giọng hỏi.

- Ta không phủ nhận tại đế quốc vẫn còn tồn tại hiện tượng như vậy, bá tước đại nhân. Bởi vì trong số các quý tộc sẽ khó tránh khỏi có một số kẻ bại hoại.

- Thừa tướng đại nhân, ngài cảm giác đó chỉ là một hiện tượng sao? Bên trong lãnh thổ đế quốc, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những cô nhi như vậy!

- Ý của bá tước đại nhân là chỉ trích đế quốc không có thương xót những quan binh này? Hoặc cho rằng quân đội cũng không bận tâm tới những thân nhân của quan quân đã tử nạn này?

Nghe xong Lưu Vân nói, khóe miệng Tư Lạc Đức thoáng hiện lên nụ cười đắc ý, vội vàng quy kết tội cho Lưu Vân.

- Sự thật đúng là như vậy.

Sau khi Thế Viêm nghe xong những lời này của hắn, sắc mặt trở nên rất khó coi. Mà sự thay đổi trong ánh mắt của hắn cũng khiến mọi người chú ý.

“Vẫn là thừa tướng lợi hại. Mới nói có mấy câu đã khiến cho thanh niên cuồng vọng này mắc bẫy!”

Rất nhiều người trong lòng thầm nghĩ như vậy. Trong đế quốc tồn tại rất nhiều việc không hợp lý, mặc dù trong lòng bọn họ biết rõ ràng nhưng những việc này tuyệt đối không thể nói ra mặt. Bởi vì làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi hoàng thất và đế quốc.

- Quý tộc là trụ cột của đế quốc, được hưởng thụ những đặc quyền nhất định, đó là điều đương nhiên! Dù sao trong mấy trăm năm lịch sử của đế quốc, rất nhiều gia tộc đã từng có nhiều cống hiến đối với đế quốc. Gia tộc của bá tước đại nhân cũng nhiều lần hy sinh trong chiến tranh mới có được huy hoàng ngày hôm nay!

Tư Lạc Đức không ngờ tới Lưu Vân lại trực tiếp trả lời như vậy, có chút ngẩn người ra rồi nói tiếp.

- Ta là một gã quý tộc, ta cũng giống mọi người, được hưởng thụ những đặc quyền của quý tộc.

Lưu Vân cười nói.

“Ngươi hiểu được điều này thì ngươi đã không làm như vậy!”

Một số quý tộc lạnh lùng đánh giá Lưu Vân sau khi nghe hắn nói vậy.

- Cho nên mỗi khi ta nhìn thấy các quý tộc ngày thường ức hiếp dân chúng. Nhưng đến khi có chiến tranh lại chạy trốn đầu tiên, chạy không thoát thì lại đầu hàng địch. Sau khi kết thúc chiến tranh lại bắt đầu nghĩ cách tính kế các quan binh nơi tiền tuyến. Ta cảm thấy xấu hổ vì những hành động đó! Có bao nhiêu quý tộc còn nhớ tới khí phách cùng sự tôn nghiêm của mình? Có bao nhiêu người đã biến thành những kẻ ăn bám trên người dân chúng? Trước đây ta đã từng nói qua. Ta sẽ vì đế quốc, vì dân chúng mà liều mạng. Nhưng tuyệt đối không phải vì quý tộc! Hôm nay ta vẫn muốn nói như vậy!

Lời nói của Lưu Vân như một quả đám giáng thẳng vào mặt các quý tộc.

- Bá tước đại nhân thật có khí phách! Nếu như hoàng tử điện hạ yêu cầu ngươi chiến đấu vì lợi ích quý tộc thì sao đây?

Tên quý tộc mập mạp dùng giọng nói âm dương quái khí, đem vấn đề đặt liên người hoàng tử.

“Mẹ kiếp, nói cả nửa ngày cũng tới lúc rồi! Á Lịch Sơn Đại, hiện tại ngươi đã hài lòng rồi chứ. Ta đã đắc tội với tất cả các quý tộc! Làm người cho dù có muốn kiêu ngạo cũng không nên kiêu ngạo đến mức này. Hình như có chút hơi quá đáng!”

Nghe xong Liễu Bì Nhĩ nói, Lưu Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc cùng Á Lịch Sơn Đại thảo luận nên làm như thế nào để bị đuổi ra khỏi đế đô một các hợp lý, Á Lịch Sơn Đại đưa ra ý kiến bảo hắn phải phách lối, kiêu ngạo.

- Lão đại, hiện tại ngươi ngươi đang ở đầu sóng ngọn gió, chịu sự bàn tán của mọi người, kiêu ngạo một chút cũng có là gì? Lúc thích hợp lộ ra một chút khí phách ngang tàng, càn quấy cũng có thể chấn nhiếp đối thủ, hơn nữa có thể tạo cho mọi người ảo giác công cao chấn chủ! Ta dám cam đoan nếu ngươi thể hiện như vậy, sau này âm mưu quỷ kế của một số người nhằm vào ngươi sẽ ít đi. Với lại nếu ngươi muốn nịnh hót, các quý tộc sẽ cho rằng ngươi sớm muộn gì cũng kết thúc, sẽ không bao giờ đến làm phiền ngươi!

- Tất cả đều giống nhau, cho dù là hoàng đế bệ hạ cũng không thể!

Lưu Vân lạnh lùng nói làm cho toàn trường trở nên cực kì yên tĩnh.

“Nhìn ngươi làm trò hồi lâu, cuối cùng cũng tới phiên ta ra diễn!”

Thế Viêm có kìm nén sự tức cười trong lòng, phẫn nộ quát.

- Càn rỡ! Lưu Vân bá tước, ngươi thật ngông cuồng! Ngươi đừng quên tất cả vinh dự cùng công lao chói lọi ngày hôm nay của ngươi đề do hoàng thất đế quốc ban tặng cho ngươi.

- Xin hoàng tử điện hạ tha thứ. Thần nhất thời kích động nên lỡ lời!

Trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy khoái trá khi thấy Lưu Vân xấu hổ, mặt đầy mồ hôi, đang giải thích với hoàng tử.

“Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi!”

“Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi!”

Tư Lạc Đức mỉm cười, thỏa mãn sau khi thực hiện xong âm mưu.

Nạp Lan cũng cười.

- Trong hai cuộc chiến tranh, ngươi đã lập được nhiều chiến công cho đế quốc. Nhưng cũng không thể trở nên kiêu ngạo như vậy được! Mấy trăm năm qua Hỏa Vân đế quốc lấy quý tộc lập quốc, đây cũng không phải việc ngươi có thể cuồng vọng b́nh luận! Biểu hiện của ngươi hôm nay làm cho ta rất thất vọng! Hiện tại ngươi tốt nhất nên giữ im lặng, không nói gì cả!

Thế Viêm tức giận khiển trách Lưu Vân, làm cho các quý tộc dưới sự cầm đầu của thừa tướng giống như được uống một bát trà lạnh, trong lòng sảng khoái tới cực điểm.

- Việc Lạc Lôi Tư vứ bỏ Cát Lợi thành cũng có nguyên nhân của nó. Nhưng tội cũng không phải là nhẹ, cho nên ta quyết định cắt chức thủ thành tướng quân của hắn, giữ lại tước vị, tạm thời ở lại đế đô! Cách Lâm tướng quân cùng toàn bộ thủ hạ của hắn đã chết trận ở Ba Đặc thành, đã làm hết chức trách, đồng thời cũng bảo vệ được sự an toàn của dân chúng, phải thưởng cho bọn họ. Chờ sau khi thu phục Ba Đặc thành, sẽ lập bia tưởng niệm ở trong thành. Các vị còn có ý kiến gì khác không?

Sau khi nói xong, Thế Viêm lạnh lùng nhìn mọi người.

- Điện hạ anh minh!

Mọi người cùng kêu lên. Nếu đã chèn ép được sự kiêu ngạo của Lưu Vân, mọi người cũng không nguyện ý trong lúc hoàng tử đang bực mình như thế này mà tự tìm phiền toái cho mình.

Sau khi lần hội họp này kết thúc, sự tranh cãi về cuộc chiến của đế quốc cũng được giải quyết. Đế quốc lịch tháng 1 năm 754, hoàng đế bệ hạ ra lệnh ban thưởng đối với những người có công, đồng thời tiến hành một loạt điều chỉnh đối với quân đội đế quốc.

Lần này cũng có gần một trăm quân nhân được sắc phong tước vị nhưng cũng không được hưởng đãi ngộ truyền thống của quý tộc. Danh hiệu quý tộc này trở thành một loại vinh dự tượng trưng trong lịch sử đế quốc. Nghe nói đề nghị này là do thừa tướng Tư Lạc Đức đưa ra, mà hắn cũng bị những tân quý tộc này hận đến tận xương tủy.

Quân đội cũng tiến hành một loạt điều chỉnh. Nạp Lan trong hai cuộc chiến tranh đã có những biểu hiện đột xuất, lại chiếm được sự tiến cửa của thừa tướng cùng các đại thần nên được thăng làm phó đại thần của quân vụ đế quốc. Trở thành sĩ quan cao cấp trẻ tuổi nhất trong quân đội đế quốc. Đệ ngũ quân đoàn được sửa lại thành đệ nhị quân đoàn. Đệ lục quân đoàn đổi thành đệ tam quân đoàn do phó tướng La Lâm của pháo đài La Lan làm quân đoàn trưởng. Hai Độc lập quân đoàn mới thành lập là Hắc Ưng cùng Hỏa Phượng quân đoàn trong lúc chiến tranh mới khẩn cấp triệu tập tân binh cũng lần lượt bổ sung tân binh. Sau khi kết thúc điều chỉnh, đế quốc giữ lại bốn quân đoàn với chừng 100 vạn quân chính quy. Hai Độc lập quân đoàn mỗi quân đoàn với 8 vạn người cùng gần 10 vạn Thành vệ quân. Tổng binh lực khoảng 130 vạn người.

Tiếp theo đó Quân vụ bộ hạ lệnh thực hiện chế độ quân hàm cho các tướng lĩnh trong quân đội cả nước. Chia thành ba cấp bậc, thiết lập mối quan hệ rõ ràng giữa cấp dưới và cấp trên, để thuận lợi cho việc chỉ huy trên chiến trường. Việc thiết lập quân hàm khiến cho vai trò của các sĩ quan tăng lên đáng kể, dấu hiệu cho thấy quân đội Hỏa Vân đế quốc bắt đầu được xây dựng một cách chính quy. Đồng thời cũng làm suy yếu sự ảnh hưởng của quý tộc đối với quân đội. Bởi vì sau khi áp dụng chế độ quân hàm, quân đội chỉ nhận quân hàm, không nhận xuất thân. Rất nhiều quý tộc từng cao ngạo trước mặt những sĩ quan xuất thân bình dân đã cảm thán, quân hàm cao một bậc đè chết người.

Lúc này quý tộc đế đô cũng biết được một tin tức tốt. Hặc Ưng Độc lập quân đoàn đã rời khỏi đế đô. Lưu Vân bá tước kiêu ngạo nhất thời đã được “Phong” chức tổng đốc kiêm tướng quân thủ thành ở La Mạn hành tỉnh, rời khỏi quyền lực trung tâm của đế đô. Quý tộc đế đô không có bất cứ ý kiến phản đối gì với sự phong thưởng này của hoàng tử Thế Viêm. Mắt không thấy tâm sẽ không phiền. Lưu Vân phải đi tới một cái tỉnh xa xôi như vậy, là nơi gần với lãnh thổ A Tư Mạn đối với bọn họ là một chuyện tốt. Còn Hắc Ưng Độc lập quân đoàn với biên chế 8 vạn người cũng làm cho những người vẫn lo sợ việc Lưu Vân nắm giữ trọng binh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi các quý tộc đế đô đang cao hứng vì Lưu Vân sắp rời đi, trong hoàng cung có hai người đang đang không ngừng oán giận.

- Lưu Vân đại ca, trận trình diễn này khiến ta liên lụy! Tuy nhiên ta cảm thấy thật là tốt. Nhìn lão gia hỏa Tư Lạc Đức kia vội vàng đưa ra phong thưởng quý tộc nhưng chỉ có thể hưởng thụ hư danh, ta thật sự khoái đến nỗi không nhịn được cười!

- Ngươi cũng thật là độ ác, một hơi cho ra gần 100 tân quý tộc, làm ầm ĩ phải chia sẻ quyền lợi cho các quý tộc, ngươi khiến lão như thế nào nuốt trôi được?

Không phải Á Lịch Sơn Đại đã nói sao, ai bảo đưa ra chủ ý quỷ quái này, biết rõ đắc tội với nhiều người cũng phải cắn răng mà làm người xấu!

- Còn có chế độ quân hàm kia lại càng tà môn! Có cái này khiến cho quý tộc cùng bình dân không khác gì nhau, chỉ nhìn vào quân hàm cao thấp, ta phỏng chừng sẽ có không ít quý tộc bị quan lớn bình dân chỉnh cho chết đi sống lại!

- Cái này gọi là mất quyền lực, làm cho quý tộc mất hoàn toàn quyền lực đối với quân đội! Về phần chỗ tốt của quân hàm, tương lai điện hạ sẽ có nhận thức sâu sắc hơn. Sau khi một chi bộ đội bị đánh tan, bọn họ sẽ lấy người có quân hàm cao nhất làm trung tâm, tự giác tụ lại. Không còn giống như trước, khi mất đi sĩ quan chỉ huy thì binh lính tan tác. Tuy nhiên ta nói cho ngươi biết, ngươi phải cấp thêm mấy tướng quân cho Hắc Ưng Độc lập quân đoàn, biên chế quan quân cũng phải nhiều hơn. Những người này đã đi theo ta chinh chiến khắp nơi, ngươi cũng không thể bạc đãi bọn họ!

- Đó là đương nhiên. Nhưng mà loại nỗ kia của ngươi có phải cũng nên cung cấp các đơn vị bộ đội khác của ta?

- Ta tài trợ miễn phí cho quân đoàn một! Các quân đoàn khác ngươi có thể cho Quân vụ bộ tới tìm ta mà mua. Khi ta tới La Mạn hành tỉnh sẽ bắt đầu sản xuất. Phù sa không chảy vào ruộng người ngoài. Ngươi để cho ta kiếm tiền, ta cũng giúp ngươi kiến thiết Hắc Ưng quân đoàn. Hắc hắc!

- Ngươi tại sao lại loại bỏ chức vụ quân đoàn trưởng của Nạp Lan, rồi lại cho hắn nắm giữ chức phó đại thần quân vụ?

- Người này ta còn chưa nhìn thấu. Trước tiên để hắn thăng quan tiến chức, cẩn thận quan sát. Gần đây dường như hắn có đi lại với các quý tộc, thái độ đối với ngươi cũng có chút vi diệu. Một người có tài nắm một quân đoàn trong tay nhưng lại chưa chắc có thể tin tưởng được cũng không phải là một chuyện tốt!

- Người này ta còn chưa nhìn thấu. Trước tiên để hắn thăng quan tiến chức, cẩn thận quan sát. Gần đây dường như hắn có đi lại với các quý tộc, thái độ đối với ngươi cũng có chút vi diệu. Một người có tài nắm một quân đoàn trong tay nhưng lại chưa chắc có thể tin tưởng được cũng không phải là một chuyện tốt!

- Hiện tại hắn chắc đang cảm thấy rất vui sướng vì được ngươi khoác cho một cái áo mới. Người trẻ tuổi luôn bị hư danh trước mắt mê hoặc! Người tỉnh táo giống như ta thật sự là quá ít!

- Đúng vậy, còn ai có thể thoải mái như ngươi đây? Hiện tại ta đã giao toàn bộ La Mạn hành tỉnh cho ngươi, quyền sinh quyền sát nắm trong tay!

- Điện hạ, ngươi cứ yên tâm đi. Ta sẽ giao cho ngươi một La Mạn hành tỉnh hoàn toàn mới!

Khi Lưu Vân đi tới Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn nói cho các tướng lĩnh biết tin tức tình báo, cũng nói cho mọi người biết mình sắp được phong làm tổng đốc, chuẩn bị đem quân đoàn tới La Mạn hành tỉnh. Ánh mắt Á Lịch Sơn Đại nhất thời trở nên rất cổ quái.

- Tham mưu trưởng làm sao vậy, không nỡ xa nữ nhân của ngươi? Không sao đâu, lần này ta cho phép các ngươi đem theo người nhà! Toàn bộ công việc hành quân do ta phụ trách an bài!

Lưu Vân cười nói.

- Ta sẽ không tàn nhẫn chia cách các ngươi khiến cho các ngươi phải khó ngủ, lăn lộn hàng đêm.

- Lão đại, ta không lo lắng điều này!

Á Lịch Sơn Đại cười khổ nói.

- Ngươi không lo lắng? Chẳng lẽ ngươi có công năng đặc dị, xa mấy ngàn dặm cũng tìm tới được?

Lưu Vân vừa nói vừa đưa ánh mắt dâm đãng nhìn một chút ở nơi nào đó trên người Á Lịch Sơn Đại.

- Đương nhiên không phải. Nữ nhân của ta cũng đang chuẩn bị xuất phát tới La Mạn hành tỉnh!

- Oái… …Tin tức của nàng như thế nào lại nhanh đến thế?

- Ta đã từng nói với ngươi, nàng bị công chúa thu vào Hỏa Phượng quân đoàn! Mà công chúa chuẩn bị đưa Hỏa Phượng quân đoàn tới La Mạn hành tỉnh!

- Thần ơi! Nữ nhân này muốn làm gì đây?

Lưu Vân thống khổ rên rỉ nói.

- Có trời biết. Đại khái là không muốn xa ngươi!

- Đến đây đi. Xem ai sợ ai! Sĩ quan có sĩ quan, binh lính có binh lính. Lão tử muốn cho Hỏa Phượng rên rỉ dưới thân thể Hắc Ưng!

- Còn có một chuyện. Ngày mai quân đoàn chúng ta tới đế đô Ma Vũ học viện thu nhận đệ tử.

- Chuyện này ngươi an bài cho tốt là được! Việc nhỏ không cần phải báo cáo ta.

Tâm tình của Lưu Vân hoàn toàn bị việc Hỏa Phượng quân đoàn cũng tới La Mạn hành tỉnh làm cho rối loạn, thuận miệng đáp.

- Quan trọng là ngày mai Hỏa Phượng quân đoàn cũng đi chiêu sinh, hơn nữa lại do công chúa tự mình dẫn đội!

- ……..

Trước/372Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Đại Linh Vị