Saved Font

Trước/18Sau

[Đồng Nhân] Lang Gia Bảng - Đại Kết Cục.

Chương 6: Hoàng Hôn Đẫm Máu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Vì quốc gia! Vì dân tộc!!!”

“Vì quốc gia! Vì dân tộc!!!”

“Vì quốc gia! Vì dân tộc!!!”

Không ai bảo ai đều hô vang khẩu hiệu bất tử, khí thế của quân Đai Lương hừng hực như thủy triều dâng cao. Không cần trống trận, cũng không cần kèn hiệu, chỉ cần tiếng ca hào hùng của họ cũng đủ vang trời dậy đất, khiến cho quân đội Đại Du đông gấp mấy lần cũng bắt đầu hỗn loạn.

Hạ Hầu Văn làm mọi cách cố trấn an quân sĩ, nhưng chính trong lòng lão ta cũng đang loạn thành một đoàn, bóng ma của lần bại trận mười ba năm trước thật sự quá lớn. Còn chưa kịp định thần thì đã thấy có khói bốc lên từ phía sau, quân doanh của họ đang chìm trong biển lửa.

Mông Chí, Yến Thanh và Tấn Giang dẫn theo bảy vạn đại quân, chia làm ba đường thế như trẻ tre đánh úp từ phía sau. Cho đến phút cuối cùng Hạ Hầu Văn vẫn không thể tin được, rõ ràng là cái bẫy do mình giăng ra, khó khăn lắm mới bắt được gã chủ soái Mông chí, nhưng cuối cùng chính lão lại đạp vào cái bẫy đó.

Thất bại lần này đã hoàn toàn đạp đổ tâm chí kiên định của một lão tướng, Hạ Hầu Văn không cam tâm, thật sự không cam tâm, cho dù có chết cũng phải lôi đứa con trai cuối cùng của nhà họ Lâm theo. Bỏ đi cơ hội đào tẩu, Hạ Hầu Văn lao qua bầu trời đã chập choạng tối, hai thanh trường đao cắm xuống đầu Mai Trường Tô.

- Lâm Thù! Ngươi đi chết đi!

Mai Trường Tô không tránh, cũng không né, không phải là hắn không muốn tránh, căn bản là không còn sức để tránh mà thôi, trong đôi mắt mờ mịt giờ đây chỉ còn lại hai bóng người đang ngược bóng hoàng hôn chạy tới.

- Mông đại ca, việc cuối cùng ta làm được cho huynh e chỉ có vậy.

Trước khi hai thanh đao kịp hạ xuống, một bóng người như u linh không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng lão. Gã thiếu niên đem cả người Hạ Hầu Văn ném đi như một con diều đứt dây, cho đến khi chạm đất, thân thể kia đã không còn một chút sinh khí.

Mông Chí cũng chạy tới, vừa kịp lúc đón lấy thân thể rã rời của Mai Trường Tô, vui mừng như điên.

- Tiểu Thù, chúng ta thắng rồi, chúng ta cuối cùng cũng chiến thắng.

Khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, Mai Trường Tô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi của y, giọng nói đã yếu đến không thể yếu hơn.

- Huynh về trễ quá, đệ gần như đã không thể đợi nổi.

Câu nói còn chưa dứt y đã gập người ho sù sụ, hai bờ vai run lên từng chập, máu tươi theo những kẽ ngón tay tong tong rỏ xuống mặt đất...

...

- Tiểu Thù! Tiểu Thù! Tiểu Thù!

Âm thanh mười phần khẩn trương lẫn trong những tiếng thở dốc nặng nề. Trong căn lều nóng bức đến ngợp thở, Mai Trường Tô gần như đã hôn mê, mặt mày tái xanh, mồ hôi đầm đìa, tay ôm chặt lấy ngực, cong người thở dốc, từ khoé miệng lại ứa ra một dòng máu đỏ. Độc tính của Băng Tục Thảo đã bắt đầu phát tác, y sốt cao không dứt, người nóng như lửa thiêu và trong suốt đêm đó, những cơn đau cứ lần lượt kéo đến hành hạ con người khốn khổ ấy, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một tồi tệ hơn.

Mông Chí muốn giúp nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể ở bên cạnh, nhìn y quằn quại trong đau đớn, tim hắn cũng đau như bị ai vò xé. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như vậy, chỉ có thể tóm lấy cổ áo của Lận Thần mà gào lên:

- Ngươi không phải thiếu các chủ của Lang Gia Các lừng danh thiên hạ sao? Làm ơn giúp hắn, làm ơn làm gì đó đi!!!

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ảnh Hậu Miệng Khai Quá Quang