Saved Font

Trước/20Sau

Đoản Ngược He Se

Chương 17: Thánh Sủng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thiên hạ truyền, ái tình của đế vương chính là thứ xa xỉ nhất.

Ta là tiểu tiên của thiên giới, với lệnh của thiên đế, tích công đức cho nhân gian, vì thiên hạ thái bình. Bình quốc có một vị hoàng đế, thiên tử này là một trong thập tam long tử của thiên đế lịch kiếp thành, thiên đế sai ta xuống nhân gian, giúp chàng trở thành minh quân.

Ta xuống trần, trở thành nhạc kỹ trong cung, hàng ngày đến cung hoàng đế đàn hát. Tương truyền Hoàng đế Bình quốc là một hôn quân, lúc còn là thái tử tàn sát huynh đệ, mưu hại phụ vương, tắm máu biết bao nhiêu lần mới ngồi lên hoàng vị, Nhưng hôn quân đó lại vì khúc nhạc của ta mà cảm hóa, hành thiện tích đức, con dân ấm nó, y nạp ta làm phi, ban chữ Đức làm hào, xứng với tâm tính của ta, đức độ hiền từ.

Hoàng đế từng nói :" Chỉ cần nàng hoài long tử, trẫm sẽ phong nàng làm hoàng hậu, hậu vị này định sẵn là của nàng "

Thiên hạ truyền mật ngọt của đế vương chính là độc dược không có thuốc giải.

Thiên tử có mệnh của thiên tử, từ nhỏ đã hình thành khí thái kiêu ngạo, lớn lên định sẵn làm vua, nhưng người đây lịch kiếp, không thể không có ải mỹ nhân. Túy Cao hầu có nhi nữ quốc sắc thiên hương, là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, lời này cũng nhanh chóng đến tai hoàng thượng, cho đòi nhập cung.

Lần đầu tiên gặp, hoàng đế đã nhìn trúng nữ nhi Túy Cao hầu, phong làm hoàng hậu, cùng lúc nàng đã hoài nhâm, lời hứa năm nào ắt là người đã quên, tẩm cung vắng lặng, tiểu sủng phi năm nào đã cô quạnh nơi khuê phòng.

Phượng Nghi cung liên tiếp nhận thánh sủng, nàng ta vểnh cái đuôi phượng hoàng khoe khoang khắp nơi. Một buổi chiều đầu đông, hoàng hậu triệu gọi ta đến Phượng Nghi cung, nàng ta tọa trên bảo điện cao quý, còn ta bị đám cung nữ ép xuống sàn, tay đổ vào miệng ta thứ chất lỏng màu đen kinh tởm.

" Đức phi, ngươi đừng trách bản cung. Đây là chủ ý của vạn tuế gia, người muốn hài tử của ta mới là trưởng tử "

Ta giãy giụa ho khan, nôn ra một tràn thuốc, nhưng có lẽ quá muộn, bụng ta đau đến mức chỉ có thể nằm yên giương mắt nhìn hoàng hậu, không tin vào những gì mình nghe được, trước mắt ta tối sầm, không gian chỉ còn lại một mảng tỉnh lặng.

Hoàng thượng, người lẽ nào lại nhẫn tâm đến thế?

Ta tỉnh lại, thấy mình đang ở tẩm cung, hoàng thượng đang ngồi cạnh giường, chậm rãi vuốt mái tóc ta, trong mắt xẹt một tia khó hiểu.

" Ngươi sao rồi? "

Ta chạm lên bụng bằng phẳng, đôi mắt chỉ còn lại một mảng cô độc, người quan tâm ta làm gì, sao không lạnh lùng như trước, vậy thì tâm tư của ta lại đỡ phải đau đớn hơn?

" Con thiếp đâu..."

" Uống chút nước đi..."

" Con thiếp đâu..."

" Trẫm gọi thái y cho nàng "

Ta đưa đôi mắt đầy lệ nhìn chàng, giọng nói đã lạc đi :" Con thiếp đâu..."

" Mất rồi "

Chàng không nhìn ta, trong ánh mắt chỉ là sự áy náy, ta cười khổ một tiếng, vuốt ve bụng mình, không nhìn chàng một cái.

" Thần thiếp không thể hầu người, mời thánh giá rời khỏi "

Chàng chần chừ một chốc, ngỡ ngàng nhìn ta rồi bước ra đến cửa tẩm điện.

" Đức phi, nàng đừng trách trẫm. Hoàng hậu nói hài tử trong bụng nàng không thể sống lâu, chi bằng giải thoát cho nó..."

Ta quơ lấy chén trà quăng mạnh xuống sàn, tâm tình dường như không thể kiểm soát :" Cút "

Chàng dường như bất ngờ trước dáng vẻ này của ta, cũng phải, trong mắt chàng ta luôn đoan trang đức hạnh, sao lại giống một ả điên như lúc này chứ? Chàng chán ghét nhìn ta, trầm giọng

" Đợi nàng bình tĩnh, trẫm sẽ đến tìm nàng. "

Sau khi chàng đi không lâu, một đạo thánh chỉ đưa tới, phong ta làm quý phi, nhưng quý phi thì đã sao, lúc này đối với ta không còn quan trọng nữa rồi. Ta ngẩn ngơ ngồi ở hoa viện, sắc mặt đã tái nhợt, có mấy ai biết được, trong thuốc mà hoàng hậu cho nàng uống, có độc dược.

Thứ độc dược đó ngấm vào lục phủ ngũ tạng, hằng đêm vẫn dày vò cả thân xác ta. Ta biết được tiên cơ, biết được hoàng hậu cấu kết ngoại bang để lật đổ ngai vị, ngày giặc ngoại bang tấn công đến cổng thành, ta đã dành chút hơi tàn còn lại chạy đến bên chàng, nhưng hoàng thượng...người đã bỏ lại ta cho quân địch.

" Hoàng thượng, người không thể đi cùng hoàng hậu "

" Phía sau còn ngựa, nàng đi cùng họ "

" Hoàng thượng..."

" Hoàng hậu đã mang thai rồi, trẫm không thể bỏ lại nàng ấy "

Ta giương mắt nhìn chàng ôm hoàng hậu rời khỏi, không còn cách nào khác, chỉ đành lê đôi chân trần chạy theo phía sau, chạy theo đến mức đôi chân đã rướm đầy máu, giữa trời tuyết giá lạnh, vệt máu kéo lê trên đôi chân ta. Ta dùng kim bài cầu xin thượng tiên bảo hộ chàng, dù phải dùng hết cả nguyên thần. Ta không thể để chàng chết, bởi vì...ta yêu chàng.

Quân địch đuổi đến vực thẳm, chàng vẫn chặt lấy hoàng hậu trong lòng mà bảo vệ, cung tên của nguyên soái ngoại bang đã hướng vào chàng, ta không còn nghĩ được điều gì khác ngoài việc lao ra.

" Thiển Nguyên!! "

Bên tai ta là tiếng của chàng, gầm lên trong vô vọng, mũi tên của địch đã ghim sâu vào lồng ngực của ta, một trận đau đớn đến tê liệt thân thể, ta bi thương nhìn về phía chàng.

Thiển Nguyên...Thiển Nguyên...Thiển Nguyên, hoàng thượng, đã lâu rồi người chưa gọi tên thiếp?

Cấm quân đã nhanh chóng hộ giá, giặc cũng nhanh chóng bị khống chế , chỉ còn ta lạnh lẽo nằm trên tuyết trắng. trước khi nhắm mắt lại, ta nhìn thấy chàng lao về phía ta, nhưng thật tệ, ta không thể chống cự lại nữa.

Hoàng thượng, thần thiếp...yêu người

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hào Môn Trùng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về