Saved Font

Trước/20Sau

Đoản Ngược He Se

Chương 16: Ái Tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiếng rên rỉ hòa cùng từng hơi thở dồn dập, anh ôm lấy ả đàn bà đó không ngừng hoan dục cùng nhau.

Chỉ có cô, đứng đó như con ngốc nhìn người đàn ông mình gọi là chồng đang ngang nhiên trước mặt cô trao lời ong bướm.

Cô như thế, mà lại thua một con hát ở phòng trà?

Cô là nhất đẳng thiên kim, là người trong mắt mọi người là một tiểu thư danh giá, ai ai cũng ngưỡng mộ.

Cô gặp anh năm mình mười tám, độ tuổi xuân thì tuyệt đẹp của người con gái, hai năm sau anh hỏi cưới cô, gia đình cô không suy nghĩ đã đồng ý ngay lập tức.

Anh đối với cô rất tốt, hôn nhân của họ chưa một lần nào cãi vã, trong mắt mọi người họ là cặp vợ chồng hạnh phúc.

Cho đến một ngày, cô nhận ra trong anh có sự khác biệt, anh bắt đầu đi đêm, anh bắt đầu chán ghét những bữa cơm cùng cô, đêm căn nhà ấm áp tiếng cười biến thành nơi chất đầy cô đơn và lạnh lẽo.

" Ly hôn đi "

Đối diện với ánh mắt đầy ghét bỏ của anh, cô cảm thấy tim run lên từng hồi, người trước mắt cô là người từng nói " thương em một đời một kiếp " sao? Đây là người ở ngày kết hôn nói sẽ không phụ cô sao? Đây là người mà hằng đêm âu yếm vuốt mái tóc cô đầy ôn nhu đây sao?

" Từ ca..."

" Cô đừng nhiều lời, ký đi "

Cô thực sự rất muốn khóc, nhưng sao hai hàng lệ cứ khô khốc, trái tim...hình như nó đang gào khóc thay cô.

" Cho...cho em ba ngày được không? "

Anh chần chừ chốc lát, lại nghe cô nói :" Chẳng lẽ tình nghĩa vợ chồng bảy năm qua, anh không cho em chút thời gian đó sao? "

Anh chần chừ một cái, rồi gật đầu.

Ba ngày, cô yêu cầu anh ba ngày, họ không gặp, không nói chuyện, với căn nhà lạnh lẽo với hai con người chỉ đi ra đi vào.

Ngày đầu tiên cô dọn phòng mình sang phòng khác, cô muốn tập sống cuộc sống chẳng có hình bóng của anh.

Đêm đến lạnh lẽo, cô bắt đầu cảm thấy....thì ra cũng không tệ lắm.

Ngày thứ hai, cô bắt đầu thưa chuyện với ba mẹ anh và ba mẹ mình, ông bà nuối tiếc nhìn cô, nhưng nghe nói cô gái mà anh yêu đang có thai, cho dù nuối tiếc con dâu tốt, ông bà càng phải chọn đến đứa cháu đích tôn hơn.

Nhìn cô, mẹ anh đột nhiên dâng lên cảm giác buồn buồn tủi tủi, bà cũng là phụ nữ, sao không thể thấu hiểu cảm giác đó chứ?

Bà cùng chồng tiễn cô rời đi, nhìn bóng dáng yếu ớt cô độc từng bước từng bước trên đoạn đường, bà bỗng bật khóc bên vai chồng.

Đứa trẻ này, sao trông đáng thương thế...

Cô bước đi trên con phố vắng, từng đoạn ký ức ngày hạnh phúc đi qua.

Ngày thứ ba, anh ở nhà, tờ giấy ly hôn vẫn đặt đó, chỉ có điều anh chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó hiện lên tia phức tạp.

" Sao thế? Sao lại nhìn em vậy? "

Cô đặt bình trà, dịu dàng rót cho anh một tách, trà Bích Loa Xuân mà anh thích, vẫn giữ nguyên vẹn mùi vị và hương thơm đó, chỉ có điều bây giờ uống vào, sao lại chẳng nếm ra gì nữa.

" Cô thực sự chấp nhận ly hôn? "

Động tác trên tay cô có chút dừng lại, mi mắt cụp lại, hàng mi cong vút thanh tĩnh nhịp một cái.

" Em có thể...không chấp nhận sao? "

Anh nhìn cô, khóe môi có chút giật :" Mạn nhi "

" Vâng "

" Dáng vẻ này của cô, đúng là làm người khác rất thích thú, nếu như..."

" Từ ca, em sẽ ký mà, đừng dùng ngôn ngữ công kích nhau, không thể cùng em uống hết ly trà sao? "

Anh nhìn cô, ánh mắt có chút ngờ nghệch, vẫn giống như năm đó, cô toát ra hơi thở dịu dàng, kiều diễm.

Uống xong ly trà Bích Loa Xuân, cô quả thật đã cầm bút lên ký, khoảnh khắc cây bút đặt xuống nền giấy, dường như trong lòng anh nổi một trận bão táp, trực giác cho anh thấy, hình như anh đang mất điều gì đó rất quan trọng.

" Từ ca....chúc anh thực hạnh phúc "

Khóe môi diễm lệ lại kéo lên nụ cười khuynh thành, chỉ có điều hai hàng lệ lại không kiềm nén được mà chảy xuống.

Anh ngây ngốc nhìn cô, nhìn người con gái kiên cường mỗi ngày, hôm nay lại phải vừa cười vừa khóc.

Cô chạm lên mặt mình, nhận thấy nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt :" Xin lỗi, em về phòng trước "

Cô vội vàng quay mặt, rồi trở về phòng.

Đêm đó trôi qua rất tĩnh lặng, nó êm đềm đến mức chả ai nghĩ ngày mai họ sẽ ly hôn.

Sáng sớm anh đã gõ cửa phòng cô, đột nhiên anh rất muốn hỏi cô có muốn nghĩ lại không?

Anh đẩy cánh cửa khép hờ, nhìn vào bên trong căn phòng, mọi thứ đều trống trải, anh bước đến mở tủ quần áo, đều không còn thứ gì.

Cô đã đi rồi? Lẽ ra lúc này, anh phải vui mới đúng chứ? Sao trong lòng chỉ tràn đầy hụt hẫng

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh

" Xin chào, có phải anh Từ không? "

" Là tôi "

" Chúng tôi gọi từ hãng hàng không Tân Kỳ, sáng nay chiếc máy bay có mặt cô Từ đã lao xuống vực, cảnh sát đã xác nhận vợ ông....đã mất rồi "

Chiếc điện thoại rớt xuống sàn, chỉ nghe đầu dây bên kia không ngừng alo, anh nhìn vào tấm hình cưới ở tường, trong lòng một trận đau đớn.

Em đi rồi?

_______

Anh mơ mơ hồ hồ ngồi cạnh quan tài của cô, chiếc máy bay đó rơi xuống vực nổ tung, tìm lại trong đó thân xác của cô chỉ còn lại một nửa, lúc nhận xác ở sân bay, anh gục đầu xuống sàn suy sụp.

Mạn nhi...tha thứ cho anh, tha thứ cho sự ích kỷ của anh....

Nói gì cũng vô dụng, người vợ chung chăn gối với anh bảy năm qua, thế mà mất rồi, lẽ ra anh phải vui mới đúng, không ai vướng bận mình, người đàn bà ngoài tuồng kia còn đang mang đứa con trai.

Anh phải vui mới phải, nhưng sao...tâm can lại một hồi rỗng tuếch. Anh tựa đầu vào quan tài, đôi môi mấp máy vài tiếng :" Mạn nhi..."

Cô bạn thân của cô khinh bỉ một tiếng :" Lúc anh lên giường với ả đản bà kia, sao không thấy anh đau lòng như thế? "

" Nếu không phải do anh muốn ly dị, Mạn Mạn cũng không rời đi, cũng không bước lên chuyến bay đó mà mất mạng. Anh có biết pháp y đã nói gì không? Họ tìm thấy trong phần thân thể còn xót lại huyết tinh ( xác thai nhi chưa thành hình ). Là một xác hai mạng đó "

Ông bà Từ đứng cạnh linh cữu càng khóc lớn, con dâu của họ, cháu của họ....

Anh ôm lấy hình cô gào trong vô vọng, người ta chỉ thấy Từ tổng rất thương vợ mình, rồi người ta cũng thấy một đêm mưa gió bão bùng, Từ tổng đó cũng chết bên mộ vợ, chết trong dằn vặt của lương tâm và đau đớn của ái tình.

Nhiều năm sau nhắc lại như một thi tình, dưới tán hoa bồ đề đó có một đôi vợ chồng, họ đã từng rất hạnh phúc, người vợ cười tươi như đóa hoa, người chồng thì ôn nhu như nước.

Cũng dưới tán bồ đề đó, có người nhắc về mối tình oan nghiệt của Từ gia, như một niềm hối tiếc, chỉ nghe có người ca thán bi ai.

Đoạn tình nhân gian vừa dứt, bồ đề còn chẳng muốn nở hoa....

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hộ Hoa Cao Thủ Ở Đô Thị